Chương 17: Anh trai đã có bạn gái nga

Editor: Lê Hạ Băng

“Thiến Thiến, đừng chạy nhanh như vậy!” Bên tai truyền đến tiếng hô của một người phụ nữ.

Thẩm Manh Manh cùng Vu Tu Cẩn còn chưa kịp phản ứng đây, một cô gái lại đột nhiên bị vấp bởi vết gồ trên đường, thẳng tắp mà ngã về phía người Vu Tu Cẩn.

Hắn tay mắt lanh lẹ mà đỡ được cô ta, lúc này mới tránh cho cô khuôn mặt nhỏ trực tiếp áp đến dưới háng hắn.

Nhưng, trên tay cô cầm một ly coca, vẫn là không thể tránh khỏi mà hất lên trên áo sơ mi của hắn.

Áo sơ mi ướt đẫm dán lên thân thể của hắn, phác họa ra các khối cơ bụng của hắn.

Người phụ nữ thấy thế thì vội vã chạy tới, sau khi nhìn đến con gái của mình không có việc gì, vội vàng hướng Vu Tu Cẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Bà ta túm túm tay của con gái, lạnh lùng nói: “Thiến Thiến, mau xin lỗi anh trai đi!”

Cô gái nhỏ dẩu miệng lên, khoảnh khắc cô ta ngửa đầu lên nhìn thấy gương mặt của Vu Tu Cẩn, ngốc lăng một chút.

“Anh trai thật là đẹp trai ~” giọng nói của cô ta rất là mềm mại: “Anh trai tên là gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đang ở nơi nào? Đã có bạn gái chưa? Trong nhà...”

“Thiến Thiến! Không được phép mê trai!” Người phụ nữ kia véo véo gương mặt của cô ta.

Vu Tu Cẩn ngồi xổm xuống, tươi cười nhợt nhạt: “Em xin lỗi anh trai đi, anh trai sẽ trả lời vấn đề của em.”

“Anh trai, thật xin lỗi, Thiến Thiến sai rồi.” Cô gái nhỏ này thật ra cũng rất dễ dỗ.

“Sai chỗ nào rồi?”

“Không nên chạy loạn ở trên phố...”

Không, cô tai sai chính là thiếu chút nữa đυ.ng vào mệnh căn của hắn.

Vu Tu Cẩn vẫn duy trì mỉm cười khách khí xa cách.

“Anh trai, mau trả lời vấn đề của người ta nha ~” Cô gái chớp chớp đôi mắt, vặn vẹo thân thể còn chưa phát dục, làm nũng bán manh với hắn.

Hắn thong thả ung dung đứng dậy, mắt nhìn Thẩm Manh Manh, đáy mắt dần dần chứa đầy ấm áp.

“Anh trai đã có bạn gái nha.” Hắn nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn.

~~~Mỗi ngày đều rất phiêu~~~

Từ nghĩ có nghĩa gần với chữ thích rất nhiều: Yêu thích, âu yếm, yêu tha thiết, cũng có thể là tình yêu sâu đậm, yêu sâu sắc...

Nhưng mà ở trong lòng Thẩm Manh Manh, từ đồng nghĩa với chữ thích chỉ có một —— Vu Tu Cẩn.

Cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, nhìn tay hai người dính chặt ở bên nhau, tim đập nhanh lên.

Cô không nghĩ tới bọn họ ra tới một chuyến, lại phát triển đến nước này.

Tình yêu chôn sâu trong tim suốt 5 năm, là hạt giống tên “yêu thầm”, rốt cuộc ở cái ngày xuân tươi đẹp này, đã bắt đầu nảy sinh mầm non.

“Chúng ta xem như đang...” Cô thật cẩn thận hỏi hắn: “Quen nhau sao?”

“Nếu không thì?” Hắn nhướn lông mày lên, thấy cô cười đến thẹn thùng đáng yêu, trong lòng ấm áp.

“Quần áo của anh bị bẩn rồi, không trở về nhà thay ra sao?” Cô chỉ chỉ vết bẩn trên áo hắn.

“Chỗ của anh ở cách nơi này cũng không xa... Em có muốn đi đến chỗ của anh không?” Hắn ôn nhu mà đem tóc mái bị gió thổi loạn bên má cô, vén ra sau tai.

“A?” Cô ngạc nhiên.

“Bên nhà anh không có ai, tương đối an tĩnh, rất thích hợp để học tập. Hơn nữa, bút ký cùng tư liệu anh sửa sang lại đều ở nhà, vừa vặn có thể đưa cho em.”

Cô hơi hơi nhíu mày, có chút do dự.

Nhà hắn không ai nói, vậy cô đi, bọn họ còn không phải là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sao?

“Manh Manh.” Hắn xoa xoa cô đầu, âm thanh ôn nhu trầm thấp: “Có tới hay không?”

Cô thấp thỏm bất an mà nhìn hắn, trong đầu, hai bên đang giao chiến với nhau.

Thật lâu sau, mới xấu hổ nói: “Tới.”

Cô hiểu ám chỉ của hắn.

Tưởng tượng đến chính mình ngày hôm nay, kết thúc kiếp sống xử nử của mình, từ trong đáy lòng cô cảm thấy khẩn trương, cùng... Chờ mong.

Mãi đến khi vào cửa nhà của hắn, cô mới biết được ——

Thì ra, hắn ở trong tiểu khu gần trường học, thuê một căn hộ ba phòng, ngày thường đều là một người ở.

Phòng sắp xếp giản lược theo phong cách trang hoàng châu Âu, trong phòng thu vô cùng sạch sẽ, sáng sủa gọn gàng, không nhiễm một tầng bụi.

——————

PS: Bây giờ đã là người yêu nhau rồi cho nên nữ chính đổi xưng hô là Anh – em.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง