Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 23: Bị Anh Đè Lên Trên Cửa Sổ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lương Tiểu Ý, cô hợp màu xanh nhạt hơn” Ánh mắt anh tràn ngập sự vui vẻ, không để ý đến Lương Tiểu Ý, nói thẳng ra những lời không quan trọng, gương mặt vốn đã đỏ của Lương Tiểu Ý nay lại càng thêm đỏ. Hôm nay cô mặc nội y màu xanh nhạt!

Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái, biếи ŧɦái!

Lương Tiểu Ý cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, cúi thấp đầu xuống, không tiếp tục nhìn anh.

Sự vui vẻ trên khuông mặt của Tô Lương Mặc dần dần biến mất...Cô nhắm mắt, lại muốn trốn tránh anh!

Một phát kéo đứt miếng vải nhỏ màu xanh nhạt trên người cô, bàn tay to rộng lướt qua cổ của Lương Tiểu Ý, vươn lên phía trước, hung ác nắm chặt lấy cằm của Lương Tiểu Ý, quay mặt cô hướng thẳng về phía cửa sổ, từ ảnh phản chiếu của cửa sổ, Lương Tiểu Ý

nhìn thấy người đàn ông sau lưng tựa khuôn mặt tuấn mỹ của anh vào vai cô, đôi môi mỏng kề sát tại cô: “Lương Tiểu Ý, tôi muốn cô, tận mắt nhìn thấy tôi yêu cô như thế nào...từ thân thể đến trái tim”

Nhận ra việc Tô Lượng Mặc muốn làm, Lương Tiểu Ý cực kì hoảng sợ, cô ngay lập tức nhắm chặt mắt lại... Đối mặt với anh, cô không thể nào chống cự lại anh. Nhưng cô cũng không muốn để anh được như ý!

“Cô cho rằng, nhắm mắt lại liền có thể trốn tránh tôi sao? Lương Tiểu Ý, cô ngây thơ quá rồi đấy!”Tô Lương Mặc chầm chậm nói, thân thể ra sức chuyển động, chinh phục cô từng chút một, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vẫn quẩn quanh bên tai cô, từng chút một xâm chiếm lấy suy nghĩ và linh hồn của Lương Tiểu Ý.

“Đây là khu công nghiệp của Nhị Hoàn, cao ốc san sát nhau,đối diện không đến năm mươi mét với tòa cao ốc của tập đoàn Tô thị mà chúng ta đang đứng là cao ốc Hữu Phi, tòa cao ốc đó cũng cao ngang ngửa với nơi này, cô thử tưởng tượng một chút, ở tầng 65 bên kia, thậm chí là các tầng khác, có lẽ đang có vô số tầm mắt đang xem màn biểu diễn tuyệt vời của chúng ta.”

Một đoạn lời nói khiến Lương Tiểu Ý sởn

gai ốc, cô bất chợt mở to mắt, quả nhiên, đối diện không xa kia là một tòa cao ốc chọc trời. Nghĩ tới có lẽ đang có tầm mắt nào đó đang trộm nhìn cảnh tượng xấu hổ của cô bây giờ...Lương Tiểu Ý bỗng quay đầu, sắc mặt tái nhợt: “Biếи ŧɦái! Cầm thú! Tô Lương Mặc! Anh bỏ tôi ra!”



Cảm xúc trong cô nhất thời trở nên hỗn loạn, Lương Tiểu Ý vùng vẫy kịch liệt, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của anh, cô chỉ có thể mở đôi mắt to của mình, sợ hãi cảm nhận. Tấm kính to lớn trước mặt nhắc nhở cô, có lẽ Lương Tiểu Ý cô đang bị tên khốn nạn Tô Lương Mặc này chậm dãi ác độc chiếm đoạt dưới mắt của rất nhiều người.

Tô Lương Mặc vui vẻ thưởng thức sự vùng vẫy của cô.

Đôi chân trần của Lương Tiểu Ý bị ép lên tấm kính, lòng tự tôn bị nghiền nát từng chút một.

“Anh Tô,ưʍ...Anh là cái đồ biếи ŧɦái khốn nạn,a ha... Đây là cách báo thù của anh ư? Tôi tình nguyện bị anh đánh, anh mắng, cũng không sợ anh gϊếŧ tôi..” cũng không muốn bị anh làm nhục!

Trên khuôn mặt trẻ con phúng phính, nước mắt nóng bỏng từng giọt chảy xuống,

Lương Tiểu Ý cắn chặt môi để không bật ra những tiếng rêи ɾỉ đầy xấu hổ.

Nước mắt nóng hổi cuộn trào dữ dội, khóe môi bị hàm răng sắc nhọn của cô cắn chảy ra máu, máu dọc theo khóe môi chảy xuống, dường như cô không cảm thấy nỗi đau trên môi. Những cú đâm mạnh mẽ phía sau lưng từng đợt không ngừng, cho dù mắt cô vẫn đóng chặt, nhưng gần như vẫn cảm nhận được đám người vây chặt trên tòa cao ốc chọc trời phía đối diện đang không ngừng chỉ trỏ cô, cảm giác được ánh mắt khinh thường...nhục nhã vô cùng!

Đây là cái mà anh ta gọi là “cưng chiều” sao?...Quả nhiên tất cả đều là lừa cô. Ngông cuồng tự cao tự đại Tô Lương Mặc sẽ cưng chiều cô ư? Tô Lương Mặc chỉ sẽ chà đạp cô mà thôi! Đúng là chỉ trêu đùa cô... Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là cô đã tưởng thật rồi.

Ngốc quá!

Lương Tiểu Ý cắn môi, đem tiếng nức nở nuốt vào trong cổ họng.
« Chương TrướcChương Tiếp »