Editor: Rinzy
Beta: Yue
Giang Tử Thành ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn bảy chữ và hai dấu chấm câu trong hộp thoại Wechat, tự hỏi có phải mình ngủ ít quá nên bị ảo giác không.
Cậu cầm điện thoại di động, đôi tay run rẩy gõ vài chữ.
Tạ: Giang Tử Thành, chuẩn bị đón tôi.
Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Tạ tiểu thư, ý của cô là... ?
Tạ tiểu thư nhanh chóng trả lời.
Tạ: Venice.
Mắt Giang Tử Thành đột nhiên tối sầm, ác mộng rồi cũng sẽ trở thành hiện thực có phải không?
Ở con người luôn có một đặc điểm, khi sự việc chưa xảy ra thì họ sẽ không bao giờ tin vào ma quỷ, tà thần. Giang Tử Thành nghĩ, một tiểu thư nhà giàu như Tạ tiểu thư mỗi ngày có vô số việc phải làm, làm sao có thời gian bay đến Venice để tham gia liên hoan phim Venice? Đi trượt tuyết hay đi lặn biển chẳng phải đều thú vị hơn nhiều sao?
Nghĩ đến đây, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng Giang Tử Thành.
Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: Hahaha, thật là trò đùa buồn cười, cô làm tôi sợ hết cả hồn.
Kết quả, giây tiếp theo, người trong Wechat đã nhanh chóng gửi qua một tấm ảnh. Trong ảnh, Tạ tiểu thư mặc một bộ đồ thể thao năng động với màu sắc sặc sỡ, mái tóc dài được búi cao, hai chân cuộn tròn trên ghế lớn. Trong ngực cô ôm một con chồn tuyết nhỏ ấm áp, móng tay được cô sơn thành màu đỏ, trên tay là một chiếc máy chơi game, đầu cô cúi xuống có vẻ như đang tập trung vào trò chơi.
Phông nền trong ảnh trông giống như đang trên một chiếc máy bay tư nhân!!!
Trước “bằng chứng” có thể gọi là một cái tát vào mặt, Giang Tử Thành vẫn ngoan cố chống trả.
Tạ: [Ảnh]
Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: Mang thú cưng lên máy bay cần phải thông qua kiểm duyệt có phải không?
Làm sao mà Tạ tiểu thư có thể mang Tạ Đại Bạch ngàn dặm xa xôi bay đến Châu Âu được chứ?
Tạ: Máy bay tư nhân không hạn chế nhiều như vậy.
Tạ: Chỉ cần nói một tiếng, cấp dưới sẽ tự lo liệu.
Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: ...
Máy bay tư nhân, lối đi tư nhân, đường bay tư nhân.
Vương Tử của Ả Rập Xê Út đã mang đại bàng về Trung Quốc như thế nào thì đại tiểu thư của Thụy Từ mang chồn đến Ý như thế đó..!
Có tiền thì ghê gớm lắm sao?
....Vâng, có tiền thì ghê gớm thế đó!!
Bức ảnh do "Tạ tiểu thư" gửi không phải ảnh selfie, nếu dựa theo góc độ thì người chụp là người ngồi đối diện cô, người chụp rất thông thạo tinh hoa của "thẳng nam sắt thép". Ảnh chụp không có chỉnh sửa, không filter, không góc chụp, nhưng ai bảo Tạ Doanh Doanh còn trẻ như vậy, chỉ ngẫu nhiên chụp thôi nhưng ảnh vẫn đẹp cực kỳ, gương mặt đầy collagen và gò má phúng phính.
Giang Tử Thành không suy nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng bức ảnh này là do Tạ tiểu thư chụp cùng với vệ sĩ của cô bằng điện thoại di động, nếu Giang Tử Thành có thể vận dụng trí óc nhiều hơn một chút, e rằng sau này sẽ có không có nhiều hiểu lầm buồn cười như vậy.
**********
5h30 chiều tại Venice, máy bay riêng của Tạ Thị đã hạ cánh đúng giờ xuống sân bay.
Giang Tử Thành còn lịch phỏng vấn dày đặc, cậu thực sự không có thời gian để đón Tạ tiểu thư, ngoài người đại diện và hai người trợ lý ở lại cùng cậu, còn lại Tài Định và tất cả đồng nghiệp của bộ phận PR đều ra sân bay đón người.
Nếu những nghệ sĩ trẻ khác có được Wechat của "Em gái chủ tịch" thì họ hận không thể nhắn tin với Tạ Doanh Doanh 24/24, nhưng Giang Tử Thành lại coi hai anh em nhà này là rắc rối lớn và cậu ước gì họ có thể tránh xa cậu ra, càng xa càng tốt.
Khi buổi phỏng vấn cuối cùng kết thúc thì trời cũng đã tối, nhưng ở đảo Lido mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu cho những chuỗi tiệc tùng.
Đám người Giang Tử Thành bắt tàu cao tốc trở về khách sạn, trên đường đi, Hỗ Ca nhận được một cuộc điện thoại, sau khi bắt máy lông mày dần dần nhíu lại.
"Việc này cũng quá đột ngột đi?"
"Buổi tối Tử Thành còn có lịch trình khác."
“Không phải là không thể hủy, nhưng buổi tiệc này Tử Thành không đi cũng đâu có ảnh hưởng gì chứ?"
"Chú Tài nói như thế nào?"
“…Được rồi, tôi sẽ hỏi cậu ấy.”
Hỗ Ca cúp điện thoại, quay đầu nhìn Giang Tử Thành với vẻ mặt khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hỗ Ca, trong đầu Giang Tử Thành xuất hiện dòng chữ “có chuyện chẳng lành sắp xảy ra”.
Giang Tử Thành: "Anh Hỗ, có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy!"
Hỗ Ca đau đầu xoa xoa thái dương rồi quay sang nói với thuyền trưởng: "Chúng tôi không về khách sạn. Xin hãy đưa chúng tôi thẳng đến Casino Municipal."
Casino Municipal là địa điểm giải trí uy tín nhất trên đảo Lido, nó chỉ mở cửa vào mùa hè hàng năm, không chỉ có sòng bạc, quán bar, rạp hát mà ở đó còn có nhiều câu lạc bộ tư nhân nhỏ, thuận tiện cho việc tổ chức một số hoạt động vui chơi giải trí.
Giang Tử Thành hôm qua đã đến đó rồi, cậu tham dự vũ hội từ thiện, vì dung mạo cậu đẹp nên được rất nhiều cô gái mời khiêu vũ, đi lại một vòng làm cậu như muốn gãy cả hai chân.
Giang Tử Thành cảnh giác hỏi: “Không khiêu vũ nữa à?”
“Không, chỉ là công việc này không dễ như khiêu vũ thôi.” Hỗ Ca nói: “Tối nay có một bữa tiệc dành cho diễn viên được tổ chức tại "Diosa Hall". Những người tham gia đều là người da vàng, muc đích của bữa tiệc này là để gia tăng mối quan hệ của các diễn viên Châu Á."
Giang Tử Thành: "... Nghe có vẻ huyền bí. Đừng nói đây là một bữa tiệc "không sạch sẽ" nhé?"
Hỗ Ca đánh vào đầu cậu: "Em đang nghĩ gì vậy? Đây là Venice, đây là đảo Lido! Làm sao anh có thể làm mấy chuyện bậy bạ như vậy lúc này?"
"Bữa tiệc này không có vấn đề gì, vậy tại sao anh không nói với em sớm hơn?" Giang Tử Thành vẫn luôn muốn mở rộng các mạng lưới quan hệ của mình, khi cậu nghĩ đến việc sẽ gặp gỡ các tiền bối diễn viên điện ảnh lớn đến từ các nước như Hàn Quốc, Nhật Bản tại bữa tiệc, trong lòng cậu lại tràn đầy hưng phấn, những bong bóng nhỏ trong lòng không ngừng dâng lên.
Hỗ Ca vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Giang Tử Thành nhắc nhở: "...Đừng quên, Hoàng Gia Minh cũng sẽ đi."
Trong phút chốc, sự mong đợi của Giang Tử Thành dành cho bữa tiệc này đã tụt xuống đáy.
Mấy ngày nay trên đảo, Giang Tử Thành luôn bị một tên điên quấy rối tìиɧ ɖu͙© bám theo, cậu sợ không kiềm chế được nắm đấm của mình, sẽ đấm lên khuôn mặt dầu mỡ của hắn ta chảy ra hai hàng máu mũi.
"Em không đi.” Giang Tử Thành kiên quyết nói: “Chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta là em đã thấy buồn nôn rồi.”
“Em không đi không được” Hỗ Ca nói: "Bởi vì Tạ tiểu thư đã đợi em ở đó rồi.”
"... ? ? ?"
**********
Không ai biết trong đầu Tạ Doanh Doanh đang nghĩ gì.
Cô nói rằng cô đến Venice để giải trí, nhưng khi vừa đến khách sạn, cô lập tức thay váy, trang điểm rồi vui vẻ đi thẳng đến Casino Municipal nói muốn tham gia buổi tiệc của các diễn viên Châu Á.
Tạ Bắc Vọng nhìn ra cô đang nói dối, nên hỏi cô đến đây làm gì?
Tạ Doanh Doanh cuối cùng đã nói ra sự thật dưới cái nhìn của anh trai mình, cô thừa nhận cô đến đây là để theo đuổi idol của mình.
Ngôi sao mà cô đang theo đuổi chính là một nam diễn viên Hàn Quốc, anh ấy không đẹp trai nhưng có khí chất tốt, phong thái duyên dáng và vô cùng lịch lãm.
Nhưng bữa tiệc này chỉ dành cho các diễn viên châu Á, ngay cả Tạ Doanh Doanh cũng không nhận được thư mời nên Tạ tiểu thư đã gọi điện mời Giang Tử Thành đến và quyết định làm giả làm bạn gái của cậu để đi vào.
Giang Tử Thành buổi sáng trò chuyện với "Tạ tiểu thư" trên Wechat nhưng không ngờ buổi tối lại bị ép tham gia sự kiện cùng cô, cậu thực sự sợ hãi trước sự bám dai hơn đỉa của cô.
Nhưng Tạ Doanh Doanh dù sao cũng là con gái của Tạ gia, Giang Tử Thành dù có bất mãn đến mấy cũng không thể thể hiện, chỉ có thể ân cần mà phối hợp với cô.
"Tạ tiểu thư, lát nữa tôi giới thiệu cô với mọi người như thế nào? Nói thật về thân phận của cô, hay là..."
Tạ Doanh Doanh vội vàng nói: "Không không không, tôi không muốn để cho nam thần của tôi biết mình là một người trăng hoa, vậy nên cậu làm phiên dịch viên cho tôi đi."
Tạ tiểu thư từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, năm 16 tuổi đã thông thạo nhiều thứ tiếng… Sau khi bước vào hội trường, cô lập tức buông tay Giang Tử Thành rồi nhanh chóng hòa vào đám đông.
Giang Tử Thành nghe lén một lúc, chỉ nghe được Tạ tiểu thư bắn tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Anh ngữ, tiếng Quảng Đông một cách vô cùng nhuần nhuyễn, trông cô giống như một google dịch di động.
Một lúc sau, “Google dịch” dần dần tiếp cận mục tiêu của mình, Tạ tiểu thư nhắm vào oppa Hàn Quốc của cô và nhanh chóng bắt chuyện.
Giang Tử Thành không có việc gì làm đành đi dạo khắp nơi, tiếng anh của cậu không được thành thạo lắm, nên khi gặp những diễn viên có giọng nặng như người Hàn Quốc, Nhật Bản thì mấy người chỉ có thể vây ở một chỗ ông nói gà bà nói vịt. Không ai nghe hiểu đối phương đang nói gì.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm nhau và nâng ly rượu dưới ánh trăng.
Quả thực, rượu luôn là vũ khí tốt nhất để đưa mọi người đến gần nhau hơn.
Giang Tử Thành uống liền ba ly đã kết giao thêm được vài người anh em.
Nếu đi trên con đường diễn viên thì diện mạo của những người này không thể nào xấu được, ngay cả khi ở trong một đám người này thì diện mạo của Giang Tử Thành vẫn bắt mắt nhất.
Tửu lượng của Giang Tử Thành không tồi, nhưng cậu có tật xấu là mỗi khi uống rượu thì khuôn mặt sẽ đỏ bừng đến tận mang tai, giống như một quả đào tươi chờ người đến hái, trong trắng ngoài hồng, mỗi một cử động đều như đang quyến rũ người khác.
Giang Tử Thành càng uống, đôi mắt cậu càng sáng, giống như hai viên ngọc đen được nước suối rửa sạch, sáng lấp lánh nhìn xung quanh.
Đến khi Tạ tiểu thư hào hứng "giao lưu" trở về, cô bàng hoàng khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Giang Tử Thành, Tạ tiểu thư nhanh tay nhanh chân đỡ lấy cậu.
Tạ Doanh Doanh: "Này, tửu lượng của anh không tốt, sao anh lại uống nhiều như vậy?"
Giang Tử Thành: "Tôi không say, tôi tửu lượng rất tốt, nhưng lại dễ đỏ mặt."
Tạ Doanh Doanh: "Mấy người say đều nói mình không say."
Giang Tử Thành thấy mình giải thích không rõ ràng, nên không giải thích gì nữa.
Giang Tử Thành hỏi cô: “Trò chuyện với idol thế nào rồi?”
Tạ Doanh Doanh không hề suy nghĩ, lập tức phun ra một loạt tiếng rắm cầu vồng, từ tóc của nam thần ra sao, đến đầu ngón chân như thế nào, cô một hơi nói hết năm phút mà không lặp lại một chữ.
"Giọng của oppa là được Thượng Đế hôn qua sao? Có loại tiếng nói trời ban như vậy nếu mà đi thi khẩu âm trong kỳ thi năng lực của Hàn Quốc, trên đời này không có ai đồng ý đánh trượt phải không?"
“…” Giang Tử Thành thầm nghĩ, Tạ tiểu thư thổi idol nhà mình cũng thật thần kỳ.
Cô chợt nắm lấy cánh tay Giang Tử Thành, hỏi: “Giang Tử Thành, cậu sống ở tầng mười hai khách sạn XX phải không?”
Giang Tử Thành gật đầu: “Sao thế?”
"Chồng em cũng sống ở tầng mười hai. Anh và chồng em có thể cùng nhau hít thở cùng một bầu không khí, chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc."
"..."
Tạ tiểu thư nói thêm: "Em cũng muốn ở tầng mười hai, nhưng phòng đã đầy rồi."
Trong thời gian diễn ra Liên hoan phim Venice, tất cả các khách sạn lớn nhỏ đều chật kín, ngay cả phòng thương gia cũng phải đặt trước ba tháng.
Tạ tiểu thư bỗng nhiên hất cằm lên, có chút kiêu ngạo và è dè nói: “Giang Tử Thành, anh nhường phòng ở tầng mười hai cho em đi.”
Giang Tử Thành không khỏi u oán: "...Tạ tiểu thư, thật ra tôi chỉ muốn hỏi, cô là fan cuồng sao?"
Fan cuồng ám chỉ những người hâm mộ quá "quan tâm" đến đời sống riêng tư của thần tượng và thích theo dõi họ, Sasaeng fan liên tục bị cấm và họ luôn khiến công ty quản lý phải đau đầu.
Tạ tiểu thư xoắn tóc quanh ngón tay, mím môi: “Có fan cuồng nào xinh đẹp, giàu có và học thức tốt như em không?” Cô khịt mũi, “Được rồi, có đổi phòng không?”
Giọng điệu của cô rất tinh tế và kiêu ngạo, rõ ràng là Tạ tiểu thư đang ra lệnh cho cậu, nhưng không biết sao nó lại mang một sự ngây thơ, hồn nhiên khiến cho người khác không thấy chán ghét.
Giang Tử Thành dở khóc dở cười: "Vậy Tạ tiểu thư, giờ tôi nhường phòng cho cô rồi, thì tôi sẽ ở đâu?”
"Vấn đề này sao?” Tạ tiểu thư từ trong túi xách móc ra một tấm thẻ phòng rồi nhét vào túi áo vest của Giang Tử Thành, “Phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn, có hai phòng ngủ chính, có hồ bơi. Tất cả đều là của anh. "