Chương 43Buổi tối, Nguyễn Yên không ngủ được.
Cô cảm giác mình đang trong trạng thái miên man, thường xuyên tỉnh lại, hoặc mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, tâm trí cô hỗn loạn, như một sợi dây quấn cùng một chỗ.
Trong giấc mơ, dường như cô bị kéo ra khỏi ô tô một lần nữa, cả người đau nhức, trên mặt toàn nước mắt, khi cô quay đầu nhìn lại, chiếc xe cô đang đợi đã nổ tung, ánh lửa tóe lên cao, giống như một đóa pháo hoa nở rộ.
Đây là cảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi bị mù.
Cơn ác mộng giống như một sự tái hiện lại thực tế, lặp đi lặp lại.
Mãi đến khi bình minh lên, chân trời trở nên trắng xóa, tâm trí của Nguyễn Yên sợ hãi trong một thời gian dài cuối cùng cũng kiệt sức, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Gần tới tám giờ, Diệp Thanh nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ấy mở to mắt, ngồi dậy vặn người sau đó bật dậy ngay lập tức.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy người trước cửa, đột nhiên sửng sốt:
“Chu tổng?”
Người đàn ông mặc áo gió màu đen cổ đứng, sắc mặt lạnh lùng như băng, mang theo khí lạnh từ bên ngoài, phong trần mệt mỏi.
Đi vào phòng, anh nhíu mày, mở miệng giọng nói như cát:
“Nguyễn Yên đâu?”
Diệp Thanh gật đầu:
“Đang ngủ ngon trong phòng, lúc nãy năm giờ vừa ngủ say, sau đó tôi mới ra ngoài này.”
Chu Mạnh Ngôn cởϊ áσ khoác, đi vào phòng:
“Sau cuộc gọi tối qua đã xảy ra chuyện gì.”
“Tối hôm qua lúc trên đường tôi đưa phu nhân đến đây, cô ấy nôn khan, sau khi đến đây nghỉ ngơi một lát mới không có phản ứng mãnh liệt như vậy.”
Khi nhớ lại những giây phút sinh tử thường sẽ có những k1ch thích lớn như vậy, đều sẽ có những phản ứng khác thường. Phản ứng của Nguyễn Yên là cảm giác buồn nôn.
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, đáy mắt hơi trầm xuống.
Sau một hồi lâu, anh trầm giọng cất lười:
“Tôi vào xem cô ấy, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Mạnh Ngôn nhẹ giọng đẩy cửa phòng ngủ ra rồi sau đó đóng cửa lại, đi vào được vài bước, liền nhìn thấy Nguyễn Yên nằm trên giường.
Cô gái cuộn mình, ánh mắt nhắm hờ, nhỏ bé gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, đôi môi nhợt nhạt.
Anh bước tới phía trước, cuối cùng lên giường.
Chu Mạnh Ngôn nằm bên cạnh cô, cánh tày dài nhẹ nhàng vào qua lưng cô gái, ôm lấy cô vào lòng.
Đầu Nguyễn Yên khẽ tựa vào lòng anh, mày nhíu lại, mơ màng mở to mắt, có cảm giác mình bị ai đó ôm.
Trong lúc kinh hãi, bỗng nhiên cô cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, trong đầu ngạc nhiên:
“…Mạnh Ngôn?”
Anh đưa tay vén tóc che mặt cô, nói nhỏ:
“Đánh thức em rồi?”
“Sao anh lại ở đây, anh không phải đang đi công tác sao…”
Nguyễn Yên mơ màng khϊếp sợ:
“Không phải em đang nằm mơ chứ…”
“Không phải mơ.”
Anh cụp mắt nhìn cô:
“Anh về rồi.”
“Anh, không phải ngày mai anh mới về sao?”
Nguyễn Yên cảm thấy bối rối trong đầu.
Anh siết chặt eo cô, dùng cằm ấn nhẹ lên mái tóc cô, nhắm mắt lại, một lúc sau mới giải thích:
“Bên kia… Kết thúc sớm.”
Anh ôm cô, im lặng một hồi, sau đó nới lỏng vòng tay ôm cô ra, nhìn đối diện cô nói:
“Tối qua khó chịu lắm đúng không?”
Nguyễn Yên khẽ run, nghẹn ngào gật đầu.
“Ừm.”
“Vì em nhớ lại vụ tai nạn giao thông?”
“…Đúng.”
Bỗng nhiên Chu Mạnh Ngôn nhớ từ lúc kết hôn với cô tới nay đã lâu như vậy, nhưng anh vẫn chưa từng tìm hiểu về cảm thấy hứng thú về quá khứ của cô, không biết cô bị tai nạn như thế nào, ở nhà họ Nguyễn thế nào, căn bản là anh cũng không quan tâm.
Anh chỉ quan tâm Nguyễn Yên có thể mang lại cho anh bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu giá trị. Cô từng thế nào, đều không liên quan gì đến anh, bọn họ chỉ là vợ chồng hiệp ước không có tình cảm thật lòng.
Chả trách cô lại từng nói rằng cô cảm thấy anh sẽ không quan tâm.
Người đàn ông cất giọng khàn khàn:
“Nếu em cảm thấy muộn phiền trong lòng, muốn kể cho anh về chuyện tai nạn giao thông thì em cứ kể, anh nghe.”
Nguyễn Yên nghe vậy, có cảm giác sống mũi hơi cay, lắc lắc đầu:
“Chỉ là em hy vọng…vụ tai nạn giao thông kia chưa từng xảy ra.”
Ngày cô bị tai nạn là buổi tối, Nguyễn Vân Sơn định đi dự một buổi tiệc tối về trang sức. Lúc ấy Nguyễn Linh cùng Phùng Trang đi du lịch ở nước ngoài. Nguyễn Yên ở nhà nhàm chán, rồi sau đó đã đưa ra ý định muốn đi cùng ông, Nguyễn Vân Sơn từ công ty trở về đón cô.
Tiệc tối được tổ chức ở một sơn trang lưng chừng núi. Trên đường lên núi, vì gặp một chiếc xe tải có trọng lượng lớn vượt quá quy định, người lái xe đánh tay lái quá nhanh, do xe tải có trọng lượng lớn nên đã gây tai nạn giao thông nghiêm trọng ...
Hốc mắt Nguyễn Yên nóng lên:
“Có lúc em tự hỏi, có phải vì em nên mới xảy ra vụ tai nạn giao thông này không… Nếu ba không về nhà đón em, có lẽ cũng sẽ không gặp chiếc xe tải lớn này, ba cũng sẽ không…”
Người đàn ông đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, thấy cô khóc, trong lòng cảm giác như bị người khác dùng dao đâm vào:
“Nguyễn Yên, chuyện đó không liên quan đến em.”
“Đúng là tai nạn đã xảy ra, nhưng chẳng có gì liên quan đến em cả.”
Anh nâng cằm cô lên, dịu dàng nói:
“Đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, hiểu chưa?”
“Chuyện đã qua, không nên nghĩ lung tung, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ không mong em như vậy, đúng không?”
Nguyễn Yên khẽ gật đầu, tựa vào lòng anh nức nở, anh an ủi, nói với cô rất nhiều.
Cô không cần cảm thấy tội lỗi mà cảm thấy khó có thể buông ỏ, vì bản thân cô cũng là một nạn nhân vô tội.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng dừng khóc nghẹn ngào, Chu Mạnh Ngôn cúi mặt, đôi môi vô tình lướt qua vành tai cô, giọng nói bất lực mà trầm thấp bên tai cô:
“Khóc đủ chưa?”
Nguyễn Yên cũng không biết những lời này có phải là trêu chọc không, cúi đầu khẽ dạ, người đàn ông ôm lấy cô thở dài:
“Anh hiểu được.”
Cô mơ màng:
“Hiểu được…gì?”
“Không có gì.”
Chỉ là cuối cùng anh cảm nhận được cảm giác Nguyễn Yên bối rối không biết phải làm sao, là cảm giác như vậy.
“Vậy bây giờ khóc đủ rồi có muốn ngủ không?”
“Hả?”
Tay anh nhẹ nhàng vuốt v e đôi mắt cô:
“Mắt sưng lên rồi, bây giờ khóc lại càng sưng to hơn, em muốn trở thành động vật được bảo vệ hạng nhất quốc gia không?"
Nguyễn Yên: qwq
“Ngủ đi.”
Nguyễn Yên cảm thấy buồn ngủ, khép đôi mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, Chu Mạnh Ngôn im lặng nhìn cô hồi lâu. Từng ánh nhìn như in lại khuôn mặt cô trong tâm trí anh, đáy lòng càng ngày càng mềm mại.
Bỗng nhiên anh nhớ tới câu Đằng Hằng hỏi anh sáng nay.
Thật ra ngay lúc đó anh cũng muốn hỏi mình rốt cuộc từ khi nào thích Nguyễn Yên.
Không biết vì sao, nói xong những chuyện uất ức trong lòng, sau khi nghe Chu Mạnh Ngôn an ủi, Nguyễn Yên cảm thấy dễ ngủ hơn nhiều.
Sau khi tỉnh lại, nhanh chóng đã đến giữa trưa, cô mở mắt ra, trở mình đã phát hiện không thấy người bên cạnh đâu. Đang định ngồi dậy, chợt nghe tiếng trầm thấp của người đàn ông từ trước cửa sổ sát đất truyền đến:
“Ừ, tôi biết rồi…”
Cô nhìn qua, thấy hình ảnh mơ màng của người đàn ông đang đứng ở cửa sổ sát đất.
Chu Mạnh Ngôn đang nói chuyện điện thoại cùng Giang Thừa, sau khi ban xong chuyện hợp đồng sáng nay, cuộc trò chuyện kết thúc, anh buông điện thoại, quay đầu liếc nhìn thì thấy Nguyễn Yên ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn về phía anh, có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Anh đi qua.
“Làm ồn em?”
“Không…”
Cô ngáp một cái, cảm giác người đàn ông ngồi xuống bên cạnh mình, nhớ lại thời điểm lần đầu tiên tỉnh lại sáng nay, hình như cô khóc trong lòng anh, khóc rưng rức, hai má phiếm hồng.
Hình như đây là lần đầu tiên cô không kiềm chế được cảm xúc mà khóc trước mặt anh.
Cũng không biết trong lòng anh có để tâm không, liệu anh có chịu đựng sự phiền toái để an ủi cô hay không.
Dù sao Chu Mạnh Ngôn cũng là người kiểm soát cảm xúc rất tốt, nếu con gái khóc sướt mướt, chắc chắn anh sẽ cảm thấy thực sự rất phiền, còn có thể an ủi cô như vậy, chắc chắn không hề dễ dàng. Lần sau nhất định cô phải quản lý cảm xúc của mình thật tốt…
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô:
“Nghĩ gì vậy?”
Cô lập tức lắc đầu nhẹ giọng hỏi:
“Bây giờ em dậy ngủ muộn rồi đúng không?”
“Ừ, có thể ăn cơm trưa rồi.”
Đã vậy còn quá lâu.
Anh hỏi:
“Bây giờ cảm thấy dễ chịu rồi, em có muốn ăn gì không?”
“Ừ, không còn khó chịu nữa."
Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có muốn ăn không, Nguyễn Yên bối rối, nói muốn ăn cháo thịt bà, Chu Mạnh Ngôn kêu cô dậy đi rửa mặt, đợi lát nữa sẽ cho người mua về.
Nguyễn Yên đứng dậy, đi tắm rửa, để cho tinh thần mình tốt hơn.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Chu Mạnh Ngôn bỏ điện thoại xuống, đưa cô đến phòng khách dùng cơm.
Chu Mạnh Ngôn cũng gọi phần giống cô, rồi sau đó ngồi đối diện cô.
Ngửi thấy mùi thơm, Nguyễn Yên bắt đầu có cảm giác thèm ăn, dù sao hôm qua cũng nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch.
Cô nhấp cháo, Chu Mạnh Ngôn im lặng nhìn cô đã có thể ăn uống bình thường, dần yên lòng:
“Trong tủ lạnh còn có thạch đá*, em muốn ăn không?”
*thạch đá: Bingfen (冰粉). còn được gọi là thạch đá, là một món tráng miệng của Trung Quốc có nguồn gốc ở Tây Nam Trung Quốc, và được phục vụ như một bát thạch trong suốt có đá, được làm từ hạt của cây Nicandra Physalodes, cùng với lớp trên bề mặt như vảy diều và quả mâm xôi. Nó thường được bán vào mùa hè như một món ăn đường phố.
“Thạch đá?”
Mắt cô sáng ngời:
“Muốn!”
Anh đem ra cho cô, Nguyễn Yên đang ăn thì anh nhớ tới một chuyện:
“À đúng rồi, chuyện của nhà bên cạnh giờ giải quyết thế nào?”
“Đêm qua điều tra phát hiện có người cố ý phóng hỏa.”
“Phóng hỏa?”
Căn cứ vào vật bên kia theo dõi, tối qua có hai người đàn ông mặc đồ đen lẻn vào sân biệt thự bên cạnh, qua có Theo quan sát bên kia cung cấp, sau khi bọn họ rời đi được được năm phút, nhà bên cạnh liền cháy.
“Bây giờ đã bắt được người cố ý phóng hỏa, là do nảy sinh mâu thuẫn. Đối phương cố tình trả thù, bây giờ sau khi thương lượng về việc xử lý tài sản, đối phương đã chịu trách nhiệm về tài sản.
“Nhà chúng ta thì sao?”
“Trong nhà không có việc gì.”
Nguyễn Yên yên tâm.
Chu Mạnh Ngôn hỏi:
“Mấy ngày nay khu nhà chúng ta sẽ ồn ào,nên là trước hết cứ ở nơi này.”
Mấy ngày nay chắc chắn khu vực xung quanh sẽ không được yên tĩnh, anh sợ giờ đưa Nguyễn Yên về, nếu nhìn thấy cái gì đó, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Vâng…Vậy khi nào ba mẹ về nước?”
Ba bốn ngày nữa là đến giao thừa:
“Tầm hơn hai ngày nữa, nếu lúc đó mình quay về nhà cũ luôn?”
Nguyễn Yên gật đầu.
Quả nhiên đúng như Chu Mạnh Ngôn nói, ngày hôm sau, Nguyễn Yên ở khách sạn đã nhận được điện thoại của Tần Tích, đối phương nói bà ấy và Chu Tư Lễ đã từ nước ngoài trở về.
Chu Mạnh Ngôn đang ở công ty nên cho người đến sân bay đón, còn Nguyễn Yên cùng Diệp Thanh thì đi trả phòng, quay về nhà cũ.
Buổi chiều, khi Tần Tích và Chu Tư Lễ từ sân bay trở về, Nguyễn Yên đã đến nhà cũ.
Nguyễn Yên hỏi han hai người, Tần Tích gặp Nguyễn Yên, cực kỳ thân mật cầm tay cô:
“Lâu rồi không gặp Yên Yên, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
Quan hệ giữa Nguyễn Yên và Tần Tích trong nửa năm này càng ngày càng tốt, đặc biệt là vì chuyện thuốc Đông Y nên khiến Tần Tích cảm thấy cô gái này vừa đáng yêu vừa hiếu thuận. Bây giờ tần suất Nguyễn Yên liên lạc với Tần Tích thậm chí còn thường xuyên hơn cả Chu Mạnh Ngôn.
Nguyễn Yên mỉm cười nói:
“Ba mẹ, mọi người mau vào ngồi đi.”
Giúp việc mang hành lý vào, ba người đi vào, ngồi trên ghế sô ba, Tần Tích vuốt vuốt tóc mai của Nguyễn Yên, dịu dàng nhìn cô:
“Mấy tháng qua không gặp, xem ra Yên Yên đã tốt hơn rồi, đúng không Tư Lễ?”
Chu Tư Lễ gật đầu:
“Đúng vậy, mặt tròn trịa hơn, nhìn đẹp hơn so với trước kia rồi.”
“Nghe nói mắt con đang dần hồi phục rồi?”
“Vâng.”
Nguyễn Yên miêu tả cho họ về tình trạng mắt bây giờ có thể nhìn thấy, về cơ bản chính là dáng vẻ thị lực đang được hồi phục.
“Vậy là tốt rồi, tiếp tục điều trị, không bao lâu nữa là nhìn thấy rồi.”
“Đúng rồi, con chó dẫn đường Mạnh Ngôn mua cho con kia đâu rồi?”
“Hình như Ca Cao đang chơi ở sân sau, để con bảo giúp việc đem nó vào…”
Hàn huyên một lát, Chu Tư Lễ đi đến phòng làm việc trên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Yên và Tần Tích.
Tần Tích thăm dò hỏi tình hình Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn gần đây chung sống thế nào:
“Mạnh Ngôn còn bận như trước không?”
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút:
“Cũng bình thường ạ, gần cuối năm nên hơi vội một chút ạ.”
“Trước kia lúc Chu Mạnh Ngôn còn ở với ba mẹ, cũng bận công việc, không nói chuyện cùng ba mẹ nhiều, tính cách nó hơi trầm một chút. Nhưng không phải là không muốn nói chuyện đâu, lâu lâu, con có thể lôi kéo Mạnh Ngôn nói chuyện nhiều hơn…”
Tăng thêm tình cảm.
Tần Tích không nói ra những lời này.
Thật ra bà rất hài lòng về Nguyễn Yên, cũng cảm thấy một cô gái dịu dàng đáng yêu như vậy rất thích hợp với tính cách của con mình, tự nhiên bà hy vọng họ có thể yêu nhau thật lòng.
Còn con trai bà, bà không còn mong đợi gì nữa, với tính cách của anh thì tuyệt đối không có khả năng thông suốt trong chuyện tình cảm nên hiện tại bà đành phải bắt đầu với Nguyễn Yên trước.
Nguyễn Yên nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc chập tối, đang chuẩn bị bữa tối trong nhà cũ thì Chu Mạnh Ngôn từ công ty trở về nhà sau khi làm xong việc.
Về đến nhà, anh chào hỏi bố mẹ trước, sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, anh quay vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trên thảm chơi đùa cùng Ca Cao, cười rất vui vẻ:
“Ca Cao mau lên…”
Ca Cao nhặt quả bóng lông trở về, vô cùng thân thiết bổ nhào vào Nguyễn Yên, Nguyễn Yên ngã xuống thảm, ngay sau đó cảm nhận được Ca Cao đang li3m tay cô bỗng nhiên dừng lại.
Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng kéo Ca Cao sang một bên.
Ca Cao: oan ức.jpg
Nguyễn Yên ngửa đầu lên thì nhìn thấy bóng người đang đứng trước mặt, ngạc nhiên, lập tức ngồi dậy:
“Mạnh Ngôn? Anh về rồi?”
“Ừ.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô:
“Chơi vui vậy luôn?”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Em giải sầu cho Ca Cao, cũng là giải sầu cho chính mình thôi.”
Anh nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Bình thường, từ thứ hai đến thứ sáu, nếu ở một mình, em sẽ làm gì?"
Nguyễn Yên bó gối, cằm đặt lên đầu gối, nghe anh hỏi câu này hơi khó hiểu:
“Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?”
“…Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Anh chỉ muốn bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống của cô.
Trước kia anh bận công việc, từ thứ hai đến thứ sáu, lúc Nguyễn Yên còn chưa nhìn rõ, anh đều ra ngoài, buổi tối phải đi xã giao đến tận khuya mới về nhà, anh cũng chưa bao giờ quan tâm cô trải qua cuộc sống ở nhà như thế nào.
Anh nhớ trước đây lúc cô nói muốn diễn kịch, cô đã từng nói với anh là không muốn ở nhà cả ngày vì không có gì làm. Có lẽ việc làm Chu phu nhân khiến cô cảm thấy cực kỳ buồn tẻ.
Nguyễn Yên chớp mắt suy nghĩ:
“Đơn điệu lắm, buổi sáng nghe chút bài chuyện ngành hoặc là luyện kịch nói, ngủ trưa, buổi chiều lúc dậy chơi cùng Ca Cao, buổi tối tập piano, hầu hết ngày nào cũng như vậy.”
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, cuối cùng nói:
“Sau này em có thể diễn bất cứ vở kịch nào mà em muốn, nhưng đừng quá sức, cũng phải chú ý an toàn nữa.”
Hai mắt Nguyễn Yên sáng ngời:
“Này, không phải trước đây anh không ủng hộ em sao? Không cần cảm thấy phiền lòng như vậy.”
Sao đột nhiên hôm này người này lại thay đổi việc từ chối?
Người đàn ông nhìn cô:
“Em thích gì thì làm đó.”
Miễn sao cô vui là được.
Trong lòng Nguyễn Yên bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, có chút chưa kịp phản ứng lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Mạnh Ngôn, em có cảm giác anh hơi thay đổi…”
Anh nghiêng mình sang một bên, kéo sát lại khoảng cách với cô vài phần, hỏi lại:
“Thay đổi thế nào?”
Chương 44Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như có lực hút, xì xì xộp xộp bên tai cô, khiến cho tai cô ngứa ngáy, hai má bắt đầu đỏ lên:
“Chỉ là…”
Cô mấp máy môi, đang định nói thì tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc cốc cốc.”
Bầu không khí ái muội bị phá vỡ, Nguyễn Yên lập tức ngồi thẳng người, Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh nhìn về phía cửa:
“Chuyện gì?”
“Tiên sinh, phu nhân, bữa tối đã sẵn sàng, lão phu nhân gọi hai người xuống lấu, trong nhà vừa có khách tới nữa.”
Vì vậy nên hai người đứng lên, Nguyễn Yên đang định ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị ai nắm lấy.
Chu Mạnh Ngôn giữ tay cô lại.
Cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay, trong lòng run lên.
Bình thường Chu Mạnh Ngôn chỉ để cô nắm cánh tay anh, không thì anh sẽ chỉ nắm cổ tay cô chứ rất ít khi nắm tay…
Hai người xuống đến dưới lầu, trong phòng khách có một cô gái sơ viên thuốc đầu, mặc áo lông trắng quay đầu nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, lập tức bật dậy từ sô pha, chạy đến trước mặt anh, mỉm cười nắm lấy cánh tay anh:
“Anh Mạnh Ngôn!”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy.
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Miệng Vân Linh San xụ xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Tích, uất ức dịu dàng nói:
“Dì Tần, dì xem cháu với anh Mạnh Ngôn lâu không gặp, vậy mà sao anh ấy vẫn lạnh lùng thế.”
Tần Tích mỉm cười đi về phía trước:
“Hôm qua San San vừa trở về Lâm Thành nghỉ đông, hôm nay biết ba mẹ về nước nên qua đây.”
Vân Linh San là hàng xóm nhà bên cạnh, hai nhà đã quen nhau từ rất sớm, năm nay cô mới học đại học năm nhất.
Cô gái nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Nguyễn Yên, cùng với hành động nắm tay của bọn họ:
“Chị này là vợ của anh Mạnh Ngôn sao?”
Tần Tích gật đầu:
“Đây là chị dâu Nguyễn Yên, nhưng mà Nguyễn Yên cũng chỉ lớn hơn cháu ba tuổi mà thôi.”
“Ồ…”
Vân Linh San không biết cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn thương mại, nhớ tới khoảng thời gian trước, sau khi nghe nói Chu Mạnh Ngôn muốn kết hôn đột ngột, cả người thẫn thờ, không ngờ người anh trai mình thích nhất từ nhỏ đến lớn lại muốn kết hôn.
Vân Linh San có chút không tình nguyện chào hỏi, sau đó im lặng quan sát khuôn mặt Nguyễn Yên.
Dáng vẻ trắng trẻo thuần khiết, lại còn đáng yêu, trông còn trẻ hơn cô ấy trước kia.
Sau đó Nguyễn Yên nghe Tần Tích giới thiệu về Vân Linh San, khẽ cười chào hỏi, rồi sau đó, người đàn ông ở bên cạnh kéo cô đi về phía trước:
“Ăn cơm.”
Tần Tích:
“Đúng đúng, San San, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Vân Linh đi cùng Tần Tích ở phía sau, thấy Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên đi ở phía trước, nghĩ đến việc người đàn ông lúc nãy còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, trong lòng lại càng không vui, sao lại có cảm giác cô em gái này chẳng có chút tồn tại nào!
Ngồi vào bàn ăn, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn ngồi một bên, đối diện là Tần Tích và Vân Linh San, Chu Tư Lễ ngồi ở vị trí chủ trì.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống, nhìn miếng bít tết trên đ ĩa ăn của Nguyễn Yên, sau đó cất lời:
“Nguyễn Yên không ăn bít tết, đưa đi đi.”
Nguyễn Yên ngạc nhiên, chợt nghe thấy anh hỏi:
“Em ăn mỳ ý sốt kem nấm được không?”
Anh vậy mà lại biết món mà cô yêu thích.
Khóe miệng Nguyễn Yên cong lên, hiện ra má lúm đồng tiền:
“Được chứ…”
Tần Tích ngồi đối diện thấy vậy, trong lòng ngạc nhiên, Vân Linh San ở bên cạnh bĩu môi:
“Anh Mạnh Ngôn, anh còn chẳng hỏi em thích gì, em cũng muốn ăn mỳ ý.”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên thản nhiên nhìn cô ấy:
"Tự mình kẹp đi."
Vân Linh San:
“…”
Đúng là anh Mạnh Ngôn một khi có chị dâu sẽ không có ai trong mắt! Đáng giận!
Vân Linh San nhìn về phía Nguyễn Yên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cất lời:
“Này, Nguyễn Yên…”
Cô ấy còn chưa nói hết, ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, cô lập tức bổ sung thêm hậu tố:
“Chị dâu Nguyễn Yên.”
Động tác dùng dao nĩa trong tay Nguyễn Yên dừng lại:
“Sao vậy?”
“Chị quen Chu Mạnh Ngôn từ lúc nào vậy? Hai người yêu nhau từ lúc nào sao em không biết?”
“Anh chị…”
Nguyễn Yên còn đang bối rối không biết trả lời thế nào, Chu Mạnh Ngôn đã thẳng thừng đáp trả lại:
“Chuyện này còn phải báo em sao?”
Vân Linh San bĩu môi:
“Em chỉ cảm thấy hơi đột ngột thôi…”
Tần Tích mỉm cười, gắp đồ ăn vào bát cô ấy:
“Anh Mạnh Ngôn của cháu quen chị dâu Nguyễn Yên từ năm ngoái.”
“Năm ngoái vừa mới quen, anh kết hôn sớm vậy?"
Nguyễn Yên nghĩ thầm, bọn họ quen nhau còn chưa đến một tuần đã đề nghị muốn kết hôn rồi [che mặt].
“Anh Mạnh Ngôn, anh có đặc biệt thích chị dâu Nguyễn Yên không?”
Vài giây sau, tiếng nói của người đàn ông vang lên:
“Em cảm thấy thế nào?”
Một câu trả lời lấp lửng cũng đã đoán được đáp án.
Nguyễn Yên lại nghe ra anh đang phủ nhận.
Nhưng lọt vào tai Linh Vân San lại biết thành thừa nhận, cô ấy có cảm giác mình ăn cơm còn chưa no, ăn cơm chó đã no rồi.
Nguyễn Yên dùng cơm, giọng nói Chu Mạnh Ngôn truyền đến bên tai, hỏi cô cần gì, Nguyễn Yên cứ nghĩ là anh diễn trò tình cảm trước mặt ba mẹ, vì vậy nên cũng cố gắng hết sức để hợp tác với anh.
Linh Vân San ở phía đối diện bị phớt lờ trong cả quá trình, thấy Chu Mạnh Ngôn quan tâm Nguyễn Yên từ những chuyện rất nhỏ, cảm giác thế giới này dần sụp đổ.
Đây chính là Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng đến tận cùng mà cô ấy từng quen sao?!
Thì ra trước mặt người mình thích, một người lạnh lùng sẽ có dáng vẻ này.
Sau khi ăn xong, Chu Mạnh Ngôn muốn lên lầu xử lý công việc, vốn dĩ định đưa Nguyễn Yên lên cùng. Ai ngờ đột nhiên Vân Linh San giữ chặt Nguyễn Yên, cười nói với Chu Mạnh Ngôn:
“Em muốn nói chuyện cùng chị dâu Nguyễn Yên một lát.”
Vân Linh San chợt nhìn thấy ánh mắt của đối phương như thể đang nói: Em lại muốn làm trò gì.
Cô rũ mắt:
“Thực sự chỉ tâm sự thôi…”
Nguyễn Yên thấy vậy nói:
“Không sao đâu, vừa lúc em cũng muốn ở dưới lầu cùng mẹ.”
Cuối cùng người đàn ông đưa cho Vân Linh San một ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi lên lầu. Vân Linh San lè lưỡi tự đắc, rồi sau đó nhìn Nguyễn Yên:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chúng ta ra sau vườn đi, em muốn ngồi xích đu.”
“Được.”
Mùa đông nên ở bên ngoài hơi lạnh một chút, hai người ngồi trên xích đu, giúp việc mang trái cây vừa cắt xong rồi rời đi.
Vân Linh San đang đu xích đu, nhớ lại quá khứ:
“Khi còn nhỏ em ngồi xích đu, anh Mạnh Ngôn thường ở sau lưng đẩy giúp em.”
Nguyễn Yên:
“Hai người quen nhau từ nhỏ rồi sao?”
“Tất nhiên, bọn em là thanh mai trúc mã đó.”
Giọng nói của cô mang theo một chút tự đắc:
“Trước kia bọn em chơi vui lắm.”
Nguyễn Yên tò mò:
“Thanh mai trúc mã?”
Thật ra, lúc cô ấy quen Chu Mạnh Ngôn, cô ấy học trung học, Chu Mạnh Ngôn đã học đại học rồi:
“Đúng, đúng vậy. Hơn nữa, trước kia anh Mạnh Ngôn rất thương em, thường mua cho em rất nhiều thứ, còn đưa em đến nhiều nơi ... "
Mặc dù những chuyện Chu Mạnh Ngôn làm này đều do ba mẹ đề nghị nhưng Vân Linh San đã thêm mắm thêm muối, kể sinh động y như thật. Để ám chỉ với Nguyễn Yên rằng, cho dù Nguyễn Yên có xuất hiện thì cô vẫn là em gái hàng xóm dễ thương nhất của Chu Mạnh Ngôn, hừ.
Sau khi Nguyễn Yên nghe cô ấy nói, cảm thấy lúc đó bọn họ rất vui:
“Mạnh Ngôn tốt với em lắm đó.”
“Đó là điều đương nhiên, anh Mạnh Ngôn thích em nhất, cho dù hai người kết hôn…”
Nguyễn Yên còn chưa nghe cô ấy nói hết nửa câu, bỗng nhiên đã cảm thấy có một làn gió lạnh thổi tới, cô lạnh đến mức ngứa cả mũi muốn hắt hơi, bởi vì cô bị viêm mũi, nên mắt cũng bị ngứa theo.
Cô lau mũi, dụi dụi vành mắt.
Sau khi Vân Linh San nói được một nửa, quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng sợ hãi.
Ôi ôi ôi!
Sao đột nhiên mắt chị ấy lại đỏ lên vậy!
“Chị, chị sao thế?”
Nguyễn Yên lắc đầu:
“Không có gì đâu.”
Vân Linh San hiểu nhầm cô khóc, sợ tới mức nghẹn lời, mắt trợn tròn, cô chưa làm gì cả, người khác thấy sẽ nghĩ cô ấy bắt nạt Nguyễn Yên mất! Chị ấy đúng là mỏng manh!
Nhưng Nguyễn Yên ở cạnh lại không hề biết Vân Linh San suy diễn nhiều như vậy, chỉ cảm thấy lạnh đến mức sắp không chịu nổi:
“Hay chúng ta vào đi?”
“Đi…”
Vân Linh San ở phía sau đi theo Nguyễn Yên, cô ấy nghĩ Nguyễn Yên không muốn nói chuyện cùng mình, tim đập muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Thôi xong.
Mình đã nói gì không phải rồi đúng không.
Vào đến phòng khách, Vân Linh San nhìn cô dò hỏi:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chị…có thấy quan hệ giữa em và anh Mạnh Ngôn rất tốt không?”
Chóp mũi Nguyễn Yên lại ngứa, cô không chịu nổi nên hắt hơi, giọng nói lại yếu ớt không vui, giống như bị bắt nạt:
“Ừm…”
Vân Linh San hoàn toàn bối rối.
Trời ơi!
Bây giờ chỉ cần cô nhìn Nguyễn Yên là cảm thấy chột dạ, vì vậy nên ấp úng nói:
“Chị dâu Nguyễn Yên, hay là chị, chị lên lầu nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị về đây.”
Nguyễn Yên đáp lại, định lên lầu mặc thêm áo khoác.
Sau khi cô rời đi, Vân Linh San đi đi lại lại trong phòng khách, hồi chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu.
Chắc chắn Nguyễn Yên sẽ kêu than trước mặt Chu Mạnh Ngôn, trong lòng Nguyễn Yên lại không vui. Vân Linh San có thể hiểu được cảm giác ấy, giả sử cô ấy có bạn trai, có một cô em gái, một mực cho rằng quan hệ của em gái với bạn trai cô tốt đến nhường nào trước mặt cô, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy ghen.
Thật ra cô thích Chu Mạnh Ngôn chỉ xuất phát từ tình cảm em gái đối với anh trai, có phải Nguyễn Yên hiểu lầm rồi không?!
Lát nữa, nếu Nguyễn Yên nói chuyện này cho Chu Mạnh Ngôn, anh tới chỉnh đốn cô, không phải cô sẽ xong rồi sao…
Tần Tích bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra thấy Vân Linh San:
“San San một mình cháu ở đây làm gì vậy?”
“Dì Tần, anh Mạnh Ngôn đang ở phòng làm việc tầng hai sao? Cháu có việc muốn tìm anh ấy…”
Cô định sẽ tiếp cận trước, chủ động tìm Chu Mạnh Ngôn nhận sai.
“Để giúp việc đưa cháu lên.”
Cuối cùng, cô đi lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Anh Mạnh Ngôn, anh có rảnh không…”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt nhìn cô ấy đang ló đầu vào, lại cúi đầu xem tài liệu một lần nữa:
“Có việc gì cứ nói.:
Vân Linh San thấy dáng vẻ của anh như chưa biết chuyện gì, vì vậy nên chậm rãi đi vào:
“Anh Mạnh Ngôn…vừa rồi chị dâu Nguyễn Yên có tới tìm anh không?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Anh nghe xong…đừng mắng em được không?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày:
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Chỉ là…vừa rồi hình như em làm chị dâu Nguyễn Yên mất hứng, hình như chị ấy khóc.”
Động tác cầm bút của người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy:
“Khóc?”
Vân Linh San nghe thấy giọng anh chợt lạnh đi, nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra, cúi đầu, giọng nói tủi thân:
“Anh Mạnh Ngôn em sai rồi, thật ra em chỉ muốn đùa chị dâu chút thôi, ai bảo tại tối nay lúc ăn cơm anh không quan tâm em, em thực sự không cố tình đầu, anh Mạnh Ngôn, anh sẽ không giận em chứ?”
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn lạnh tanh:
“Thì em nói nhiều?” “Chỉ do em nói nhiều?”
Vân Linh San:
“…”
Chu Mạnh Ngôn gác công việc sang một bên, đứng dậy đi ra cửa, Vân Linh San vẫn đứng yên tại cửa không nhúc nhích, sắc mặt người đàn ông trầm xuống:
“Tránh ra.”
“Anh Mạnh Ngôn…”
Vân Linh San bật khóc.
Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc, nhanh chóng đi đến phòng ngủ, trong lòng bối rối.
Nguyễn Yên có thực sự buồn khi nghe những lời đó không? Thậm chí là hiểu lầm muối quan hệ của anh với người khác?
Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh thấy Nguyễn Yên đang ngồi khoanh chân trên sô pha, dụi dụi mũi.
Mi tâm anh trầm xuống nhanh đi đến bên cạnh cô, chống tay xuống sô pha, cúi xuống thấy hốc mắt cô đỏ lên, giọng nói khàn khàn:
“Đừng khóc.”
“Hả?’
Đầu tiên là cô cảm thấy ngạc nhiên, sao đột nhiên anh lại vào đây, rồi sau đó không hiểu ý anh:
“Anh nói gì vậy?”
Người đàn ông ngồi xuống, vòng tay ra phía sau ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi khóc phải không?”
Nguyễn Yên:?
“Em không khóc.”
“Mắt đỏ lên cả rồi, em còn định nói dối anh?”
Nguyễn Yên lắc đầu giải thích:
“Không phải, em bị viêm mũi lên lúc lạnh, em xoa mũi…bị đỏ lên.”
Người này tò mò lạ thật.
Chu Mạnh Ngôn thấy biểu cảm của cô, biết cô không vui, còn giả bộ với anh, không nói gì cả.
Cho nên cô ấy quan tâm anh đúng không? Cũng ghen vì anh?
Anh kiềm chế xúc động mong muốn ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi Vân Linh San tìm anh, cô ấy nói với anh về chuyện của anh và cô ấy đúng không?”
“Vâng, sao vậy?”
“Anh với cô ấy chỉ là hàng xóm bình thường mà thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ thích mỗi mình Nguyễn Yên, chưa bao giờ mập mờ với những cô gái khác, cho dù là em gái hàng xóm, anh cũng không muốn Nguyễn Yên hiểu lầm.
Nguyễn Yên đang ở một tần số sóng não khác, nghe vậy càng thêm mơ màng:
“Hả?”
“Em đừng nghĩ nhiều, trong khoảng thời gian đó anh với cô ấy không có gì hết.”
Thấy dáng vẻ bối rối của Nguyễn Yên, anh nói thêm:
“giống như…trước đây em giải thích với anh, giống như quan hệ giữa em và Tân Minh Triết vậy.”
Nguyễn Yên bừng tỉnh nhận ra.
“Anh sợ em hiểu lầm sao?”
“Ừ.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em không hiểu lầm đâu. Hơn nữa anh quên lúc trước anh từng nói gì rồi sao?”
“Nói gì?”
Nguyễn Yên khẽ cười, thân mật thay anh nhớ lại nói:
“Anh nói chuyện này không liên quan đến hợp đồng của chúng ta, cho nên anh cũng không để trong lòng, em không nhất thiết phải giải thích với anh.”
Chu Mạnh Ngôn:
“…”
Thì ra chính anh lại tự chôn chân mình.
Chương 45Nguyễn Yên nói xong, trong phòng im lặng vài giây.
Cô thấy anh chậm chạp không nói gì, còn nghi ngờ:
“Sao vậy?”
Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, sắc mặt đã tốt hơn, một lúc lâu sau cất lời:
“Không có gì.”
“Anh về phòng làm việc trước.”
Nguyễn Yên thấy anh rời khỏi phòng, cô nghiêng đầu, vừa rồi mình nói gì đó sai sao? Có vẻ mọi câu vừa rồi đều hợp lý mà.
Bên kia, người đàn ông trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại, im lặng ngồi trước bàn làm việc.
Anh đóng máy tính lại, bắt đầu nhớ lại từ khi kết hôn đến nay, rốt cuộc anh đã nói gì trước mặt Nguyễn Yên.
Hoặc là mình tự đào hố hại mình.
Ngay từ đầu khi bắt đầu thỏa thuận về hôn nhân với Nguyễn Yên, anh đã nói anh không hy vọng cuộc hôn nhân này xen lẫn những tình cảm phức tạp, nếu họ không có cảm xúc với nhau, sẽ giúp cho cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều.
Cùng với đó, anh đã đề cập rõ ràng là anh sẽ không quan tâm đ ến chuyện giữa Nguyễn Yên và những người đàn ông khác, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ lợi ích của họ.
Còn có rất nhiều chuyện anh không để ý chút nào…
Giờ anh hối hận rồi, nhưng Nguyễn Yên đã nghiêm túc nhớ rõ tất cả.
Hơn nữa, còn nhớ rõ hơn cả anh.
Bây giờ trong lòng cô, anh chỉ là công cụ cho hôn nhân.
Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt lại, phiền toái day mi tâm.
Buồn bực một mình hồi lâu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Đằng Hằng.
Đầu bên kia nghe máy, đằng sau là tiếng ồn ào náo nhiệt, Đằng Hằng nói một câu “đợi chút”, sau đó đi ra khỏi phòng bao của quán ăn đêm.
Tới cửa, hắn dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác:
“Tìm tôi có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi cũng không có tâm trạng nói chuyện công việc với cậu đâu, tôi đang bận hát.”
“Không phải chuyện công việc.”
“Ồ? Việc tư nào? Chuyện tình cảm cá nhân?”
Chu Mạnh Ngôn ngầm đồng ý, không trả lời.
Đằng Hằng nở nụ cười:
“Tôi hiểu rồi, có liên quan đến Nguyễn Yên?”
Hắn nhớ tới chuyện sáng sớm mấy ngày trước hắn hỏi có phải Chu Mạnh Ngôn thích Nguyễn Yên không, lúc ấy đối phương còn thản nhiên hỏi ngược lại hắn một câu:
“Có cần ngạc nhiên như vậy không?”
Nhưng ngay khi nghe thấy câu trả lời kia, Đằng Hằng đã từng nghi ngờ mình vẫn còn đang mơ.
Sinh thời, Đằng Hằng nghe tin Chu Mạnh Ngôn cũng đã đủ rồi, thế mà lại còn có thể nghe anh đ ộng tình với một cô gái.
Quả thực hỉ đại* phổ bôn.
*Hỉ đại phổ bôn (喜大普奔): Ngôn ngữ mạng, viết tắt của bốn câu “Hỉ thỉnh lạc kiến, đại khoái nhân tâm, phổ thiên đồng khánh, bôn ba tương cáo” : nghe xem đều thích, tất cả đều vui, khắp chốn vui mừng, truyền đi đây đó.
Đằng Hằng thu hồi lại ký ức, trêu ghẹo anh:
“Tôi nghe giọng điệu của cậu không vui nha, Chu tổng của chúng ta đường đường là chủ tịch uy nghiêm sao có thể thất bại trên con đường tiến tới các mối quan hệ?”
“…”
Chu Mạnh Ngôn im lặng vài giây, giọng nói nặng nề:
“Nguyễn Yên không có suy nghĩ về vấn đề đó với tôi."
Đằng Hằng nghe vậy, cười phá lên trong ba mươi giây.
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn tối sầm lại:
“Buồn cười như vậy sao?”
“Người anh em, cậu đã từng nghe qua câu phong thủy xoay chuyển, trời xanh bỏ qua cho ai không?’’
Đằng Hằng nhớ lại giọng điệu khó chịu, uất ức nhưng lại không thể không khuất phục trước thực tế của Chu Mạnh Ngôn, cười đến mức không thở nổi:
“Không ngờ cậu lại có ngày hôm nay!”
“Cậu còn cười tôi tắt máy.”
“Tôi nghĩ nếu cậu ở trước mặt Nguyễn Yên chắc sẽ lập tức tắt.”
“…”
Sau khi Đằng Hằng cười xong, vẫn tém lại, nói chuyện chính:
“Đương nhiên Nguyễn Yên sẽ không thích cậu, cậu cảm thấy cô ấy có thể thích cậu sao? Lúc trước những gì khó nghe cậu đều nói ra rồi, nên cô ấy đương nhiên sẽ không dám có cảm xúc về chuyện đó nữa. Biết rõ cậu sẽ không thích cô ấy, cậu có thấy cô gái nào tự làm mất mặt mình để thầm mến cậu không?
Hơn nữa, cậu tự nghĩ xem bình thường cậu xử với cô ấy như thế nào, bận rộn với công việc, bận xã giao, vài ngày không về nhà. Người ta vì mẹ cậu mà đi mua thuốc bắc, cậu còn trách cô ấy đi lung tung, trừ việc cậu đưa tiền cho cô ấy ra, cậu còn làm được gì cho cô ấy không?”
Đằng Hằng nói:
“Đương nhiên dù sao lúc đấy cậu cũng chưa thích người ta. Tôi chỉ muốn nói là Nguyễn Yên không có tình cảm với cậu là chuyện bình thường. Con gái thích ai đó, không phải chỉ cần lăn lộn trên giường là có thể.
Cậu muốn từ diễn thành thật, nhưng người ta vẫn sẽ nghĩ đó là diễn.”
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn tối sầm lại:
"Tôi biết."
Bây giờ anh đã biết tất cả những điều này.
Lần đầu tiên Đằng Hằng thấy Chu Mạnh Ngôn vì chuyện tình cảm mà phát sầu, trong lòng có cảm giác vui mừng như người cha nhìn con mình trưởng thành:
"Đừng buồn, việc bây giờ cậu phải làm chính là khiến cho người ta thích cậu.”
"Nhân lúc người ta chưa cảm thấy cuộc hôn nhân này khó có thể chịu đựng được, theo đuổi đi. Nếu không sau này đơn ly hôn chìa ra trước mặt cậu, đến lúc đó cậu sẽ hối hận.”
Sáng sớm hai ngày sau, Nguyễn Yên bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa nhà bên cạnh.
Sau khi cô tỉnh lại cảm giác có một bàn tay đặt ngang eo, không thể động đậy.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm chặt Chu Mạnh Ngôn, đầu cô còn dựa vào ngực anh, bị anh ôm trong vòng tay!
Trong lòng Nguyễn Yên có chút khẩn trương, tai bắt đầu nóng lên.
Bình thường bọn họ sẽ không bao giờ ngủ với tư thế thân mật như vậy, nếu buổi tối không làm chuyện đó, mỗi người bọn họ sẽ nằm ở một bên, không làm phiền nhau. Cho dù vận động xong, bọn họ cũng sẽ khác người khác ngủ.
Rồi xong, không phải tối qua cô ngủ quên sáp đến bên người anh chứ…??
Cô sợ tới mức nhanh chóng muốn chui ra ngoài, sợ anh tỉnh lại thấy vậy sẽ xấu hổ. Ai ngờ, cô rút tay về vừa định trốn, đã chợt nghe thấy giọng nói tỉnh bơ của người đàn ông từ trên đỉnh đầu hạ xuống:
“Làm gì vậy.”
Đáy lòng Nguyễn Yên gào thét một tiếng, hai má nóng lên:
“Xinn lỗi, cái này, em không có ấn tượng gì…không hiểu sao lúc ngủ lại ôm anh…”
Cô đang định tiếp tục rút tay về, ai ngờ anh lại ôm cô chặt hơn, bình tĩnh nói:
“Là anh ôm em.”
Nguyễn Yên:
“?”
“Anh…”
Chu Mạnh Ngôn kiếm cớ giải thích:
“Tối qua lạnh quá.”
Nguyễn Yên: Sao cô lại thấy bình thường?
Một lát sau, cô gái yếu ớt hỏi:
“Vậy bây giờ…anh còn lạnh không?”
Anh vẫn ôm cô như cũ:
“Lạnh lắm.”
Nguyễn Yên trầm tư trong chốc lát:
“Không phải anh bị sốt chứ?”
“…”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười bất lực, nắm tay cô:
“Em có muốn sờ thử không?”
Tay Nguyễn Yên bị đặt lên trán anh, hình như vẫn bình thường, không sốt, thấy anh vẫn đang ôm cô, Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên nói:
“Mạnh Ngôn, khoan đã, em xuống giường một lát.”
Người đàn ông đành phải buông cô ra trước, Nguyễn Yên lần mò đến sô pha, cầm lấy thứ gì đó trên ghế, sau đó sang phòng đọc sách nhỏ ở bên cạnh. Năm phút sau đã quay lại.
Chu Mạnh Ngôn nằm trên giường nghe thấy tiếng cô gái đang đến gần, sau đó xốc chăn lên, trèo lên giường, anh chạm vào tay phải của cô, theo tiềm thức nắm lấy, nhắm mắt lại. Ai ngờ cô lại kéo ra, sau đó đặt một túi sưởi lông xù vào trước người anh.
Anh mở mắt ra, thấy Nguyễn Yên ngây thơ cười:
“Cho anh túi sưởi này, sau này anh có thể ôm vào buổi tối, sẽ không lạnh nữa.”
Chu Mạnh Ngôn:
“…”
Cô nhanh chóng xuống giường:
“Em đi rửa mặt.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn túi sưởi trong lòng, nhất thời cười tức giận.
Suy nghĩ của vợ anh đúng là đơn thuần.
Nguyễn Yên rửa mặt xong, xuống lầu sớm hơn Chu Mạnh Ngôn. Hôm nay là giao thừa, sau khi dọn dẹp nhà xong, dán giấy hoa, dán câu đối xuân. Tần Tích rất thích bầu không khí đón chào năm mới, chính bà cũng thích trang trí.
Tần Tích cắt giấy hoa trong phòng khách, thấy Nguyễn Yên đi xuống, sau đó cùng cô đi đến phòng bếp ăn sáng, Tần Tích ngồi xuống bên cạnh cô, tay bận rộn không ngừng nghỉ hỏi:
“Yên Yên thích ăn bánh khoai môn hay bánh tổ (bánh truyền thống mừng năm mới của Trung Quốc)?”
“Con thích cả hai, hai bánh đó bà ngoại con đều biết làm cả.”
“Nhà bà ngoại con ở đâu vậy?”
“Tô Thành ạ.”
“Cũng khá gần đây.”
Hai người đang nói chuyện, Chu Mạnh Ngôn từ trên lầu đi xuống, mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, nhìn qua sắc mặt hiền hòa hơn vài phần. Anh đi đến phòng bếp, sau đó ngồi xuống đối diện Nguyễn Yên, Tần Tích nhìn thấy anh thì mỉm cười:
“Yên Yên ăn súp đậu phộng, con muốn ăn gì?”
“Ăn giống cô ấy đi.”
Sau khi giúp việc bưng bữa sáng lên, Tần Tích nói với Nguyễn Yên:
“Nhà chúng ta ở gần đường Đào Viên, hình như hôm nay ngoài đó đang tổ chức chợ tết, có rất nhiều bánh tổ và kẹo ngọt, Yên Yên có muốn đi mua chút không? Vài ngày rồi chưa ra khỏi cửa, ở nhà cũng nhàm chán.”
Nghe thấy từ bánh tổ kẹo, Nguyễn Yên trở nên hứng thú trong nháy mắt:
“Có ạ.”
“Nhưng mà hôm nay mẹ bận, không thể đi cùng con được.”
Tần Tích nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn đối diện, dò hỏi:
“Không thì hôm nay nếu Mạnh Ngôn rảnh thì đi mua đồ cùng Nguyễn Yên đi? Dù sao khó khăn lắm mới được nghỉ lễ mừng năm mới, con cũng tự cho mình nghỉ ngơi đi, thế nào?”
Nguyễn Yên ngạc nhiên, không thấy đối phương đáp lại, đang định nói không sao Chu Mạnh Ngôn đã mở miệng:
“Được.”
Nguyễn Yên: Anh ấy đồng ý thật!?
Tần Tích mỉm cười:
“Vậy trước tiên con ăn sáng đi.”
Sau khi ăn xong, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn ra ngoài.
Hôm nay trời quang xanh thẳm, nhưng vẫn còn rất lạnh, ra tới cửa, Nguyễn Yên nhanh chóng đeo khăn quàng cổ. Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn cô, sau đó đứng trước mặt cô, giúp cô đội mũ len có quả cầu lông màu trắng ở phía trên.
“Che tai chưa?”
“Rồi…”
Hôm nay cô mặc một bộ đồ trắng như bông, nhìn từ xa giống như người tuyết, anh nhìn cô, bất giác mỉm cười.
Sau đó Nguyễn Yên kéo anh đi đến phía trước, anh hỏi:
“Muốn đi bộ hay ngồi xe?”
“Mẹ nói đường Đào Viên cách nhà chúng ta xa không?”
“Đi bộ gần mười phút.”
“Vậy chúng ta đi bộ đi.”
“Ừm.”
Hai người từ từ đi về phía trước, bỗng nhiên Nguyễn Yên nhớ trước đây từng tâm sự cùng anh ở Tô Thành:
“Mạnh Ngôn…”
“Sao vậy?”
“Anh từng nói trước kia nhà anh phá sản, phải bán nhà, vậy nhà cũ bây giờ là mua lại sao?”
“Đúng vậy.”
Anh nhìn về phía trước, khẽ nói:
“Sau này nhà chúng ta lập nghiệp lại một lần nữa, sau đó mua lại.”
Nguyễn Yên gật đầu:
“Vậy ba thực sự giỏi lắm đó, có thể Đông Sơn tái khởi.”
Cô cảm thấy Chu Mạnh Ngôn trở nên trầm lặng, Nguyễn Yên mới nhận ra mình nhắc tới chuyện không vui của anh. Trong lòng không khỏi áy náy, nhất thời ngại ngùng không biết nói gì.
Người đàn ông lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nguyễn Yên, dáng vẻ bối rối
“Nghĩ gì vậy?”
“Không…hình như em nhắc lại chuyện này khiến anh không thoải mái.”
“Không…anh không khó chịu.”
Giọng anh nhẹ nhàng:
“Nếu em muốn nghe, sau này có dịp anh sẽ kể em nghe.”
Cô gật đầu cười:
“Được.”
Ngày đầu năm mới đi bộ trên đường Đào Viên, bên trong con đường này có một bãi sân rất lớn, bên trong là một khu chợ cực kỳ náo nhiệt, hôm nay có rất nhiều người tới đây.
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Không biết đã bao lâu anh không đến một nơi ồn ào giống như chợ này rồi.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ mong chờ phấn chân của cô gái bên cạnh, sự bất mãn trong lòng anh cũng theo đó mà tiêu tan:
“Đi thôi, đi xem.”
Xuyên qua tầm mắt mờ mịt, Nguyễn Yên có thể nhìn thấy hình dáng đại khái bên trong khu chợ, có hai con đường đi vào, mỗi bên đều có các quán nhỏ, trong đó có một lối đi vào, một lối đi ra.
Chu Mạnh Ngôn hỏi:
"Đưa em đi nếm thử vài quán trước đây anh từng ăn nhé?”
Ở đây có đồ ăn.
“Được ạ.”
Anh dẫn cô đi vào trong, nghe thấy một nhà đang rao bán bánh rán vừng, đây là bánh mà Nguyễn Yên thích ăn nhất. Lập tức trở nên kích động nói phải qua đó, đi đến trước quầy hàng, Chu Mạnh Ngôn dùng một cây tăm chọc một chiếc bánh rán vừng, đưa cho cô nếm thử, Nguyễn Yên nhai:
“Oa, ngon quá. Còn có nhân khác không?”
Ông chủ nói:
“Có, vị ngọt, còn có cả hành băm, mè đen, đường đỏ…”
Chu Mạnh Ngôn đút cho cô từng cái, cuối cùng nhìn vẻ mặt của nghiêm túc của cô, khẽ cười:
“Thích loại nào?”
Nguyễn Yên lại bắt đầu khó khăn khi lựa chọn:
“Cái nào cũng ngon.”
Chu Mạnh Ngôn nói với ông chủ:
“Phiền ông lấy giúp tôi mỗi loại một cái.”
Cuối cùng hai người lấy sáu túi to, Nguyễn Yên gãi đầu:
“Chúng ta có mua nhiều lắm không?”
“Ăn dần.”
Đi dạo hết một vòng, hai người đã mua được rất nhiều. Cuối cùng sau khi đi dạo đem chiến lợi phẩm trở về, Nguyễn Yên xách mấy túi, hầu hết là Chu Mạnh Ngôn cầm.
Đi về nhà, Nguyễn Yên muốn ăn:
“Anh đưa túi khoai tây chiên giòn kia cho em đi.”
Cô nhận lấy túi, sau đó lấy một miếng bỏ vào miệng, sau đó hỏi anh:
“Anh có muốn ăn không?”
“Có.”
Cô đưa lại chiếc túi cho anh:
“Vậy anh lấy đi.”
Anh ngang nhiên dơ hai tay sang hai bên:
“Anh không có tay.”
Nguyễn Yên ngây thơ tin thật, lấy một miếng ra, sau đó nâng tay:
“Này.”
Người đàn ông cúi đầu cắn lấy miếng khoai tây trong tay cô, Nguyễn Yên có cảm giác đầu ngón tay anh vô tình chạm qua môi mình, ngứa ngáy.
Nguyễn Yên khẽ hỏi:
“Anh còn muốn nữa không?’’
Chu Mạnh Ngôn thấy mặt cô ửng đỏ, ý cười trong mắt hiện lên, cảm thấy hài lòng:
“Em ăn đi.”
Sau khi mua đồ tết về đến nhà, Chu Mạnh Ngôn cũng không ở bên cạnh Nguyễn Yên nữa mà đi xử lý vài việc. Buổi chiều, đầu tiên là Nguyễn Yên đi đến bệnh viện tĩnh dưỡng thăm Nguyễn Vân Sơn rồi sau đó về nhà.
Bữa cơm tối đêm giao thừa, trong nhà làm một bàn ăn lớn, bốn người ngồi vào bàn, Tần Tích cười nói:
“Năm nay nhà chúng ta không còn chỉ có ba người đón năm mới nữa, Yên Yên đã đến nhà chúng ta, giờ ta thành một nhà bốn người rồi.”
Nguyễn Yên nâng ly cùng Tần Tích và Chu Tư Lễ, sau đó nhận lì xì của bọn họ, trong lòng ấm áp.
Đây là năm đầu tiên cô không ở nhà họ Nguyễn đón năm mới, không có ba ở bên cạnh. Cô nghĩ sẽ không hạnh phúc chút nào. Nhưng vì cuộc hôn nhân ngoài ý muốn này mà cô lại có thêm một người ba, một người mẹ để yêu thương.
Thì ra cuộc sống này vẫn còn những điều bất ngờ và ấm áp.
Buổi tối, Chu Mạnh Ngôn bận việc riêng, Nguyễn Yên ngồi xem chương trình đón xuân cùng Tần Tích. Wechat liên tục hiện thông báo tìm cô, cô đã nói sang phòng trà bên cạnh trả lời điện thoại.
Sau khi Nguyễn Yên đi, Tần Tích thở dài với Chu Tư Lễ:
“Anh xem có quá đáng không, giao thừa rồi mà con trai vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, để Nguyễn Yên một mình ở đây. Anh nghĩ xem nếu chúng ta không ở nhà, Yên Yên sẽ cô đơn lắm. Đều tại anh cả, đáng lẽ ra lúc trước không nên để cho con tiếp quản công ty sớm như vậy.”
Chu Tư Lễ vỗ vỗ vai bà:
“Tính cách của Mạnh Ngôn từ nhỏ đã như vậy rồi, trước lúc kết hôn, không phải chúng ta cũng nhìn ra thái độ của Mạnh Ngôn với Yên Yên rồi sao?”
“Chỉ là bây giờ em thấy thương Yên Yên thôi, con mình thì vẫn lạnh như băng. Lúc ăn cơm trước mặt chúng ta, nó còn có thể giả vờ đối xử tốt với Nguyễn Yên. Nhưng sau khi chúng ta đi, nó còn có thể tiếp tục giả vờ như vậy không?”
Chu Tư Lễ không nói gì, đột nhiên Tần Tích nghĩ đến một chuyện:
“Anh nghĩ liệu một ngày nào đó con trai mình không thích Nguyễn Yên nữa muốn ly hôn không?”
Với tính cách của Chu Mạnh Ngôn, việc kết hôn đã quyết đoán như vậy, việc ly hôn cũng có khả năng rất lớn.
Tần Tích cau mày thở dài, Chu Tư Lễ nắm tay bà:
“Hay là hôm nào em nói chuyện với Mạnh Ngôn thử xem sao? Hỏi xem nó nghĩ thế nào.”
“Được, được đó…”
Bên kia, Nguyễn Yên đi đến phòng trà bên cạnh, ngồi xuống sô pha, đang định nghe đoạn thoại dài gần sáu mươi giây mà Chúc Tinh Chi gửi, đối phương đã trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Yên Yên, cậu nghe đoạn hội thoại chưa?”
“Mình đang định nghe đây.”
“Này đừng nghe, để mình nói với cậu…”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói vừa kích động vừa bực bội của cô ấy, không khỏi nở nụ cười:
“Rốt cuộc có chuyện gì, sao cậu lại kích động như vậy?”
“Hình như hôm qua mình nhìn thấy người đó…”
“Người đó?”
“Đúng vậy, là người đó…”
Hai giây sau Nguyễn Yên lập tức đoán được:
“Không phải là Trần tiên sinh cậu nhắc với mình trước đó chứ?”
“Đúng vậy…”
Chúc Tinh Chi vùi đầu vào gối cọ cọ vài cái:
“Không biết mình có nhìn nhầm không, dù sao cũng từ bốn năm trước rồi. Nhưng cũng có thể là người giống anh ta, dù sao cả đời này mình cũng không thể nào quên dáng vẻ cười anh ta.”
Đó là người đàn ông tốt nhất cô từng gặp trong đời.
Chúc Tinh Chi sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm đó, cô như yêu tinh xuống địa ngục, muốn quấn quýt lấy anh, nhưng cuối cùng lại bị anh đè chết dưới thân.
Tiếng th ở dốc khàn đặc gợi cảm của anh bên cạnh tai cô, mồ hôi từ xương quai hàm rơi xuống, cùng với dáng vẻ cấm dục mất kiểm soát đến cực hạn, tất cả đều khiến trái tim cô run lên.
Đêm đó là ngày thứ ba họ quen nhau.
Chúc Tinh Chi chỉ biết anh họ Trần, vì vậy nên anh trở thành Trần tiên sinh trong lời nói của cô.
Khoảng thời gian đó, Chúc Tinh Chi vừa tốt nghiệp cấp ba thi vào đại học, cũng là lúc mà cô ăn chơi nổi loạn nhất. Sau đêm đó, anh đã biến mất trong thế giới của cô.
Nguyễn Yên nghe vậy:
“Vậy bây giờ cậu có ghét anh ta lắm đúng không?”
“Vì sao phải ghét anh ta?”
"Anh ta cũng không quen cậu, còn chiếm tiện nghi của cậu…”
Chúc Tinh Chi nhướng mày cười, lật người trên giường:
“Sao phải ghét, mình chiếm tiện nghi của anh ta mà, mình là người buôn bán hời đó?”
Nhưng cuối cùng, còn thiếu một chút như vậy.
Nguyễn Yên: “…”
Đúng là chỉ có Chúc Tinh Chi mới có thể nói ra những lời như vậy.
Sau một hồi hàn huyên, mẹ Chúc Tinh Chi kêu cô ấy lại đây có việc, hai người đành phải ngắt điện thoại trước.
Thông qua tin nhắn thoại, Nguyễn Yên nghe nghe thấy lời chúc mừng năm mới mọi người gửi đến cô. Rồi sau đó trả lời từng người một, cô nhìn thấy tin nhắn của Sân Minh Triết “Năm mới vui vẻ”, sau khi cô nhắn lại, ai ngờ đầu kia gọi điện thoại đến.
Nguyễn Yên tiếp máy:
“Alô, Sân Minh Triết?”
Giọng hắn nặng nề:
“Ừ.”
Dịu dàng hỏi:
“Năm nay cậu đón năm mới ở đâu vậy?”
“Mình ở nhà ba mẹ Chu Mạnh Ngôn.”
Đầu bên kia im lặng:
“Cậu không về nhà bà ngoại sao?"
“Mấy ngày trước mình vừa về.”
Nguyễn Yên đổi chủ đề:
“Còn cậu thì sao?”
“Hôm nay mình không ở Lâm Thành, mình cùng mấy người bạn đi du lịch ở nơi khác. Gần đây cậu thế nào?”
Chu Mạnh Ngôn tắm rửa xong đi tới cửa phòng trà, lúc mở cửa đi vào, chợt nghe thấy Nguyễn Yên đang gọi điện, giọng nói nhẹ nhàng trước sau như một.
Sau đó anh bước vào, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô. Nguyễn Yên nhận ra là anh, sững sờ, nhưng anh không nói gì, cô cũng tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Sân Minh Triết.
Một phút đồng hồ trôi qua, đầu bên kia nói không còn chuyện gì nữa, bảo Nguyễn Yên bận gì thì làm đi.
Sau khi Nguyễn Yên ngắt máy, ngẩng đầu nói:
“Mạnh Ngôn?”
Anh nhớ lại vừa rồi anh nghe thấy hình như là giọng nam, giả vờ thản nhiên hỏi:
“Gọi điện với ai vậy?”
“À, Sân Minh Triết.”
Chu Mạnh Ngôn lập tức nhíu máy:
“Anh ta tìm em?”
“Vâng, chỉ tán gẫu vài câu thôi.”
Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ sữa tắm trên người Chu Mạnh Ngôn, nghĩ mình cũng nên đi tắm rửa, cô đặt chân xuống đang định đứng lên, không cẩn thận giẫm phải dép trên đất, thân mình xiêu vẹo ngã xuống sô pha.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn đã ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi.
“Ôi…”
Chu Mạnh Ngôn nắm tay cô không buông, Nguyễn Yên ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy vai anh trong tiềm thức, đáy lòng run lên, ngay sau đó đột nhiên anh ghé sát môi đến bên tai cô, hơi thở trở nên nặng nề, cất giọng:
“Sân Minh Triết thích em đúng không?”
Nguyễn Yên run rẩy, tới nay vẫn chưa từng nghe thấy giọng điệu như vậy của anh, cô khẽ lắc đầu:
“Chắc là không rồi…”
Cô mơ hồ cảm nhận được thái độ của cậu ta với cô không mấy bình thường, mặc dù cậu ta không chọn cách nói rõ, nhưng trong lúc đó cô cũng không từ chối. Nhưng bây giờ bọn họ rất ít khi liên lạc, hẳn là cậu ấy cũng dần từ bỏ rồi đúng không?
Ánh mắt nóng bỏng của Chu Mạnh Ngôn dừng trên mặt cô:
“Vậy em không thích cậu ta, đúng không?”
“Em vẫn coi cậu ấy như bạn thôi.”
Nguyễn Yên nghi ngờ:
“Sao vậy?”
Mặc dù Chu Mạnh Ngôn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng giờ phút này anh vẫn không thể không hỏi để xác nhận lại lần nữa.
“Không có gì…”
Nguyễn Yên hỏi:
“Anh xong việc rồi sao?”
“Ừ.”
“Em…”
Cô còn chưa kịp dứt lời đã có cảm giác mình bị anh cắn vào vành tai cực kỳ mẫn cảm, cả người run lên. Cảm giác thắt lưng và chân tay mềm nhũn, giọng nói run rẩy:
“Đây là phòng trà…”
Vừa rồi bị thân thể mềm mại của cô ngồi lên, nhiệt độ trong lòng anh đã bị khơi mào, không kiềm chế được muốn hôn cô.
“Không có ai vào đâu.”
Chu Tư Lễ và Tần Tích đang ở trong phòng xem gala đón xuân, sẽ không đi ra, căn bản sẽ không có ai đi lại trên lầu hai.
Dưới kỹ năng khıêυ khí©h điêu luyện mật thiết của người đàn ông, cô dần mất sức đẩy anh ra. Môi anh di chuyển xuống dưới, tạo nên dấu hôn ở cạnh cổ cô, Nguyễn Yên cảm giác mình sắp hóa thành nước, khẽ cắn môi nức nở.
Ngay sau đó, Chu Mạnh Ngôn khẽ nâng cằm cô lên, che lấp toàn bộ hơi thở của cô.
Cô ngã vào trong vòng tay anh, mặc sức để anh đòi hỏi, anh khó khăn lắm mới dừng lại được, trầm giọng hỏi cô:
“Muốn ngồi lên người anh hay nằm?”
Nguyễn Yên hiểu ra lời nói ám chỉ của anh.
“Nằm…”
Nằm xuống cũng khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
Cô được bế lên đặt trên ghế sô pha, Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, đè lên cô gái một lần nữa, đang định cúi mặt hôn cô, đột nhiên cửa phòng trà mở ra:
“Yên Yên con có muốn ăn gì không…”
Người đàn ông đột ngột dừng lại.
Nhìn thấy người trước cửa, sắc mặt tối sầm lại.
Tần Tích bưng đ ĩa trái cây đứng ở cửa, thấy con trai mình mấy tháng trước còn khăng khăng đòi tách giường với Nguyễn Yên, giờ phút này lại đè lên người ta, cực kỳ choáng.
“???”