Chương 16: Bí mật

Editor: Rinzy

Beta: Mỏ Hỗn Cute

Tạ tiểu thư nghẹn họng nhìn trân trối.

Giang Tử Thành nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô thì lập tức hối hận, Tạ tiểu thư mới mười sáu tuổi, cô là con gái lớn của một gia đình giàu có, nơi nào nghe đến những việc lung tung như vậy?

“…Quên đi, coi như tôi chưa nói gì.” Giang Tử Thành nói: “Những lời này ngay từ đầu không nên nói với trẻ con.”

Không ngờ Tạ tiểu thư lại đưa tay bịt tai Tạ Đại Bạch lại, nghiêm túc nói với chồn trắng nhỏ: "Có nghe thấy không? Người lớn chúng ta nói chuyện, trẻ con không thể nghe lén."

Giang Tử Thành: "..."

Cậu dở khóc dở cười, cảm giác như đang chơi trò gia đình với đại tiểu thư, ba người đứng cạnh nhau như hai chị em dâu ôm trẻ con trong vở kịch địa phương nói mấy tin bát quái.

Tạ Doanh Doanh lại hỏi cậu: "Giang Tử Thành, mỗi lần Hoàng Gia Minh sàm sỡ anh, anh đều trốn tránh sao? Anh chưa báo với nhà sản xuất hả?"

Giang Tử Thành ngượng ngùng nói: "...Tôi không có chứng cứ, Hoàng Gia Minh đi theo con đường thẳng nam thẳng thắn, ai có thể ngờ hắn thế mà lại là một mãnh 0."

Tạ Doanh Doanh suy nghĩ một chút, : "Vậy thì như thế này đi, lần sau gặp lại, anh kết bạn làm chị em gái với anh ta. Anh ta nhất định sẽ không làm phiền anh nữa!"

“…” Giang Tử Thành đương nhiên không muốn.

Có lẽ trong lòng mỗi thẳng nam đều có mơ ước làm công, cậu cảm thấy cho dù có một ngày cậu thật sự cong, thì cậu phải làm công, rồi sẽ có vô số tiểu thụ phong tao phát cuồng vì cậu.

Hai người bàn bạc hồi lâu nhưng không có kết quả, chỉ có thể gác chuyện Hoàng Gia Minh sang một bên.

Thấy trời đã muộn, Tạ Doanh Doanh phải ra ngoài để kịp lịch trình của oppa nào đó.

Giang Tử Thành cùng cô nói chuyện một hồi, lá gan cũng to hẳn ra: "Tạ tiểu thư, người ta là "ngôi sao theo đuổi quý tộc", còn em lại là "quý tộc theo đuổi ngôi sao"."

Bạn có tiền, có quyền, có nhàn hạ thì bạn cũng chỉ là “quý tộc theo đuổi ngôi sao”.

Tạ tiểu thư nói từ này hai lần và thấy nó khá chuẩn xác.

Cô cười hỏi: "Anh ghen tị à? Đừng lo, trên đời này nhất định sẽ có người bỏ cả gia tài ra để lấy lòng anh."

********

Sau khi Tạ tiểu thư rời đi, Giang Tử Thành vốn muốn để Tạ Đại Bạch ở phòng vui chơi của thú cưng trong phòng tổng thống, nhưng không hiểu sao Tạ Đại Bạch lại giống như những trẻ con lần đầu đi nhà trẻ, dù thế nào cũng không chịu rời xa mẹ. Cái miệng nhỏ há ra, tiếng hét the thé, lộ ra vẻ ủy khuất.

Giang Tử Thành thật sự không còn cách nào khác, đành phải vác nó lên vai đi sang chỗ Hỗ Ca báo cáo, tiện thể nhờ Hỗ Ca chăm sóc con vật nhỏ này.

Chủ đề của buổi chụp ảnh hôm nay là “hương xe mỹ nam”. Cano đưa họ đến đảo chính của Venice. Các nhãn hiệu tài trợ siêu xe đang chờ bọn họ ở đây.

Hỗ Ca không biết con chồn này là thú cưng của Tạ tiểu thư. Hắn thấy Giang Từ Thành mang theo thú cưng đi phỏng vấn thì có hơi bất ngờ.

“Giang Tử Thành, em bị sao thế? Có siêu xe, có trợ lý còn chưa đủ, ra ngoài còn mang theo chồn? Sao em lại không mang theo em gái? Không mang theo trang sức? Mà lại mang theo chồn!?"

Giang Tử Thành vội bịt tai Tạ Đại Bạch: “Anh Hỗ, anh ăn nói cẩn thận, đây không phải chồn tầm thường, nó mang họ Tạ đấy. Biết đâu sau này nó sẽ tiến vào vào gia phả nhà họ Tạ, thành người thừa kế của tập đoàn Thụy Từ."

Tất nhiên, Hỗ Ca không tin: "Nó họ Tạ? Nó kêu là Tạ gì? Tạ Hói sao?"

"...Hahaha, buồn cười quá."

Tạ Đại Bạch đang trong thời kỳ thay lông, lông trên trán thưa thớt quả thật trông hơi khó coi.

Nhưng không ngờ sau khi gặp Tạ Đại Bạch, nhϊếp ảnh gia của thương hiệu này lại có cảm hứng. Tạ Đại Bạch không những không bị đuổi khỏi show, mà còn được treo trên người Giang Tử Thành trong suốt quá trình quay chụp.

Giang Tử Thành mặc bộ trang phục mùa hè, bắt chéo chân, uể oải tựa vào ghế sau của Lincoln, con chồn trắng toàn thân trắng xóa, màu lông không chút tạp chất, bồng bềnh xoã tung linh hoạt cuộn lấy cổ tay của thanh niên.

Một người và một con chồn cùng lúc nhìn vào camera, với biểu cảm giống nhau đến kinh ngạc - đôi mắt ngây thơ mờ mịt, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất đầy hoang dã. Bạ sẽ dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của nó, nhưng chỉ cần bạn buông lỏng cảnh giác, nó sẽ nhe ra chiếc răng nhọn, hung hăng cắn bạn một phát.

Nhϊếp ảnh gia càng chụp càng hưng phấn, Giang Tử Thành rất hợp để lên trên máy ảnh, cậu như là một con búp bê phương Đông được chạm khắc tinh xảo, làn da trắng sứ, mái tóc đen, đôi môi anh đào, còn có một đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Mặc dù qua một màn ảnh, nhưng đôi mắt của cậu vẫn có thể hút hồn người khác.

Ba tiếng quay chụp nháy mắt trôi qua, Giang Tử Thành và Tạ Đại Bạch hợp tác với nhau rất ăn ý, ở trước màn ảnh thể hiện sức hút của mình. Tạ Đại Bạch xứng đáng là “đại V Weibo” tương lai, vốn Giang Tử Thành còn sợ Tạ Đại Bạch sẽ bị ánh đèn flash dọa sợ, nhưng không ngờ nó lại thích thú đến vậy.

Sau khi tiễn nhϊếp ảnh gia đang trong trạng thái hưng phấn rời đi, ánh mắt của Hỗ Ca trở nên phức tạp vô cùng.

Giang Tử Thành: "Anh Hỗ, sao anh lại nhìn em như vậy?"

Hỗ Ca nói: "Tiểu Giang, em nói thật đi, con chồn này là con hoang của em sao? Sao giống nhau thế?"

Giang Tử Thành: "... Anh Hỗ, em là người, sao có thể sinh ra chồn? Chúng ta có cách ly sinh sản có được không?"

Hỗ Ca: “Khi Hứa Tiên cưới Bạch nương tử, hắn không biết nàng là rắn thần ngàn tuổi, chẳng phải họ còn có con sao?”

Giang Tử Thành nói: “ Đứa bé có phải con của Hứa Tiên hay không còn không biết đâu?. Hứa Tiên còn là con nít, còn chưa đủ tuổi trưởng thành, làm rắn thụ tinh còn chưa biết có thể hay không đâu? Nói không chừng đứa bé kia là do Bạch nương tử tự phân bào nhiễm sắc thể mà ra đó.”

Hai người nói nhảm, lúc đầu còn có thể ép mình nghiêm túc, nhưng sau đó không thể nhịn được nữa mà nhìn nhau hihi haha cười.

Giang Tử Thành thực sự cảm thấy Hỗ ca rất hợp cạ với mình, một người vừa có năng lực lại có tính cách hài hước, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ tìm lại được.

Giang Tử Thành giơ tay và nói một cách trung thành: “Anh Hỗ, nếu ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩ lần này đoạt được giải thưởng, em nhất định sẽ xin lãnh đạo cho anh làm người đại diện của em.”

Hỗ Ca cười nhưng không đáp.

Giang Tử Thành hỏi hắn: "Sao vậy, anh không tin ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩ có thể đoạt giải?"

“Lúc đầu anh không tin,” Hỗ ca nói, “nhưng khi Tạ tổng đến thì anh liền tin.”

Hàng năm có rất nhiều tác phẩm xuất sắc có thể lọt vào danh sách của các liên hoan phim quốc tế, mỗi tác phẩm đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Ban giám khảo thay đổi hàng năm, cách chấm của ban giám khảo cũng khác nhau. Đôi khi chỉ cần là một chủ đề hấp dẫn được sự chú ý của ban giám khảo, thì chủ đề đó cũng có khả năng đoạt giải.

Liên hoan phim là chiến trường của tất cả các công ty điện ảnh, ngay cả khi chưa công bố danh sách phim lọt vào Venice, tất cả các hãng phim lớn đều đã tranh thủ lấy lòng các ban giám khảo.

Cuộc “tấn công” này không phải nhằm hối lộ hay xây dựng quan hệ, mà là muốn nhân cơ hội này để mở rộng ra “quan hệ xã giao”. Bọn họ hy vọng trong đợt bỏ phiếu cuối cùng sẽ chiếm được một chút ưu thế.

Các giám khảo của Venice rất nghiêm khắc, thái độ có vẻ rất trung lập, không thiên vị bất kỳ bên nào.

Hỗ Ca nói: "Tạ tổng vừa xuống máy bay hôm qua đã đi dự tiệc do chủ tích của liên hoan phim tổ chức. Bọn họ đã trò chuyện với nhau suốt 5 tiếng đồng hồ, anh nghĩ cơ hội đoạt giải lần này ít nhất là 30%".

Giang Tử Thành bối rối hỏi: “30% nhiều lắm à?”

"Đương nhiên là nhiều hơn rồi, lần này có mười tác phẩm lọt vào danh sách, trong đó một tác phẩm chiếm 30% khả năng đoạt giải, còn không phải là nhiều sao?"

Giang Tử Thành nhớ lại khuôn mặt mệt mỏi của Tạ Bắc Vọng đêm qua, cảm thấy làm ông chủ cũng không dễ dàng gì.

**********

Lễ trao giải càng gần, Giang Tử Thành lại càng ít việc, tất cả phỏng vấn cần làm đều đã làm xong, người cần gặp cũng đã gặp, việc duy nhất Giang Tử Thành có thể làm bây giờ là ăn ăn ngủ ngủ và dưỡng da thật tốt, để đến ngày trao giải, làn da của cậu trắng đến mức phản chiếu cả ánh sáng của đèn flash, lóe mù mắt chó của đám truyền thông.

Khi Giang Tử Thành trở lại phòng, phòng tổng thống vô cùng yên tĩnh, người phụ trách nói với cậu rằng Tạ tổng vẫn chưa về, trợ lý và vệ sĩ của hắn cũng không có trong phòng.

Giang Tử Thành đi tắm trước, sau sự cố lần trước, lần này cậu đã khoá cửa cẩn thận. Sau khi tắm xong liền lăn lên chiếc giường lớn của mình.

Giang Tử Thành suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho Tạ tiểu thư.

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Tạ tiểu thư, chuyện hôm nay đừng kể cho người khác nghe.

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Không biết có ai biết chuyện này không, nhưng trong làng giải trí chẳng có bí mật gì cả, nếu có người nhắc đến chuyện này, em cứ làm bộ như không biết gì đi!

Từ trước đến nay, Tạ tiểu thư luôn phản hồi rất nhanh, nhưng lần này cậu đợi mãi mà không thấy phản hồi của cô. Giang Tử Thành giơ điện thoại lên đợi một lúc nhưng cũng không thấy Tạ tiểu thư trả lời mình.

Giang Tử Thành nghĩ, có lẽ Tạ tiểu thư vẫn đang chạy theo lịch trình của Oppa nên không có thời gian trả lời cậu.

Cậu tựa đầu vào gối đọc sách một lúc, đó là một cuốn tiểu thuyết ký sự rất thú vị, nhân vật chính không ai khác chính là cựu chủ tịch của công ty - Tạ Trường An.

Cuốn sách này hoàn toàn không có tư liệu, quan điểm cực kỳ sai lầm, lối viết thì cường điệu, tình tiết thăng trầm, cảm xúc phức tạp.

Tạ Trường An được miêu tả trong tiểu sử là một anh hùng yêu thương đất nước, ông được mọi thiếu nữ yêu thích, từ công chúa ngoại quốc cho đến con gái của thiên vương cờ bạc. Quả thực đây giống như là một quyển tiểu thuyết nam chủ sở hữu bàn tay vàng.

Giang Tử Thành đọc say sưa, cậu biết 80% nội dung trong sách này là không có thật, nhưng quản nhiều như vậy làm gì? Nó hay là được rồi!

Sau khi xem chương cuối, tác giả đã chuyển bút viết——

---Ngày nay Tạ Trường An tuy chưa rời khỏi chức chủ tịch nhưng quyền lực công ty đã được giao cho con trai là Tạ Bắc Vọng, nghe nói Tạ Trường An cả đời có hàng chục người con, chỉ có Tạ Bắc Vọng là không rõ ai là người sinh ra.

Khi Tạ Bắc Vọng sinh ra, mây đen cuồn cuộn, mưa rung trời, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống sấm sét, đánh vỡ một đỉnh núi! Tạ Bắc Vọng sinh ra thuận theo lẽ trời, khi sinh ra không khóc cũng không cười, lạnh lùng như băng, khí chất trời ban, xuất sắc hơn người.

Giang Tử Thành thầm nghĩ, cuốn sách này thú vị thật, nếu ai không biết sự tình mà đọc cuốn này, có lẽ họ đã nghĩ khi Tạ Bắc Vọng ra đời, vị tác giả này có khi đã đứng bên giường đỡ đẻ.

Cậu nóng lòng lật sang trang khác, nhưng không ngờ rằng trang cuối cùng chỉ viết có mấy chữ——

---Nếu bạn muốn biết những giai thoại về cuộc đời Tạ Bắc Vọng, hãy chú ý đến cuốn sách mới của tác giả ⟨⟨ Tạ Bắc Vọng - Thiên Lang truyền kỳ⟩⟩

Cuối dòng còn đính kèm một mã QR lớn, Giang Tử Thành quét qua thì phát hiện ra đó là link thưởng.

Giang Tử Thành rất muốn xem phần tiếp theo nên gửi cho tác giả hai mươi tệ, kèm theo lời nhắn: Viết nhanh đi nha tác giả. Iu iu, moah moah~~

Không ngờ, ngay khi cậu xác nhận thanh toán, bên ngoài liền vang lên giọng nói trầm trầm của một người đàn ông.

"Các cậu vất vả rồi.. Hôm nay các cậu nghỉ ngơi sớm đi. Sau lễ trao giải ngày mốt, tôi sẽ cho mỗi người hai ngày nghỉ."

Giang Tử Thành giật mình vội vàng bò ra khỏi giường, đem cuốn sách giấu đi, rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ, thông qua khe hở nhìn ra ngoài.

Đồng hồ đã gần mười hai giờ, Tạ Bắc Vọng đã kết thúc một ngày xã giao, vừa cùng với thư ký trở về.

Giang Tử Thành để ý, hôm nay Tạ Bắc Vọng đổi một chiếc đồng hồ, lần này mặt đồng hồ là màu xanh lục, giản dị hơn hôm qua, nhưng không hợp với bộ vest mà hắn đang mặc.

Giang Tử Thành tưởng mình không bị phát hiện, không ngờ lại đυ.ng phải ánh mắt của người đàn ông. Ánh mắt Tạ Bắc Vọng lướt qua vai đám vệ sĩ, lặng lẽ rơi vào chàng trai trẻ sau cánh cửa.

Giang Tử Thành chợt nhớ đến cuốn sách chưa hoàn thành ⟨⟨Tạ Bắc Vọng - Thiên Lang Truyền Thuyết⟩⟩, cậu sợ hãi vội rụt đầu lại, sợ Tạ Bắc Vọng đột nhiên biến trở thành sói chạy tới lột da róc xương mình, ăn đến cả xương cũng không còn.

Giang Tử Thành khóa cửa lại rồi lao nhanh về chiếc giường lớn của mình.

Chiếc điện thoại cạnh gối chợt sáng lên, "Tạ tiểu thư" vốn đã mất tích mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã online.

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Tạ tiểu thư, chuyện hôm nay đừng kể cho người khác nghe.

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Không biết có ai biết chuyện này không, nhưng trong làng giải trí chẳng có bí mật gì cả, nếu có người nhắc đến chuyện này thì cứ coi như không biết gì đi!

Tạ: Chuyện gì?

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Ai ya, chính là chuyện Hoàng Gia Minh quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi.

Tạ: ...

Tạ: Hoàng Gia Minh thực sự đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© cậu?

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy. Cô cứ giả vờ như không biết gì đi!

Tạ: ...