Trời tờ mờ sáng, trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ chính rộng rãi ở tầng ba, Tô Lương Mặc gối đầu lên một cánh tay, đôi đồng tử đen náy chậm dãi di chuyển xuống dưới, ánh mắt tập trung nhìn vào người phụ nữ đang gối đầu trên một cánh tay khác của anh mà chìm trong giấc ngủ say.
Đôi mắt đen như mực không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì, anh nhìn người phụ nữ gối đầu vào tay anh say ngủ, nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, cho dù người phụ nữ này không phóng đãng như những gì anh tưởng tượng, thậm chí còn trao lần đầu tiên của S=anmemnmm cô cho anh. Nhưng việc cô động tay động chân trong lúc phẫu thuật hại Tình Noãn thành người thực vật là sự thật, là sự thật mà cô không thể chối cãi. Nhưng…nhưng!
Trong bóng tối, khuôn mặt điển trai Tô Lương Mặc hiện lên những cảm xúc phức tạp,rối rắm.
Đây chính là người phụ nữ độc ác đã hại Tình Noãn thành người thực vật, thế mà anh mê đắm cơ thể của cô.
Đôi môi của cô mềm mại,thơm ngọt giống như nước suối trong lành nơi núi sâu, ngọt mát đến nỗi dường như khiến người ta cảm nhận được áng nắng mặt trời cùng hương cỏ xanh thơm ngát, trong lành. Chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cơ thể cô trở nên mềm nhũn thành một hồ nước, để anh thỏa sức chơi đùa. Ngay cả những vết sẹo đáng sợ che kín trên cơ thể của cô cũng khiến anh cực kì yêu thích.
Sao lại như vậy! Sao anh lại có cảm giác như vậy với cô chứt Trong mắt Tô Lương Mặc thoáng qua nghi ngờ cùng rối rắm, cuối cùng lại hóa thành giận dữ, không rõ là đối với Lương Tiểu Ý hay là chính mình.
Ngay lúc này, người phụ nữ nằm trên cánh tay anh tựa hồ cảm thấy lạnh, cô đem cơ thể hơi đầy đặn của mình dựa sát vào người anh. Ánh mắt Tô Lương Mặc có chút lạnh lẽo, đẩy cô ra khỏi lòng mình một cách thiếu kiên nhẫn. Cứ nghĩ đến người phụ nữ độc ác này hại Tình Noãn thành người thực vật, mà bây giờ còn có thể ngủ ngon lành như vậy, Tô Lương Mặc lại không thể tha thứ cho cô.
“Ưm”- Lương Tiểu Ý ưm lên một tiếng, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng vươn cánh tay ra ôm lấy cơ thể ấm áp bên cạnh.
Tô Lương Mặc ngạc nhiên nhìn cánh tay trắng nõn đang vắt trên người mình, Lương Tiểu Ý đúng là không biết xấu hổ, không chỉ dùng tay chân giống như con bạch tuộc bám chặt lấy người anh, mà thậm chí anh làm cách nào cũng không đẩy cô ra được.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bị lạnh của cô, cánh tay đang đẩy cô ra của Tô Lương Mặc chợt dừng lại, tiếp đó mím môi ra vẻ không tình nguyện, dùng bàn tay to dày của mình đắp lại chiếc chăn mềm tuột khỏi vai cho cô.
Bàn tay lướt qua bờ vai của Lương Tiểu Ý bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, đôi mắt đen của anh nhìn chăm chằm vào xương quai xanh của cô.
Nhìn vết sẹo hẹp dài dữ tợn kia,cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng anh vẫn có thể mường tượng ra hình ảnh máu thịt lẫn lộn của vết thương “Tấm đó. Lúc này, nó không tiếng xông vào mắt anh, trước mặt anh đột nhiên hiện ra vô số hình ảnh, trong số đó xuất hiện một cô bé người dính đầy máu, nằm im trên cáng, miếng vải trắng phủ trên cơ thể cô bé trượt xuống để lộ ra vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương.
“Đùng” một tiếng, Tô Lương Mặc cảm thấy một số việc bị anh bỏ qua trước đó bỗng trở nên rõ ràng.
Những ngón tay run rẩy chạm vào vết sẹo dưới xương quai xanh của Lương Tiểu Ý, những ký ức xa xưa chợt hiện lên trong đầu anh.
Ngày ấy, khi anh một lần nữa nhìn thấy cô bé đã cứu mình ở hầm trú ẩn, tình trạng lúc đó của cô không phải một từ ghê rợn liền có thể diễn tả hết được! Bởi đó là một cơ thể đẫm máu! Tô Lương Mặc bỗng nhiên nghĩ tới một điều: Nếu chỉ có một vết thương thì làm sao có thể chảy ra nhiêu máu như vậy được chứ!
Những điều bị anh bỏ qua lúc đó, giờ đây trở nên rõ ràng hơn khi anh nhìn thấy vết sẹo đáng sợ này một lần nữa.
Trên người Ôn Tình Noãn ngoài vết thương ở dưới xương quai xanh ra thì không còn bất cứ vết thương nào khá!
c Tình cảnh thêm thảm năm đó không có khả năng vẻn vẹn do một vết thương đến bây giờ đã gần như biến mất liền có thể gây ra đượ!
c Điều dễ hiểu như vậy, làm sao trước đây anh lại nghĩ không ra chứt Tô Lương Mặc nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang say ngủ bên cạnh. Ôn TÌnh Noãn từng nói rằng, cô và Lương Tiếu Ý là bạn thân từ hồi còn bé, hai nhà còn là hàng xóm của nhau, từ mẫu giáo đến cấp ba hai người luôn học chung _— một trường, dính nhau như hình với bóng. Vậy thì có lẽ chiếc khăn tay rơi tại hiện trường bắt cóc là món quà đại diện tình bạn thắm thiết mà hai đứa trẻ đã trao cho nhau.
Nếu như sự thật là như vậy, tất cả những điều anh nghĩ không ra đều đã có đáp án.
Vì sao khăn tay của Ôn Tình Noãn lại nằm trong tay Lương Tiểu Ý; vì sao là cô bé năm đó, nhưng Ôn Tình Noãn lại không nhớ rõ chuyện khi ấy, mỗi lần anh hỏi, cô đều giấu diếm… Và vì sao từ lần đầu tiên anh gặp Lương Tiểu Ý ở cấp ba, chưa bao giờ anh nhìn thấy cô mặc cái áo nào ngắn quá khuỷu tay, váy ngắn hoặc quần ngắn hơn đầu…Bởi vì cô không thể mặc những bộ quần áo như vậy! Cô sợ người khác nhìn thấy những vết sẹo xấu xí trên người mình.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán của anh, anh vẫn cần bằng chứng chứng minh. Trong đôi mắt khôn khéo của anh thoáng qua một chút hoảng sợ khó phát hiện. Tên Savvy Wayne đó nói đúng, anh không hiểu bất cứ điều gì về Lương Tiểu Ý.
Tô Lương Mặc nhẹ nhàng bước xuống giường, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Anh bước nhẹ chân, mở cửa đi vào phòng sách bên cạnh, bấm một dãy số.
Điện thoại reo lên ba bốn lần liền được kết nối. Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia lập tức gào lên một cách giận giữ: “Tô Lương Mặc, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không! Tớ vừa mới ngủ liền bị mày đánh thức! Tốt nhất chuyện cậu định nói là chuyện quan trọng, bằng không đợi ngày mai ngủ dậy ông đây sẽ chạy đến công ty gϊếŧ chết cậu!”
“Cậu điều tra Lương Tiểu Ý cho tớ. Tớ muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến cô ấy”- ấu bên này điện thoại, Tô Lương Mặc không thèm để ý lời đe dọa của người đàn ông đang tức giận kia,mặt bình tình, thản nhiên ra lệnh.
“Hả? Cậu nói cậu muốn điều tra ai? Lương Tiểu Ý? Cái người phụ nữ đã hại thiên thần của cậu thành người thực vật kia á? Tớ không nghe nhầm chứ? Cậu vì cô ta mà nửa đêm lôi tớ dậy?
Tô Lương Mặc, cậu quá đáng lắm!” Đầu bên kia điện vẫn như cũ nói liếng thoắng không ngừng, giọng điệu mang đầy vẻ khó tin.
Nghe những lời chỉ trích Lương Tiểu Ý của bạn thân, Tô Lương Mặc bất mãn nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Lục Trầm, cậu câm mồm cho tới Cậu có thời gian nói nhảm, không bằng ngay lập tức đi điều tra luôn Lương Tiểu Ý cho tớ”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét khoa trương của Lục Trầm, “Không phải chứ!Cậu thực sự bắt tớ “ngay lập tức” đi điều tra cho cậu _—— ỹ z Tô Lương Mặc, cậu biết bây giờ là mấy giờ không?
Tô Lương Mặc, cậu không phải là người! Đồ bóc lột! Đồ tư bản! Đồ gian thương!”
Tô Lương Mặc nhắc nhở Lục Trầm một cách lạnh lẽo, “Trước khi đi làm, tớ muốn có được tư liệu của Lương Tiểu Ý, tất cả.”
Một tiếng lạch cạch vang lên, điện thoại ngay lập tức bị ngắt.
Lục Trầm ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại kêu “tút tút tút” hồi lâu, một lát sau anh ta mới hoàn hồn, đập bàn, hét to: “Mẹ kiếp! Tô Lương Mặ!
cF**k you!” Măng thì mắng, Lục Trầm lập tức nhảy xuống giường, vơ lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, anh cầm thìa khóa xe trên hộc tủ lên, lao nhanh ra khỏi nhà.
Đùa chắc! Nếu tên đại ma vương họ Tô kia mà thật sự ra tay thì Lục Trầm anh bị ép thành bã. Vì hoàn thành nhiệm vụ đại ma vương họ Tô giao me đà Ạ cho, Lục Trâm không thèm để ý hình tượng cậu chủ của tập đoàn truyền thông Lục thị của mình, chạy như điên ra khỏi chung cư Phức Đô.
Hai tiếng sau, Tô Lương Mặc nhận được cuộc gọi của Lục Trầm. Lục Trầm vô cùng nghiêm túc nói: “Lương Mặc, cậu nghe tớ nói. Chút nữa dù cậu có nghe thấy bất cứ gì thì cậu cũng phải bình tĩnh. Có lẽ Ôn Tình Noấn không phải là cô bé đã cứu cậu năm đó. Cậu bảo tớ đi điều tra Lương Tiểu Ý, thời gian có hạn nên tớ tra được một vài điều, thông qua chúng tớ chỉ có thể suy đoán được là Ôn Tình Noãn không phải là người cứu mày. Lương Mặc, cậu cho tớ thêm chút thời gian, trước buổi trưa tao sẽ giao bằng chứng cụ thể cùng với tài liệu những chuyện sau đó cho cậu.”