Chương 2: Đút sói nhỏ ăn quả đào và bánh ngọt

“Đừng…… Các cậu tránh ra……” Amos giống như mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có thể để Alger ôm lấy eo sờ soạng. Ngoài miệng dù liên tục phản kháng, cái đuôi xám mềm mại lại vui sướиɠ bay bổng khi bị xoa nắn, lỗ tai nhạy cảm cũng run rẩy không ngừng.

“Đây là nhà của bọn tôi.” Alger bật cười, nhích xuống dưới một chút, đè lên người Amos mà hôn môi. Amos hoàn toàn không dám động tay kháng cự, hoảng loạn mặc cho Alger xâm nhập vào khoang miệng. Hắn chỉ có thể vụng về đi trốn đầu lưỡi của Alger, nhưng lập tức bị cuốn lấy mυ"ŧ mát.

“…… Ưm?” Giữa lúc môi lưỡi hòa quyện, Alger ngoài ý muốn nếm thấy một vị ngọt mê người, không nhịn được muốn nụ hôn càng sâu thêm. Sói nhỏ thở hổn hển, dương cụ bị Krillin xoa chơi, đuôi sói tai sói bị Claude và Moilliet nắn bóp, đầṳ ѵú hồng nộn có Moco chà đạp cho đứng dậy, hắn thoải mái đến nhũn cả chân.

“Ưm cái gì! Tránh ra, tới lượt em hôn anh ấy.” Krillin không kiên nhẫn đẩy Alger, vội vàng hôn lên gương mặt và đôi môi của sói xám lúc này đã hoàn toàn vô lực. Cậu không muốn lãng phí dù chỉ một chút thời gian, anh cả De Witt và anh hai Allins không biết khi nào sẽ trở về, đến lúc đó có khả năng không thể tùy tiện sờ sờ hôn hôn như vậy nữa.

Alger không vui liếc Krillin, Krillin chẳng buồn phản ứng. Có điều Claude đang vuốt lỗ tai mềm mại nhạy cảm của Amos chợt dừng lại, liếʍ liếʍ tai nhỏ làm Amos phát run, sau đó biết điều mà lùi ra.

Theo thỏa thuận ban đầu, bữa ăn chính sẽ không phục vụ ngay trước cửa. Bọn họ chẳng qua là nhịn không được mới nếm thử hương vị mà thôi. Cho tới khi De Witt và Allins trở về, ai cũng không dám động, cho nên cũng không cần phải lo sói nhỏ bị anh em nào nhanh chân đến trước chiếm đoạt. Mặc kệ bây giờ bọn họ sờ làm sao chơi thế nào, quyền được khai bao sói nhỏ vẫn là của De Witt, theo thứ tự mà dần đến những người phía sau. Moilliet và Moco còn chưa thành niên, không được phép tham gia bữa tiệc thịnh soạn cuối cùng, cho nên y hoàn toàn không có nóng nảy.

Claude luôn không thích đối đầu với Krillin, còn đặc biệt ghét cảnh chen chúc giành đồ ăn như thế này. Thay vì bây giờ nhào vô kiếm cơm, không bằng chuyên tâm hưởng thụ những thứ thuộc về chính mình. Cậu hiểu chuyện nhường chỗ cho Alger, lại đi đóng cánh cửa vốn đang khép hờ từ nãy rồi vào bếp lấy bánh ngọt.

“Ngọt quá…… Anh mới ăn thứ gì sao?” Krillin sờ sờ gương mặt anh tuấn ửng đỏ của Amos, nói. Vừa rồi y mới thô bạo nắm cằm Amos, xâm nhập vào trong khoang miệng hắn, nếm được một hương vị ngọt ngào.

“A…… Ăn, ăn một miếng bánh mì vàng ruộm, uống nửa ly sữa thảo mộc, trên đường còn bốc trộm thêm ba trái mâm xôi định tặng cho các cậu nữa. Hức, thật xin lỗi…… Tôi đói quá……”

Amos khốn đốn che khuôn mặt nóng ran, lông mi đọng nước mắt. Sức ăn của hắn rất lớn, nhưng bữa nay quá hồi hộp, hắn chỉ lo kéo cái đuôi đi đi lại lại khắp căn phòng bé xinh, còn quấn chăn, ôm gối đầu mềm mại mở to đôi mắt mà ngồi ngốc một hồi. Cơm trưa và bữa sáng vì thế chẳng ăn, trên đường đói nhịn không nổi phải dùng tạm ba trái mâm xôi nhỏ nhất nhưng vẫn ngọt lịm.

Đôi mắt hắn đã ngập nước, hít mũi nhỏ giọng khóc: “Ư…… Ư…… Hức, thật xin lỗi, hức…… Tôi sai rồi, tôi muốn về nhà…… Ư……”

Krillin bật cười ra tiếng: “Cho dù có xin lỗi một cách đáng yêu như vậy cũng không được. Ăn hết ba trái mâm xôi của chúng tôi, anh phải bồi thường thế nào cho thỏa đáng chứ?”

“Hức, tôi nói xin lỗi rồi…… A, ư……” Amos cao to nhất trong cả đám lại bụm mặt khóc nức nở không ngừng. Hắn hiện tại chỉ muốn về nhà, cuộn tròn trong ổ sói của mình mà ngốc nghếch lăn lộn, ôm sói bông nho nhỏ mình thích nhất, giở truyện cổ tích ra đọc cho nó nghe.

“Nói xin lỗi đâu có tác dụng, anh phải dùng hành động để bày tỏ sự chân thành kia.” Krillin vuốt ve trêu đùa gương mặt Amos. Sói nhỏ nỗ lực muốn ngăn nước mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được rấm rứt nhẹ nhàng, khóe mắt vì tủi thân mà đỏ lên, nhìn Krillin ngơ ngác.

“Ý của tôi là, anh phải dùng cơ thể bồi thường.” Krillin ác liệt cong khóe miệng, tay bắt đầu sờ xuống hạ thân của Amos, Moilliet liền vô cảm ngăn lại.

Không đợi Krillin nói gì, cậu bảo: “Anh ấy đói bụng.”

Gương mặt trắng nõn của Krillin chậm rãi đỏ lên, ngượng ngùng rút tay. Alger và Moco cũng không làm thêm động tác nào, tự giác đưa Amos vào phòng khách. Krillin có chút xấu hổ, lúc đi theo bọn họ còn mang theo mâm đào trên bàn trà. Moco vẫn luôn yên lặng chợt tò mò nhìn thoáng qua, làm y đỏ mặt trách mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Moco nhún vai, cười xấu xa chạy đến bên cạnh Amos đang co quắp bất an vì được dẫn đi phòng khách. Claude đem bánh ngọt từ trong nhà bếp ra rồi dọn những thứ sót lại trên bàn, nhướng mày nhìn về phía Krillin: “A ha, anh mới định ăn vụng sao?”

Krillin tức giận trừng cậu một cái, còn có chút xấu hổ kéo ghế dựa ra cho Amos, nhân tiện đẩy một dĩa sứ trắng đựng đầy bánh kem dâu tây lại đây. Kem bơ thơm mịn màu trắng sữa kẹp giữa lớp bánh mềm ngon miệng làm từ trứng gà, khối bơ bọc một ít dâu tây đỏ mọng ngọt lịm, tầng cao nhất của cái bánh còn phủ thêm sốt chocolate ấm nóng phưng phức mùi hương.

“Alger làm đó. Anh ấy thích nhất mấy việc nữ công gia chánh, vị sẽ không tệ đâu.” Krillin lấy lòng mà dọn bộ đồ ăn ra cho Amos, mặt đầy chờ mong chống một tay lên bàn nhìn Amos vẫn mơ mơ hồ hồ.

“A……? Tôi, tôi muốn về nhà……” Amos ngây người một hồi cũng chậm rãi an tĩnh lại, xách quần định đứng lên. Moilliet vào lúc này lại cầm một cái nĩa có khắc hình sói nhỏ đáng yêu, xắn một ít thịt quả đào cho hắn: “Anh ăn một chút đi rồi hãy về.”

Miếng đào tươi đưa đến ngay bên miệng, Amos bất an tránh né. Nĩa của Moilliet cứ như vậy ngưng giữa không trung, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Amos tức khắc cứng người, không biết làm sao nhìn Moilliet đang cúi đầu, do dự mà cắn miếng đào kia.

Mắt Moilliet lập tức sáng lên, giống như vừa trút được một gánh nặng, nhoẻn miệng cười nói: “Ăn ngon không? Có muốn ăn thêm vài miếng nữa không?”

Tuy Moilliet là người đầu tiên chạm vào hắn, còn sờ mãi cái đuôi sói xù xù, nhưng rốt cuộc vừa nãy đã giúp hắn giải vây. Amos có chút áy náy nhai nhai đào chín mềm ngọt, đỏ mặt gật đầu.

Hắn không có nói dối, thật sự ăn rất ngon. Quả đào to tròn chín cây, ngậm một phát dần tan trong miệng, nước đào căng mọng nhiễu một chút trên bàn, còn lại đong đầy trong thịt quả, thấm trọn vị.

“Mấy quả này là em chọn, cũng chính tay em cắt luôn đó, chỉ sợ là nó quá ngọt.” Moilliet rất vui vẻ, một miếng tiếp một miếng đút Amos ăn. Nhưng bên cạnh còn có vài con dê, Amos không được tự nhiên, vội vã muốn nuốt xong thì đi liền. Mấy giọt nước đào chảy xuống khi bỏ vào miệng, đọng trên gương mặt Amos, theo sườn mặt chậm rãi lăn đến xương quai xanh, lướt qua da thịt màu lúa mạch, cứ vậy vậy dần dần ẩn vào áo sơmi hỗn độn vốn bị cuốn lên phân nửa.

“…… A?” Amos thấy toàn bộ mấy con dê nhìn mình chằm chằm, kinh ngạc đảo mắt qua bọn họ một cái, như có dự cảm không lành mà bảo: “Cái kia…… Tôi phải về nhà……”

“Lại ngồi chốc nữa đi, em với Alger làm ra cả bàn bánh ngọt đó, ăn nhiều một chút.” Claude không nhanh không chậm kéo ghế bên cạnh hắn ngồi vào, bưng dĩa bánh su kem xinh xắn đáng yêu qua. Giữa mỗi bánh su kem có một cái miệng nhỏ, lộ ra nhân bơ mê người làm ai cũng muốn nhấm nháp.

“Đúng thế, bọn họ đã bỏ nhiều công sức như vậy, tốt xấu gì anh cũng nên nếm thử.” Moco cũng thò qua tới cười nói, tuy tuổi nhỏ chưa được phép ăn sói con nhưng cậu vẫn vui vẻ hỗ trợ các anh. Dù sao bây giờ ra vẻ người tốt, sau lúc thành niên cũng sẽ tiện đánh chén hơn.