Chương 13: Cậu Nói Xem, Có Phải Cô Ấy Bỏ Đi Rồi Không?

Thẩm Minh Hạo ngồi dựa trên ghế sofa nhìn người trước mặt đi đi lại lại, cuối cùng không kìm được đành phải lên tiếng.

"Rồi sẽ tìm thấy thôi, anh lo lắng thế làm gì?" Giọng điệu mang theo chút bực tức.

Lục Vĩ Vương khựng người lại, hắn từ từ quay đầu về phía Thẩm Minh Hạo. Đôi mắt đỏ ngầu cùng với gương mặt sợ sệt của người kia khiến Thẩm Minh Hạo phải bất ngờ, đây rốt cuộc là ai cơ chứ?

Hắn chưa từng nhìn thấy lão đại của hắn như thế bao giờ, chỉ vì một cô gái mà biến bản thân thành ra thế này. Như vậy có đáng không?

Lục Vĩ Vương ngồi phịch xuống ghế phía đối diện với Thẩm Minh Hạo, ánh mắt cùng gương mặt vẫn không chút đổi sắc, hắn nhìn ra ngoài cửa đột nhiên lên tiếng.

"Cậu nói xem, có phải cô ấy bỏ đi rồi không?"

"Sao cơ?"

"Tĩnh Tĩnh chắc hẳn rất sợ tôi, cô ấy nhất định sợ hãi đến mức bỏ đi rồi." Lục Vĩ Vương ôm lấy đầu cúi gập người xuống gục vào hai gối liên tục lẩm bẩm.

Thẩm Minh Hạo có thể mơ hồ thấy được tay lão đại của hắn đang run lên từng hồi, lúc này cả người của Lục Vĩ Vương đã lạnh toát, hắn căng cứng người, thở thôi cũng thấy l*иg ngực đau nhói.

"Anh ở đây đi, tôi đi tìm chị Châu." Hắn đứng dậy, tiện tay cầm lấy áo vest đen vắt trên ghế rời khỏi. Nhìn cảnh tượng tự dày vò này của người kia quả thật không chịu nổi.

Trong căn biệt thự rộng lớn như vậy, hiện tại giữa gian phòng khách to lớn chỉ duy nhất có mình Lục Vĩ Vương. Hắn ta có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh không biết từ đâu đang len lỏi vào đây, hay là do thiếu vắng đi Châu Tĩnh nên hắn mới thấy như thế. Hắn nhớ Tĩnh Tĩnh của hắn. Nhớ đến mức như muốn phát điên.

.........

Thẩm Minh Hạo ngồi trong xe hút thuốc, ngoài miệng thì nói đi tìm cô gái kia. Thực chất hắn lại thấy cô ta như là vật cản trở, sao phải tìm? Tốt nhất vẫn nên biến mất thì hơn.

Vì cứu người đàn bà đó, Lục Vĩ Vương gặp nạn không biết bao nhiêu lần. Mạng sống đã sớm không màng tới, còn cô ta hết lần này đến lần khác mang lại nguy hiểm. Thứ không biết bảo vệ bản thân như Châu Tĩnh quá vô dụng, giữ lại người như vậy bên cạnh chẳng khác nào là tự hủy hoại tiền đồ.

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên khoảng không, bỗng nhiên Thẩm Minh Hạo nhớ đến Hứa Quân Nhu. Cô gái đó hắn còn chưa biết tên tuổi thì phải, chỉ có điều lại vô cùng hợp khẩu vị.

Tính cách ngoan cường, kiêu ngạo. Đã thế thân hình lại quá mức khiêu gợi khiến hắn vô thức mất kiểm soát.

Hắn nhếch môi cười, nữ nhân này nếu tìm để chơi đùa... quả thật cũng không tệ chút nào.

.........

Hứa Quân Nhu cùng Trương Hàm Ngôn nhìn ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật đã gần hai tiếng rồi. Không biết bao giờ người bên trong mới xong.

Trương Hàm Ngôn thấy cô lo lắng thì nhắc nhở. "Em về đi, anh ở lại xem xét tình hình. Việc này nếu xét kỹ xem ra không đơn giản chút nào."

Hứa Quân Nhu lập tức phản ứng lại với lời nói của anh. "Anh về cho người điều tra xung quanh khu đó đi, em... em là phụ nữ. Ở đây với cô ấy sẽ tiện hơn."

Trương Hàm Ngôn vẫn chưa bị thuyết phục bởi câu nói này của Hứa Quân Nhu, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của cô thì cũng phải miễn cưỡng đồng ý.

"Được rồi! Khi nào người tỉnh lại nhớ báo cho anh biết." Trương Hàm Ngôn vươn tay vuốt lọn tóc sang bên vành tai cho Hứa Quân Nhu, anh khẽ cười nhạt. "Đồng chí Nhu Nhu, đừng gây rắc rối đấy."

"Biết rồi, biết rồi..." Hứa Quân Nhu kéo tay Trương Hàm Ngôn ra đẩy anh đi.

Đợi Trương Hàm Ngôn đi hẳn, cô mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế chờ. Bất chợt đèn phòng phẫu thuật sáng lên, bác sĩ bên trong bước ra, biểu cảm trên gương mặt không mấy khả quan.

Hứa Quân Nhu dường như hiểu ra gì đó qua vẻ mặt đó, cô bật dậy rảo bước đến bên cạnh bác sĩ phẫu thuật hỏi thăm.

"Cô ấy sao rồi ạ?"

"Chậc... đứa trẻ không giữ được." Nói xong cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi quay đi.

Hứa Quân Nhu vừa nhìn cô gái kia thì liền nhận ra người đó là ai.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, bây giờ hai người lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Châu Tĩnh... đã không còn là Châu Tĩnh của năm năm trước nữa.

Hoá ra thời gian lại tàn nhẫn đến thế, chính là không chút thương xót nào mà lấy đi tất cả. Bao gồm cả hồi ức cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào quên được.