An Cửu vẫn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của Dư Khải mà vẫn ôm Hà Xuyên rời đi.
Dư Khải vừa mới tiến lên, ai ngờ có 2 người áo đen từ đâu xông ra chặn trước mặt của anh ta và Dư Mẫn.
- Xin 2 người dừng bước. Trên danh nghĩa An tiên sinh và cô Hà Xuyên là vợ chồng. Thế nên, nếu 2 người cứ tiếp tục làm phiền, An tiên sinh sẽ có quyền kiện 2 người!
Nghe những lời này, Dư Mẫn không cam tâm. Nhưng tay của cô bị anh trai giữ lại rồi lắc đầu.
Đợi cho 2 tên áo đen kia rời đi, lúc này Dư Khải mới quay sang hỏi em gái.
- Có chuyện gì vậy? Sao bạn thân em lại quen biết rồi kết hôn với người đàn ông đó?
- Em có biết đâu. Vốn dĩ em muốn khuyên nhủ Hà Xuyên nghĩ lại. Giờ thì hay rồi, An Cửu đó còn suýt nữa b.ắn em nữa đấy! Cũng may Hà Xuyên kịp thời đỡ đạn cho em, nhưng cậu ấy lại bị đem đi.
- Anh biết em rất quý Hà Xuyên, nhưng em cũng nên suy nghĩ cho đại cục. An Gia không phải là gia tộc mà chúng ta nên động vào đâu.
- Nhưng…
- Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách!
Dư Mẫn có chút não nề.
Mong sao Hà Xuyên không xảy ra chuyện gì, nếu không cô nhất định sẽ liều ch.ết với cái tên An Cửu kia.
Hà Xuyên nhanh chóng được An Cửu đưa đến bệnh viện. Mặc dù viên đạn không ghi quá sâu, nhưng trên đường đến đây cô đã mất khá nhiều máu. Trong khi các bác sĩ đang lo lắng vì máu dự trữ đã hết thì An Cửu lại tiến lên nói muốn hiến máu.
Có vẻ như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn cả. Hà Xuyên thuộc nhóm máu hiếm, hắn cũng vậy. Thế nên, hắn không sợ cô thiếu máu mà mất mạng.
Sau bao nỗ lực của bác sĩ, cuối cùng Hà Xuyên đã không còn gì đáng ngại. Cô được băng bó cẩn thận rồi được đẩy đến phòng hồi sức.
Mặc dù bây giờ đã muộn rồi, nhưng An Cửu không có rời đi.
Cô nằm trên giường bệnh, hắn ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, tuyệt nhiên không ai nói với nhau 1 câu nào.
Hà Xuyên đã cố nhắm mắt muốn ngủ nhưng vẫn không được. Thế là cô đành ngồi bật dậy, lên tiếng tiếng.
- Anh còn định ở đây đến bao giờ hả? Hiện tại tôi đang rất khó chịu, anh biết không?
An Cửu hướng đôi mắt nhìn về phía của Hà Xuyên, trầm giọng.
- Chịu nói chuyện rồi?
- Tôi nghĩ kỹ rồi. Dù sao trên giấy tờ tôi và anh vẫn là vợ chồng. Thế nên, có chuyện gì giấu tôi thì anh mau nói ra luôn đi. Tôi không muốn sau ngày hôm nay, chúng ta nhìn mặt nhau cũng khó khăn đâu!
Nghe Hà Xuyên nói vậy, An Cửu trầm ngâm 1 chút rồi thở dài. Vậy là hắn theo như ý mà cô mong muốn kể hết tất cả mọi việc ra. Cho cô biết lý do vì sao người phụ nữ tên Vũ Giai kia là 1 người rất nguy hiểm.
Mất lúc lâu nghe xong, Hà Xuyên chợt nhớ lại chuyện gì đó rồi gặng hỏi.
- Thế nên lúc trước anh đột nhiên kêu tôi quay về là vì cô ta đang có mặt ở dinh thự An Gia?. Googl𝖾 t𝑟ang nà𝘺, đọc nga𝘺 không q𝒖ảng cáo + T𝑟 𝑈mt𝑟𝒖𝘺ện.V𝑁 +
- Tôi sợ em sẽ bị cô ta nhắm vào nên mới tạm thời để em tránh mặt đi thôi.
Bấy giờ, Hà Xuyên mới hiểu ra tất cả. An Cửu từ đầu đến cuối hành động lạ thường là vì bảo vệ cho cô.
Cơn giận của Hà Xuyên không biết bị cuốn đi từ bao giờ nữa.
Mà An Cửu nói cho cô biết được sự thật, gương mặt không chút biểu cảm. Nhưng trong tận nội tâm hắn đang bồn chồn khó tả. Hắn khẽ nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Hà Xuyên, bàn tay hơi siết lại.
Nếu như Hà Xuyên vẫn cố chấp rời xa hắn, thì hắn buộc phải dùng biện pháp mạnh với cô. Hắn nói hắn sẽ bảo vệ cô thì hắn có thể bảo vệ được. Hắn coi cô là người thân của mình, cô cũng đã chấp nhận ở bên hắn rồi, thế nên hắn không cho phép cô được rời khỏi hắn!
Hắn không chấp nhận!
Chỉ biết, lát sau Hà Xuyên khẽ động. Rồi cô lại ngả lưng xuống giường, nằm nhích qua 1 bên rồi vỗ vỗ xuống chiếc đệm êm ái.
- Cũng muộn rồi, nếu anh mệt thì nên đây nằm tạm đi. Mà nằm cẩn thận, giường bệnh này khá nhỏ, đừng động vào vết thương trên tay em.
An Cửu thoáng có chút kinh ngạc.
Đây là cô chịu hiểu cho hắn sao?
Nhìn Hà Xuyên chủ động như thế, An Cửu cũng chẳng khách sáo nữa.
Hắn có chút vui vẻ, cởϊ áσ vest bên ngoài rồi bên giường nằm ôm lấy Hà Xuyên vào lòng. Cũng may, cô không có phản kháng đẩy hắn ra mà cứ để yên.
- Nếu ngay từ đầu anh nói ra thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra. Thật là…
- Yên tâm đi, có tôi ở đây. Không ai có thể làm hại em được!
Thực ra trong lòng của Hà Xuyên có chút rung rinh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự chân thành của An Cửu thì cô lại ngủi lòng. Người đàn ông như An Cửu cô đi đâu mới tìm được người thứ 2 chứ?
Nguy hiểm thì sao? Từ khi xác định cùng An Cửu kết hôn cô cũng đã lường trước được sự việc rồi. Cô quả thực rất sợ ch.ết. Nhưng trước khi ch.ết phải sống để tận hưởng trước đã.
Nghĩ đến đây, cánh tay của Hà Xuyên khẽ vươn qua eo của An Cửu, vùi mặt vào bờ ngực săn chắc của hắn rồi nói.
- An Cửu, anh yêu em sao?
- Ừ. Tôi cũng không ngờ bản thân lại yêu em đến như vậy.
- Nhưng lý do là gì chứ?
- Bởi vì ở bên cạnh em rất thoải mái. Nếu sau này 1 trong 2 chúng ta phải ra đi trước, em yên tâm, tôi sẽ đi trước em.
Nghe được câu này, Hà Xuyên có chút buồn buồn. Vòng tay cô siết chặt eo của An Cửu hơn.
- An Cửu, em không muốn trở thành góa phụ đâu. Thế nên… Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy!