Ở trong xe.
Chưa bao giờ thể nghiệm ngoài trời.
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, đôi mắt lướt qua một tia kinh ngạc ngây người, cả khuôn mặt thoáng chốc đỏ đến cổ: “Ở, ở chỗ này……”
“Xung quanh đây không có ai.”
Huống hồ mưa lớn như vậy.
Cho dù có gây ra “tiếng động” rất lớn thì cũng chẳng có ai chú ý tới chiếc xe ngừng ở trên bờ đê trong làn mưa lớn này.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô gái, đầu ngón tay của cô rơi trên người giống như anh túc mê hoặc người khác trở nên nghiện, ánh sáng như ngọn lửa rực cháy bừng lên trong đôi mắt đen nhánh, sau đó kìm lại cảm xúc, nhẹ nhàng mổ xuống cằm của cô rồi dụ dỗ và dẫn dắt cô:
“Muốn không?”
Trong tầm nhìn của Nguyễn Yên bốc lên một làn sương mù, một cái lưới đang dần quấn quanh đầu quả tim của cô rồi siết chặt lấy.
Từng nụ hôn của người đàn ông rơi xuống cổ cô gái lúc nặng lúc nhẹ, đầu ngón tay của Nguyễn Yên đặt trên vai anh quất quýt siết chặt, dẫn đến quần áo trở nên nhăn nhúm, mãi cho đến khi hơi thở ấm áp của anh hướng lên trên lần nữa, lướt đến bên tai, giọng nói khàn khàn lại vang lên: “Muốn hay không?”
Máu toàn thân dường như đều trở nên rạo rực.
“Vâng ạ……”
Cô hoàn toàn mất đi lý trí cùng bảo thủ, bị anh kéo vào vực sâu mê loạn.
Nghe thấy cô đồng ý.
Người đàn ông giống như bắt được vũ khí sắc bén để công phá cửa thành.
Mưa bên ngoài rơi xuống càng lúc càng lớn.
Quần áo bị đẩy sang chỗ ngồi bên cạnh, cơ thể của cô gái dường như phát ra ánh sáng bên trong xe mờ tối.
Tóc đen môi đỏ.
Mê hoặc người khác đến cực hạn.
Chu Mạnh Ngôn nhìn Nguyễn Yên, thấp giọng nói cái gì đó ở bên tai cô, cô gái mềm mại một chút trong vòng tay của anh.
Cửa sổ xe bị nước mưa rửa sạch, ngón tay của Nguyễn Yên không biết nên đặt xuống chỗ nào, đầu ngón tay ửng hồng, nhẹ nhàng chống đỡ ở phía trên rồi trượt xuống một chút, giữ lại một ít dấu vết mơ hồ.
Cô khẽ nâng cần cổ thiên nga lên, vẻ mặt xấu hổ, mọi giác quan đều được phát huy tối đa trong không gian hạn hẹp.
Hơi thở của anh.
Nhịp tim đập của anh.
Mỗi một hành động của anh.
Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên trở mình, lưng của Nguyễn Yên dán vào ghế da, cảm giác được hơi thở của người đàn ông bao trùm ở phía trên.
Cô mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt đen như mực dưới mái tóc đen hơi ướt của Chu Mạnh Ngôn, giờ phút này nhiễm lên cảm xúc nồng đậm.
Bên trong xe, cô gái mềm mại và uyển chuyển khẽ ngâm cùng với thanh tuyến trầm và khàn khàn của người đàn ông, lên lên xuống xuống, át cả tiếng mưa rơi bên ngoài.
Đỉnh đầu của cô được bàn tay của Chu Mạnh Ngôn dịu dàng che chở, không để cho cô bị va vào chỗ khác, nhưng mà những hành động khác đã sớm đánh mất đi sự dịu dàng cùng với kiên nhẫn, giống như vạch ra cảm xúc chân thật nhất dưới đáy lòng.
Dường như đang lặp đi lặp lại với cô rằng cô chỉ thuộc về anh.
Mặt sông quay cuồng, tiếng sấm cuồn cuộn.
Nguyễn Yên cảm thấy cả người như bước trên đám mây, rơi xuống rồi lại bị nâng lên, khi sự ngại ngùng tan biến, cô chìm vào trong hạnh phúc vô bờ bến mà anh ban tặng, vô cùng điên cuồng, vô cùng nhiệt tình.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư đong đưa trong nước, chỉ là trời mưa to, không ai có thể nhìn rõ.
Qua hồi lâu mưa dần dần dừng lại.
Ở trong xe, hai người như ngâm mình trong mồ hôi, ôm chặt lấy nhau, Chu Mạnh Ngôn nhẹ nhàng hôn lên giọt nước bên khóe mắt của cô: “Có thoải mái không?”
Nguyễn Yên đỏ mặt, mềm như bông dựa vào đầu vai của anh.
“Vâng ạ……”
Khi Nguyễn Yên được bế lên một lần nữa, nhìn thấy mưa bên ngoài cửa sổ đã tạnh, trời cũng bắt đầu quang đãng, ngay trước khi giọng nói vang lên thì người đàn ông đã ghé vào bên tai cô cười khàn khàn: “Làm xong thì mưa cũng tạnh.”
Nguyễn Yên thật sự muốn cảm ơn đây là trận mưa rào có sấm chớp, nếu không hôm nay cô sẽ... không xuống xe được.
Mùi vị trong xe dần dần tan đi.
Anh rút khăn giấy rồi bắt đầu lau sạch thân thể cho hai người, Nguyễn Yên nhìn dấu vết để lại trên ghế da, sắc mặt đỏ lên, khẽ lẩm bẩm: “Làm xe bẩn rồi thì phải làm sao bây giờ...”
Chu Mạnh Ngôn cười rồi mổ xuống môi của cô: “Không sao.”
Hai người mặc quần áo xong, Nguyễn Yên lại bị anh ôm lấy, cô nhẹ nắm lấy cổ áo của anh, nghĩ tới điều gì đó, có chút muốn cười: “Sao lại cảm thấy giữa chúng ta đang lén lút thế này?”
“Lén lút?”
“Bình thường đàn ông đã kết hôn, ở trên xe bên ngoài như thế này đều là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”
Anh búng xuống trán cô: “Cái đầu nhỏ đang suy nghĩ loạn cái gì thế?”
Nguyễn Yên thẹn thùng vùi đầu vào ngực anh thì nghe thấy anh hỏi: “Còn lái xe được không?”
“Mệt……”
Chu Mạnh Ngôn xoa mái tóc của cô rồi mỉm cười: “Được, để anh lái.”
***
Bắt đầu tuần mới.
Sáng sớm thứ tư sau khi Nguyễn Yên đến viện điều dưỡng để thăm Nguyễn Vân Sơn, khi ra ngoài thì nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin chào, cô là Nguyễn Yên?” Đầu dây bên kia là giọng nam trung niên.
“Đúng vậy, ai thế ạ?”
“Tôi là đạo diễn của bộ kịch nói [Làn sóng cuộc đời], tôi họ Hồng, chắc là cô nhớ rõ, tuần trước cô đã từng đến thử vai.”
Hồng Đạo, tên đầy đủ gọi là Hồng Khai Thịnh.
“Tôi biết ạ, xin chào Hồng Đạo, xin hỏi là có chuyện gì sao?”
Người đàn ông hỏi Nguyễn Yên chiều nay có rảnh hay không, muốn tìm cô nói chuyện về chuyện nhân vật, vì thế Nguyễn Yên hẹn với đạo diễn ở phòng làm việc kịch nói của hắn.
Buổi chiều Nguyễn Yên nhìn thấy hắn còn có một số nhân viên sáng tác trong đoàn phim cũng ở đó, khi ngồi xuống trò chuyện, Nguyễn Yên mới biết được một tin tức lớn quan trọng ——
Tổ đạo diễn hy vọng cô biểu diễn vai nữ chính.
“Sau khi cô đến buổi thử vai vào ngày hôm đó, chúng tôi cảm thấy tính cách và khí chất của cô càng phù hợp với vai diễn nữ chính hơn, là nhân vật Hạnh Ngữ Thi này.”
Đó là một nữ sinh hoạt bát, thẳng thắng, dũng cảm và nhanh nhẹn, đối với tương lai, từ mờ mịt cho đến kiên định, không ngừng lột xác.
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, trong lúc nhất thời đối bản thân không có đủ tự tin: “Hồng Đạo, tôi cảm thấy có lẽ tôi……”
“Nguyễn Yên, tôi được biết đến cô đã bị mù cả hai mắt vào khoảng thời gian trước đây?”
“Đúng vậy.”
“Tôi từng nghe đạo diễn Trương Tấn đề cử cô, lúc trước cô đã từng biểu diễn [Tĩnh Hồ] do ông ấy làm đạo diễn, mặc dù không có nhiều suất diễn nhưng kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt, hơn nữa cô vẫn còn là trong tình trạng bị mù, còn có những bộ kịch cô đã từng diễn nhân vật chính lúc trước, chúng tôi đều đã xem một chút, cảm thấy cô là người có thực lực này.”
Hồng Khai Thịnh nhìn cô rồi mỉm cười: “Thế nào, có muốn thử một lần hay không? Diễn nhân vật nữ chính trong bộ kịch của tôi.”
Nguyễn Yên biết đây là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu đến cỡ nào.
Cô gật đầu.
Hồng khai thịnh cuối cùng để cô đi làm quen với kịch bản trước, tuần sau bắt đầu tập luyện.
***
Vào buổi tối Nguyễn Yên nói về chuyện sẽ diễn nhân vật chính với Chu Mạnh Ngôn.
“Mạnh Ngôn, chuyện này sẽ không có liên quan gì với anh đúng không?”
Nguyễn Yên nói nghi ngờ của mình ra.
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì nhướng mày: “Yên nhi cảm thấy không có tự tin đối với bản thân mình như vậy sao?”
“Em chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ……”
Anh mỉm cười: “Cảm thấy bản thân đột nhiên phải diễn nhân vật chính, có chút không thích ứng sao?”
“Vâng ạ.”
Anh hoãn hoãn lại rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đúng thật là có ý định sẽ đầu tư, nhưng chuyện này không có liên quan gì với anh, là do bản thân em rất xuất sắc.”
“Có thật không ạ?”
“Anh sẽ lừa em sao?”
Nguyễn Yên rốt cuộc cười như nở hoa, ngã vào trên giường, Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ mỉm cười nhìn cô: “Rốt cuộc vui vẻ rồi, ừm?”
Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi: “Em nhất định phải diễn cho thật tốt, sẽ không làm cho bọn họ thất vọng đối với em.”
***
Ngày hôm sau Nguyễn Yên hẹn với Chúc Tinh Chi cùng đi dạo phố, khi hai người ngồi nghỉ ngơi ở tiệm trà sữa trên đường, Nguyễn Yên uống trà sữa thì nhìn thấy mấy đứa bé trai chạy tới chạy lui đùa giỡn chơi đùa ở cửa.
Nguyễn Yên nhìn bọn họ, không thể giải thích được lập tức nhớ tới con trai của Hứa Hồng Văn, Gia Gia.
Nguyễn Yên trong lòng lo lắng không ít, lại ngầm đến thăm Gia Gia một lần, biết được từ chỗ Hứa Hồng Văn, hiện tại bọn họ vẫn đang kiếm tiền nhưng nếu không có tiền trong tuần này, Gia Gia sẽ bỏ cơ hội được ghép tủy lần này và làm trì hoãn việc điều trị tình trạng bệnh của Gia Gia.
Gia đình Hứa Hồng Văn mấy năm nay bởi vì làm ăn buôn bán chỉ ham lợi ích của bản thân, ích kỷ và keo kiệt, cho nên nhân duyên rất kém, sau khi trong nhà xảy ra chuyện lần này, chẳng có mấy ai chịu vươn tay giúp đỡ, thậm chí cũng có mỉa mai chế giễu.
Điều này cũng giống như khi Hứa Bằng Vận làm ăn buôn bán, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền cho bản thân, thay vì giúp đỡ Chu gia một phen khi Chu gia phá sản, Hứa Bằng Vận lại từng bước phá vỡ đường lui của công ty.
Chỉ là hiện tại, hết thảy đều không còn đường sống để vãn hồi.
Hôm nay Gia Gia tỉnh, Nguyễn Yên ngồi ở trước giường bệnh nói chuyện phiếm với Gia Gia.
Cậu bé nhìn cô, đột nhiên nói: “Con thật sự hy vọng con không bị bệnh.”
Gia Gia cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay: “Nếu con không bị bệnh, ba ba, ma ma cùng với chị gái sẽ không phải vất vả như vậy.”
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì trong lòng chua xót.
Trên đường trở về, trong lòng Nguyễn Yên suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Tối hôm đó khi cô nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn về nhà, khoảnh khắc đi lên từ dưới lầu kia, cô phát hiện mình vẫn không có cách nào để có thể thờ ơ.
Chu Mạnh Ngôn đi đến trước mặt cô, mỉm cười rồi ôm lấy cô: “Làm sao thế, ở đây chờ anh sao?”
Nguyễn Yên cong môi, cũng ôm lấy anh:
“Mạnh Ngôn, ngày mai là thứ bảy, anh có rảnh không?”
“Em đưa anh đi đến một nơi.”
***
Vào buổi sáng sớm chiếc Rolls Royce dừng ở trước cổng số ba của bệnh viện nhân dân thành phố.
Sau khi xuống xe, người đàn ông hơi ngẩn người: “Tại sao lại tới đây?”
Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay của anh: “Mạnh Ngôn, vô cùng xin lỗi, lúc trước vẫn luôn gạt anh một chuyện, thật ra…… Em từng lén đi gặp nhà anh họ của anh.”
Chu Mạnh Ngôn đôi mắt trầm xuống.
“Con trai của anh họ anh, Gia Gia, thằng bé năm nay chín tuổi, khoảng thời gian trước kiểm tra ra bệnh bạch cầu, hiện tại đang ở bệnh viện này.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mi, cảm xúc xuất hiện nơi đáy mắt: “Là anh ta gọi em dẫn anh đến đây?”
“Không phải, là tự bản thân em.”
Nguyễn Yên nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy, anh có thể đến gặp đứa nhỏ này.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu đỉnh mày lại, nhìn về đường phố phía trước, lâm vào trầm tư.
Nguyễn Yên cảm nhận được cảm xúc lên xuống của anh thì an ủi, nói: “Nếu anh không muốn, chúng ta lập tức trở về.”
Cô sẽ không miễn cưỡng anh.
Thật lâu sau đó anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Đi thôi.”
“Sao ạ?”
“…… Không phải muốn đi vào hay sao.”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Được ạ.”
Nguyễn Yên đã gửi một tin nhắn cho Hứa Hồng Văn nói cô đã đưa Chu Mạnh Ngôn đến, bọn họ nói hiện tại Gia Gia đang đi dạo trong khu vườn phía sau bệnh viện, Nguyễn Yên nói sẽ đi qua tìm họ.
Hai người đi đến công viên, đi về phía trước dọc theo hành lang dài, bỗng nhiên Nguyễn Yên dừng lại, chỉ về hướng cách đó không xa: “Ừm, đó chính là Gia Gia.”
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn rơi xuống phía bên kia.
Trước một chiếc bàn đá tròn, một cậu bé mặc đồng phục bệnh nhân đang ngồi một mình, dáng người gầy yếu, ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu, khiến cho làn da càng thêm tái nhợt, trên tay cậu cầm cọ vẽ, dường như đang tập trung vẽ cái gì đó.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cậu bé, dáng vẻ của bản thân thời thơ ấu bỗng nhiên tràn đến trong đầu anh.
Một lúc sau Hứa Hồng Văn cùng với vợ bước đến trước mặt Gia Gia, Hứa Hồng Văn nửa ngồi xổm trước mặt cậu bé, vừa đút táo cho cậu bé ăn, Gia Gia dường như đang chia sẻ bức tranh với ba của mình, nơi khoé môi mang theo một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy con trai của Hứa Hồng Văn.
Anh chỉ lẳng lặng quan sát.