Chương 9: Chào em, bạn cùng bàn mới

Editor: Lê Hạ Băng

Hắn tiếp gọi điện thoại, cũng không biết nói cái gì.

Dù sao, thời điểm cúp điện thoại, vẻ mặt của hắn rất khó nhìn.

Vốn dĩ khóe miệng hơi cong lên, hiện tại đã hoàn toàn sụp xuống.

Sau khi đi qua bên cạnh người cô, tâm trạng của hắn vô cùng tệ mà cất điện thoại vào trong túi quần.

Còn đem sữa dâu tây phô mai đã đóng gói xong, ngày cả ống hút cũng chưa mở ra đưa đến trước mặt cô, cũng không thèm nhìn cô, hờ hững nói: “Cho cậu.”

“A?” Cô chớp con mắt, được sủng mà kinh sợ nhận lấy nó.

Sau đó, nhìn hắn dần đi xa.

...

Thẩm Manh Manh còn đang cảm thấy Vu Tu Cẩn chỉ là đột nhiên nổi lên hứng thú nên mới tới trường học, dù sao hắn cũng đã được cử đi đại học A.

Nhưng, sáng sớm hôm sau, không ngờ hắn lại cùng Trình Kỳ kề vai sát cánh mà đi vào phòng học.

Khi hắn đi ngang qua chỗ ngồi của cô, giống như lơ đãng mà chạm vào làm rớt notebook cô đặt ở bên cạnh bàn.

Cô theo bản năng cúi người nhặt, vừa mới đυ.ng tới một góc notebook, liền có một ngón tay khớp xương rõ ràng, trước cô một bước nhặt nó lên.

Cô kinh ngạc mà nhìn hắn, hai người bốn mắt đối nhau.

Hắn bỗng nhiên cười tươi rói, hạ mí mắt cố bày ra sự xinh đẹp.

“Dâu tây nhỏ.” Hắn nhẹ giọng nói, tầm mắt ái muội mà dừng ở trên ngực cô.

Cô lúc đầu còn chưa phản ứng lại, thấy hắn như vậy, cô cúi đầu vừa thấy…

Hôm nay cô mặc một cái áo khoác cao bồi, bên trong phối với đai nơ màu trắng, lúc này theo động tác cúi người xuống của cô, hơn nữa bầy ngực đẫy đà tuyết trắng hiện ra, cùng với khe rãnh sâu thẳm mê người kia.

Dâu tây nhỏ trong miệng hắn, chính là hình nội y cô ăn mặc.

“Cậu...” Chẳng lẽ hắn cố ý? Vì muốn làm cô cúi người, nhìn lén cô ngực?

“Lưu manh!” Cô hoảng loạn mà ngồi dậy, bưng kín ngực mình.

Hắn nhướng mày, cười đến vui vẻ.

...

Buổi chiều một tiết cuối cùng, là tiết tự học cố định.

Lớp trưởng nam mang mắt kính đen, giống như một cán bộ già, chậm rãi đi lên bục giảng.

“Hôm nay phải rút thăm đổi chỗ ngồi, mọi người thu thập một chút đồ đạc, tranh thủ trước khi tan học đổi xong chỗ ngồi.”

Tiếp theo, hắn cùng phó lớp trưởng cầm một cái thùng giấy nhỏ, để các bạn học lần lượt từng cái từ giữa rút ra số chỗ ngồi.

Vu Tu Cẩn mới vừa mở tờ giấy nhỏ trong tay ra thì nhìn thấy số “36”, Trình Kỳ liền nhìn vói đi lên.

“Cậu cũng không cần tới trường, còn rút chỗ ngồi làm gì? Ách, dãy số này, hai chúng ta lại ngồi cùng bàn nha, vẫn là này vị trí cũ, thật tốt, không cần đổi chỗ ngồi phiền toái.”

Vu Tu Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt phượng liếc về phía Thẩm Manh Manh: “Cô ấy số bao nhiêu?”

“Không biết, dù sao mặc kệ cô ấy số bao nhiêu, Tư Trạch khẳng định sẽ nghĩ cách ngồi cùng bàn với cô ấy.”

Nghe vậy, Vu Tu Cẩn nhăn nhăn mày, như thế nào lại là hắn...

“Vậy cậu đổi cùng Thẩm Manh Manh đi.”

“Không phải, tớ ngồi chỗ nào cũng không sao cả, nhưng nếu như cô ấy không chịu đổi với tớ thì sao?”

“Chỉ cần cậu nói, cậu ngồi cùng bàn với cô, cô ấy khẳng định sẽ đổi với cậu.”

“Đại ca, cậu lấy đâu ra tự tin này vậy?”

Trình Kỳ còn muốn trêu chọc hắn một chút, chợt, nhớ tới chuyện lúc cấp hai, Thẩm Manh Manh lấy được thứ tự trong top 10, đưa ra yêu cầu muốn ngồi cùng bàn với Vu Tu Cẩn.

...

Sau khi đổi xong chỗ ngồi, người trong phòng học cũng đi không sai biệt lắm.

Thẩm Manh Manh thói quen tính ở lại phòng học, muốn lại học nhiều hơn một lát.

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân – Cô ngồi cùng bàn với Vu Tu Cẩn, nên không muốn rời đi.

Hắn đang nhàn hạ tựa vào lưng ghế, đem một cái chân thon dài, lười biếng mà gác lên một bên chân khác, trong tay cầm một quyển không có bìa, đọc nhanh như gió, biểu tình lại rất nghiêm túc.

Màu nắng cam hồng chiều vào trong phòng học, bức màn bị gió thổi lên, tạo thành một khoảng rộng.

Tóc mái của hắn lay động theo gió, khuôn mặt trắng nõn, nhiễm ánh mặt trời lặn chiều tà ôn nhu.

Gò má Thẩm Manh Manh lặng yên đỏ.

Làm sao bây giờ?

Mặc kệ nhìn bao lâu, cô đều cảm thấy, hắn lớn lên thật là đẹp trai.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง