- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!
- Chương 14: Phòng đôi
Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!
Chương 14: Phòng đôi
Editor: Rinzy
Beta: Yue
Hai người trao đổi chìa khóa phòng trong bầu không khí “đôi bên cùng có lợi”, Tạ tiểu thư hận không thể bay nhanh về khách sạn để đổi phòng.
Vừa lúc Giang Tử Thành ở lại đây cũng chán, cậu đã có được tất cả thông tin liên lạc mà mình muốn, nhiệm vụ xã giao tối nay cũng đã hoàn thành xuất sắc, hơn nữa cậu cũng không gặp phải tên rác rưởi Hoàng Gia Minh, mọi việc diễn ra thực sự rất hoàn hảo.
Giang Tử Thành vẫy tay chào tạm biệt những người "anh em", rồi cùng Tạ Doanh Doanh đi về phía cổng.
******
Tạ tiểu thư là vị khách VIP của phòng tổng thống nên khi cô đi đâu đều có một chiếc xe đưa đón độc quyền.
Giang Tử Thành vốn nghĩ du thuyền mình đang đi rất sang trọng và đẹp rồi, nhưng đến khi cậu đặt chân lên du thuyền VIP của Tạ tiểu thư, thì cậu mới hiểu thế nào mới gọi là xa hoa.
Trên du thuyền có hai người mặc bộ tây trang blazer đang đợi họ, một người nhìn khoảng bốn mươi tuổi, mũi cao, mắt sâu, chắc là người châu Âu. Người còn lại có khuôn mặt ưu tú, trạc tuổi Giang Tử Thành.
Tạ tiểu thư giới thiệu ngắn gọn hai người cho Giang Tử Thành, người khoảng bốn mươi là cô giáo dạy lễ nghi, người nhỏ tuổi hơn là trợ lý sinh hoạt của cô.
Giang Tử Thành ở trong lòng nghĩ một chút, cảm thấy hai người này giống như ma ma và nha hoàn của thiên kim tiểu thư trong các bộ phim cổ trang, chỉ là khác thời đại mà thôi.
Trên đường về, Tạ tiểu thư thông báo cho hai người biết, trong những ngày ở Venice, cô sẽ đổi phòng với Giang Tử Thành.
Trên mặt hai người hiện rõ vẻ không đồng ý.
Trợ lý sinh hoạt lên tiếng trước: "Tiểu thư, phòng hạng thương gia nhỏ đến mức quay người cũng không được!”
Giang Tử Thành vội vàng nói: “Không nhỏ, phòng thương gia có một phòng nghỉ ngơi, một phòng tiếp khách và có một ban công riêng, tổng diện tích là 40 mét vuông.”
Trợ lý sinh hoạt lập tức nhìn sang Tạ Doanh Doanh: "Tiểu thư, phòng này tổng cộng chỉ có bốn mươi mét vuông, nó còn không bằng phòng giải trí của Tạ Đại Bạch.”
Giang Tử Thành: "..."
Đáng tiếc Tạ Doanh Doanh là người cố chấp, cô sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình. Tạ Doanh Doanh đã muốn đổi phòng thì chắc chắn tối nay cô phải ở tầng mười hai.
Giáo viên dạy lễ nghi hỏi: “Chuyện này em đã nói với chủ tịch Tạ chưa?”
“…” Tạ Doanh Doanh nghĩ đến anh trai, đầu tiên có hơi chột dạ một chút, nhưng sau đó cô dùng sức hất cằm lên: “Nói cho anh ấy biết làm gì? Dù sao em cũng sẽ ở tầng mười hai, phòng của em Tử Thành sẽ vào ở."
Đây là quyết định gϊếŧ trước rồi mới báo.
*********
Có Tạ Doanh Doanh ra lệnh, đám vệ sĩ nhanh chóng bắt tay vào hành động. Chỉ trong vài phút, tất cả hành lý cùng Tạ Đại Bạch đều có mặt trong phòng của Giang Tử Thành.
Giang Tử Thành được người phụ trách dẫn thẳng lên phòng tổng thống.
Thang máy dành cho phòng tổng thống được giấu ở một góc ở tầng một, phải có thẻ mới có thể lên được.
Chỉ trong vài giây, thang máy dừng lại ở tầng 25, cửa mở ra, đập vào mắt cậu không phải là hành lang khách sạn mà là lối đi thẳng vào phòng tổng thống.
Nội thất trong phòng không theo phong cách lộng lẫy, mỗi một món đồ đạc, cách bài trí đều toát lên vẻ sang trọng, ưu nhã. Đồ đạc trong phòng đều là đồ đến từ các thương hiệu nổi tiếng, Giang Tử Thành liếc nhìn xung quanh, tất cả đều là đồ hiệu. Tất cả đều biểu hiện ra một chữ "đắt".
Tổng cộng có mười tám phòng, Giang Tử Thành ngây thơ hỏi: “Nhiều phòng như vậy, phòng của tôi ở đâu?”
Người phụ trách trả lời: "Ở đây có ba phòng dành cho vệ sĩ, ba phòng dành cho người giúp việc. Ngoài ra còn có phòng tập thể hình, phòng yoga, phòng massage. Nếu có nhân viên, cấp dưới, thư ký, trợ lý và thú cưng đi cùng, họ đều có thể được sắp xếp ở bên trong phòng khách."
Giang Tử Thành: "..."
Giang Tử Thành cái gì cũng không có, cậu chỉ có một chiếc vali mà thôi.
Giang Tử Thành là người có phúc cùng hưởng, cậu cảm thấy căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình cậu ở thật không nghĩa khí. Nên cậu quyết định gọi hai anh em song sinh, Tài Định và Hỗ Ca đến cùng nhau hưởng thụ.
Giang Tử Thành gọi cho Hỗ Ca trước.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Hỗ Ca lo lắng hỏi: "Tử Thành, sao vậy? Tạ tiểu thư sao lại chuyển vào phòng em?"
Giang Tử Thành nói: "Em đem phòng của em nhường cho Tạ tiểu thư!"
"Vậy em ở đâu?"
"Em hiện tại ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất!” Giang Tử Thành trả lời bằng giọng điệu vui mừng và thích thú.
Hỗ Ca: "..." Theo như hắn được biết, Tạ tiểu thư cùng chủ tịch Tạ ở cùng nhau, vậy Giang Tử Thành hiện tại... đang ở cùng phòng với chủ tịch Tạ?
Giang Tử Thành nhiệt tình mời: "Anh Hỗ, phòng Tổng thống có rất nhiều phòng, còn rất rộng, trong tủ rượu có rất nhiều Whisky! Anh gọi thêm Kevin, Tony và chú Tài qua đây, chúng ta cùng nhau ở phòng tổng thống!"
“…Không, cảm ơn.” Hỗ Ca nghĩ thầm, mình còn trẻ như vậy, vẫn chưa có ý định đi tìm chết.
Giang Tử Thành không hiểu vì sao Hỗ Ca lại từ chối, cậu chỉ có thể cúp máy trong sự tiếc nuối.
Người phụ trách dẫn Giang Tử Thành đến cửa phòng ngủ chính, sau khi cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, chiếc đèn chùm pha lê trên trần liền sáng lên.
Ánh sáng của đèn pha lê dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ làm toát lên một bầu không khí sang trọng, tấm thảm len dệt tay mềm mại, tinh tế. Khi để chân trần bước lên có cảm giác như đang bước trên mây.
Nổi bật nhất trong toàn bộ phòng ngủ chính là chiếc giường lớn được chạm khắc ở giữa phòng. Bốn cây cột đỡ lấy màn lụa mỏng, khi gió thổi qua, lụa mỏng khẽ đung đưa, rất dịu dàng.
“! ! !” Giang Tử Thành theo bản năng đi ra khỏi phòng, sau đó lại bước vào.
Đúng vậy, đúng vậy!
Đây không phải ảo giác, cũng không phải hệ thống bị lỗi! Phòng ngủ này thật sự là của cậu!!!
Thì ra đây chính là hạnh phúc của người giàu! Chiếc giường này đáng giá ba căn phòng của hạng thương gia.
******
Sau khi tiễn người phụ trách đi, Giang Tử Thành lập tức chạy tới giường bên giường nhảy lên chiếc giường Kingsize.
Bộ chăn ga gối đệm khi sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, Giang Tử Thành ngã phịch xuống đống gối, biến chiếc giường gọn gàng thành một ổ gà.
Cậu mệt mỏi muốn chết, nhưng hiện tại cậu không quan tâm đến sự mệt mỏi này, được sống trong căn phòng sang trọng như vậy cũng không dễ dàng gì, đương nhiên cậu phải tranh thủ thời gian để khám phá càng sớm càng tốt.
Phòng ngủ có ba cánh cửa, một trong số đó là phòng thay đồ. Giang Tử Thành kiêu hãnh nhét vài chiếc áo sơ mi và quần tây vào, nhưng cuối cùng lại không chất đầy được một tủ quần áo.
Phía sau cánh cửa thứ hai là buồng vệ sinh, có bồn rửa mặt và bồn cầu nhưng Giang Tử Thành đi loanh quanh một vòng vẫn không tìm được chỗ để tắm.
... Phòng tắm và nhà vệ sinh là tách biệt phải không?
Với ý nghĩ này, Giang Tử Thành mở cánh cửa thứ ba.
Đúng như cậu dự đoán, đằng sau cánh cửa được trang trí bằng men và kính màu là một phòng tắm lớn đủ để khiến người ta mù con mắt!
Toàn bộ bức tường của phòng tắm đều có gương treo, giữa sàn là một bồn tắm chìm, ngay cả vòi nước cũng được dát vàng. Nhưng mọi sự chú ý của Giang Tử Thành đều bị thu hút bởi cánh cửa ở phía bên kia phòng tắm.
Phòng tắm này có thiết kế đối xứng, với hai cửa bên trái và bên phải đối diện nhau qua một chiếc bồn tắm.
Giang Tử Thành nhớ lại lời Tạ tiểu thư nói - đây là phòng tổng thống có "phòng ngủ đôi"!
Như vậy, đằng sau cánh cửa đó là một phòng ngủ khác sao?
Quả nhiên là kẻ có tiền, hai phòng ngủ chính mà lại dùng chung một phòng tắm, thật sự rất thú vị.
Trước khi vào phòng tắm, Giang Tử Thành đã cởi hết quần áo, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa. Khi Giang Tử Thành bước đi, cậu cảm giác được giữa hai chân thật mát lạnh. Nhưng cậu tưởng mình là người duy nhất ở trong căn phòng này, nên cậu khoả thân thì cũng không vấn đề gì.
Nếu Giang Tử Thành chịu dùng não một chút thì cậu sẽ nhận ra điều bất thường ở đây. Tạ tiểu thư nếu đi đến Venice “một mình”, thì làm sao cô có thể chọn "phòng ngủ đôi"?
Giang Tử Thành mạnh dạn mở một cánh cửa phòng tắm khác, giống như một con thú nhỏ đang tuần tra trên lãnh thổ mới, mang theo chút cảnh giác, táo bạo và có chút lo lắng.
May mắn thay, bên kia cánh cửa không có người ở, hoàn toàn trống rỗng.
Cách bố trí của hai phòng ngủ chính giống hệt nhau, chỉ khác một chỗ là một căn bên trái, một căn bên phải. Giang Tử Thành bật đèn đi vòng quanh thì phát hiện phong cách trang trí của hai gian phòng này rất giống nhau, nhưng màu sắc thì khác nhau.
Phòng ngủ chính của cậu có màu sắc chủ đạo là màu đỏ sẫm, trong khi căn phòng này lại là màu xanh đen. Khi nhìn một gian thì không thấy có điểm gì đặc biệt, nhưng khi nhìn chung thì lại hơi giống phòng của một người chồng và một người vợ.
Tuy nhiên, Giang Tử Thành lại rất thích màu đỏ bởi vì nó sáng và bắt mắt, màu đỏ mang nghĩa là sắp có chuyện vui xảy ra. Cậu không thể đổi được và nhất định không thể đổi phòng.
Giang Tử Thành ngã xuống chiếc giường màu xanh nước biển, lăn lộn làm nhàu nát ga trải giường, hài lòng lắc đầu rồi xách dép trở vào phòng tắm.
*********
Vừa bước vào phòng tắm, Giang Tử Thành liền cởi bỏ áo ngủ và vui vẻ chạy về phía bồn tắm khổng lồ.
Xung quanh bồn tắm có một vòng tròn nút bấm, Giang Tử Thành ấn một nút, trong vòng vài phút, bồn tắm đã đầy nước nóng, Giang Tử Thành ấn nút khác, ngay sau đó, trên mặt nước xuất hiện một lớp bọt dày đặc.
Cậu thoải mái nằm trượt xuống, để làn nước ấm nóng ngập qua xương quai xanh.
Một số loại tinh dầu được cho vào nước có tác dụng thư giãn cơ bắp, xoa dịu tinh thần, mùi không quá nồng nhưng có thể tạo cho người ta cảm giác hơi ngà ngà say.
Không biết cậu lại chạm vào nút nào, đột nhiên trong nước nổi lên từng đợt sóng, dòng nước bắt đầu rung chuyển nhè nhẹ. Hóa ra bồn tắm có chức năng massage, các tia nước từ bốn phía phun ra đánh vào cơ thể cậu bằng lực vừa phải, như thể có bàn tay đang mát xa các cơ và xương của cậu.
Từ khi bước chân tới Venice, Giang Tử Thành không thể nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể từng tầng từng lớp, chỉ nhân cơ hội này mới bộc phát ra.
"Ừm..."
Thanh niên trầm giọng một tiếng, cảm thấy toàn thân tê dại, một loại cảm giác lười biếng từ trong xương cốt hiện ra, dần dần lan đến đầu ngón tay.
Dòng nước massage nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai, sau đó đẩy dọc theo lưng xuống, Giang Tử Thành nằm ngửa trong bồn tắm, chân tay trắng nõn thon thả lấp ló trong bọt nước, mái tóc ngắn đen dày vì ướt mà dính ở hai bên thái dương, để lộ ra những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt.
Giang Tử Thành lười nhác mà nhắm mắt lại, ánh đèn vàng mơ hồ trong phòng tắm ôm lấy hơi nước bốc lên, từ từ quấn lấy cơ thể cậu.
Đột nhiên, cột nước đột nhiên tăng cường lực đánh, hai tia nước đồng thời bắn ra, đánh vào hai bên cột sống thắt lưng của cậu.
"...Hừm!"
Thắt lưng là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, bình thường không được đυ.ng hay chạm vào, tự cậu chạm vào cũng thấy ngứa. Nhưng Giang Tử Thành chưa kịp chuẩn bị đã bị hai cột nước "xâm phạm", khiến cậu không khỏi rùng mình. Cậu cảm giác như bị kí©h thí©ɧ các huyệt vị trên cơ thể vậy!
Toàn thân Giang Tử Thành dần thả lỏng, một cảm giác tê dại lan từ thắt lưng xuống toàn thân, cảm giác thoải mái đã lâu không được trải qua dần dần lan tràn.
Cậu như con thuyền đang trôi giữa dòng sông nhỏ, chợt bị sóng biển đánh tới làm cho úp sấp.
*******
Tạ Bắc Vọng tất nhiên không đến Venice để nghỉ phép.
Kể từ 5 năm trước, khi giải trí Thụy Từ rơi vào tay hắn, mấy năm nay, tập đoàn đã mua lại cổ phần của các công ty giải trí, truyền thông lớn trên thế giới. Dù không thể đạt được quyền kiểm soát tuyệt đối nhưng có một tiếng nói nhất định ở trong các công ty này.
Khác với em gái Tạ Doanh Doanh, Tạ Bắc Vọng không phải sinh ra đã ngậm thìa vàng. Từ nhỏ Tạ Bắc Vọng đã sống vất vả, nên đối với việc kiếm tiền hắn còn cố chấp hơn cả ba hắn.
Dù lần này Tạ Bắc Vọng đến Venice nhưng lịch làm việc của hắn cũng rất dày đặc.
Tạ tiểu thư sau khi xuống máy bay đã chạy đi đu idol, còn Tạ Bắc Vọng sau khi xuống máy bay trực tiếp bắt xe buýt để đi gặp chủ tịch liên hoan phim Venice và một số giám khảo.
Tạ Bắc Vọng trong bữa tiệc uống rất nhiều rượu, may mắn là tửu lượng của hắn tốt, chỉ ngà ngà say chứ không say hẳn.
Sau khi trở về khách sạn, người phụ trách của phòng tổng thống nhìn Tạ Bắc Vọng, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Bắc Vọng đang bàn bạc về hành trình những ngày tới với thư ký, nên hắn xua tay để vệ sĩ ngăn cản không cho người phụ trách đến gần.
Sau đó, Tạ Bắc Vọng dẫn thư ký và trợ lý đi vào phòng làm việc để tiếp tục nói chuyện công việc, trong lúc vô tình kim đồng hồ lại trượt thêm ba mươi phút nữa.
"Thời gian không còn sớm, hôm nay mọi người đều vất vả rồi." Tạ Bắc Vọng nhìn cấp dưới của mình, hai người này từ khi xuống máy bay đã cùng hắn làm việc không ngừng, nhưng một đám sắc mặt đều không đổi: "Mọi người đều ở lại nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách đi, nhưng đừng ồn ào tránh làm phiền Doanh Doanh."
Trên thực tế, những lo lắng của Tạ Bắc Vọng là không cần thiết, phòng tổng thống có khả năng cách âm cực tốt, khu vực phòng ngủ chính và phòng ngủ khách được tách biệt hoàn toàn, đảm bảo sự riêng tư cho gia chủ.
Sau khi những người khác đi rồi, Tạ Bắc Vọng liền đi về phòng ngủ.
Hắn thường xuyên đi công tác và hầu như mỗi lần đều ở phòng tổng thống. Đối với Tạ Bắc Vọng nơi này dù có sang trọng đẹp đẽ đến đây, nó cũng chỉ là nơi để ngủ.
Tạ Bắc Vọng đẩy cửa phòng ngủ ra, mệt mỏi xoa trán, tháo cà vạt rồi đi về phía chiếc giường lớn giữa phòng ngủ.
Đột nhiên bước chân của hắn dừng lại, vốn chiếc giường lớn phải sạch sẽ phẳng phiu nhưng giờ phút này lại bừa bộn, chăn gối bay tứ tung, trông giống như bị một con gà bới tung lên.
Không thể nào có một con chồn trong phòng tổng thống, nhưng em gái của hắn lại là hàng xóm của con chồn đó.
Tạ Bắc Vọng nghĩ đến con chồn trắng nghịch ngợm lẻn vào phòng mình quậy phá khắp nơi, hắn chỉ muốn túm lấy đuôi nó mà đánh thật mạnh vào cái mông kia.
Chú chồn trắng nhỏ ở nhà thường mắc lỗ, dạy mãi không chịu sửa, nhưng vì lớn lên xinh đẹp còn giả vờ đáng yêu, mỗi khi làm sai, nó liền chớp chớp đôi mắt, lôi kéo tay của chủ, mong cho chuyện lớn hóa nhỏ, lừa dối cho qua.
Nhưng lần này Tạ Bắc Vọng không thể chịu đựng được nữa.
Hai phòng ngủ chính dùng chung một phòng tắm, cửa dẫn vào đây không đóng chặt, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ phòng tắm chiếu ra.
Tạ Bắc Vọng vốn tưởng em gái mình đang tắm nên quên đóng chặt cửa, vì vậy hắn muốn gõ cửa nhắc nhở.
Nhưng trước khi ngón tay Tạ Bắc Vọng chạm vào tấm cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng rên khe khẽ phát ra từ phòng tắm.
Giọng nói hơi khàn, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, tiếng thở hổn hển càng to hơn, giống như dã thú đang khao khát bạn tình.
.... Đó là giọng nói của một chàng trai trẻ.
Tạ Bắc Vọng biết âm thanh này.!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!
- Chương 14: Phòng đôi