Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mật Ngọt Độc Địa

Chương 17: Hắc Lan quay trở lại (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ưng Ái Linh qua đời tạo ra một làn sóng phẫn nộ trong tộc Ưng. Họ nổi lên một cuộc đấu tranh để đòi lại công bằng cho nữ chủ của họ, nhưng tộc Hắc thế lực rất mạnh, tộc Ưng đã bị bọn họ trấn áp rất nhanh chóng. Khả năng rất lớn là Hắc Lan sẽ diệt cả bộ tộc này, nhưng không hiểu sao đến phút cuối hắn lại tha cho bọn họ, chỉ nghiêm cấm vĩnh viễn tộc Ưng không được phép tham gia vào bất kỳ sự kiện nào trong cung điện của Hắc tộc, tước bỏ mọi đặc quyền của bọn họ, và nghiêm cấm các nữ chủ của đời sau thực hiện điệu múa truyền thống của tộc Ưng tại bất cứ nơi đâu.

Có lẽ đây là sự thù hận của Hắc Lan dành cho Ưng Ái Linh, vì nàng ta đã phản bội lại tình yêu của hắn. Tộc Ưng trên dưới đều không cam lòng, phẫn nộ vẫn chẳng thể dập tắt.

Hắc Nhật bị thương nặng được mẹ tận tình cứu chữa, nhưng lại không được cho phép ở trong tòa lâu đài. Hắc Lan không gϊếŧ Hắc Nhật, cũng bởi vì thanh danh của tộc Hắc, hắn đành che giấu chuyện Hắc Nhật là nữ. Hắc Lan lấy lý do Hắc Nhật chống đối mình, tham quyền, tham chức, nên tức khắc bị trục xuất ra khỏi Hắc tộc, không bao giờ được phép quay trở lại.

Nguyệt Minh rất cay chuyện này nhưng bà vẫn đành phải để con tạm thời lánh mặt. Hắc Lan đang rất căm hận Hắc Nhật, nếu để hắn nhìn thấy sẽ chỉ muốn ra tay gϊếŧ con bà.

Kể từ sau sự việc đáng buồn của Ưng nữ chủ, các tì nữ bên cung điện của Hắc Lan đều rất kiên dè và sợ hãi Hắc Lan hơn trước. Tính khí của hắn trở nên gay gắt, nóng nảy như một cái lò lửa, không khéo phật ý hắn lại mất mạng dễ như một trò đùa.

Tối hôm nay, trên bàn ăn của Hắc Lan các tì nữ bày biện ra hoành tráng, đến khi thu dọn sự hoành tráng lại không hề có chút biến đổi. Đã ba ngày Hắc chủ chẳng động đến chuyện ăn uống, dường như chỉ giam mình trong phòng. Các tì nữ cũng không dám vào kiểm tra tình hình, ngay cả chuyện dọn dẹp thường ngày cũng không một ai dám vào trong đấy.

Hỏa Thiên đến diện kiến cũng khó gặp được Hắc Lan.

Người quản hầu bên cung điện Hắc Lan phải đích thân vào phòng để hầu hạ cho Hắc chủ, nhưng bà ấy đã bị đánh bay ra ngoài, trọng thương ngất ngay tại chỗ. Sau lại không thể cứu chữa được.

"Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên lại gần ngài ấy."

"Cô nói không lại gần thì không lại được sao, các trưởng lão đang ra sức ép với bên tì nữ chúng ta."

Các tì nữ hội họp nhau lại để bàn bạc, họ không thể không mang đồ ăn và hầu hạ cho Hắc chủ, các trưởng lão trong tộc Hắc không cho phép những tì nữ bỏ bê chức trách của mình.

Cuối cùng họ buộc phải bốc thăm chọn người. Tuy nhiên, trong lúc tiến hành đã có người dùng linh lực giở trò không ngay thẳng vào kết quả. Cuối cùng người bị gọi tên là nữ tì Bình Bình.

Bình Bình căng thẳng, trán toát cả mồ hôi, thẫn thờ khuỵu chân ngồi bệt xuống đất. Cô nghĩ phen này thì cô tiêu rồi, tiêu thật rồi.

Các tì nữ khác cũng lực bất tòng tâm, lần này là Bình Bình. Nhưng nếu cô ấy giống người quản hầu, thì những cuộc bốc thăm vẫn sẽ còn phải tiếp diễn.

"Ta mong rằng chúng ta sẽ không phải lần lượt mất mạng." Một tì nữ nói, sau đó mọi người đều rời đi.

Y Sương nhìn mọi người ủ rũ bỏ đi, rồi nhìn Bình Bình. Cô ấy như người mất hồn, đơ ra chẳng khác nào một khúc gỗ.

Y Sương ngồi xuống đặt tay lên vai Bình Bình, nhưng cô ấy đã gạt tay cô ra đứng dậy bỏ đi.

Vào cái thời điểm mà ban ngày phải nhường cho ban đêm thống trị, xung quanh cung điện cũng bị bao trùm bởi một màu đen tăm tối của sự sợ hãi từ các tì nữ.

Tiếng chim Cú kêu khiến người ta thêm hãi hùng, run sợ. Tì nữ Bình Bình mang đồ ăn cùng loại rượu được đặc chế từ những linh dược quý vào cho Hắc Lan. Đây không phải là lần đầu tiên cô phục vụ ngài ấy, mà là lần đầu tiên cô sợ hãi ngài ấy nhất.

Tay bưng khay của Bình Bình run rẩy, rượu trong ly bị văng ra ngoài. Cô thậm chí vì quá căng thẳng mà đã làm rơi nguyên khay xuống sàn, phát ra âm thanh khi đang đến gần căn phòng của Hắc Lan.

Bình Bình vội vã nhặt lại mọi thứ, hấp tấp đến vụng về.

Một âm thanh của tiếng bước chân, một loại giày đen thu vào trong đôi mắt ngập sự sợ hãi của người tì nữ. Hắc Lan đã đi ra ngoài, vì sự ồn ào của người hầu đã quấy rầy đến hắn.

Tầm nhìn của Hắc Lan như mũi tên đang ngắm thẳng vào con mồi, vô cảm, sắc nhọn.

Bình Bình run lẩy bẩy, cô nhìn bàn tay đang chảy máu của Hắc Lan thì thêm khϊếp sợ. Máu nhỏ xuống sàn liên tục, ngài ấy di chuyển đến đâu máu sẽ vẽ theo đường đến đó.

"Xin… xin ngài hãy tha cho ta!"

Bình Bình lắp bắp khẩn cầu, nhưng vừa nói xong cô liền bị chưởng lực của Hắc Lan đánh bay lùi ra sau, theo lối đi thẳng, có khả năng sẽ bay vào cửa lớn rồi ngã xuống vỡ xương mà chết.

Nhưng Bình Bình đã may mắn được một người đỡ lấy. Người đó là Y Sương, cô đã vội vươn tay ra khi thấy Bình Bình.

Trong thời khắc cấp bạch Y Sương đã vận dụng được linh lực, có điều không đủ sức công phá lại sức mạnh của Hắc Lan.

Nhờ Y Sương cản lại bớt nên lực bay của Bình Bình được giảm đi, tuy nhiên vì vươn tay ra đỡ nên Y Sương cũng bị kéo bay theo một đoạn, sau đó cả hai ngã đập lưng xuống đất khá mạnh.

Bình Bình gắng sức ngồi dậy, rồi kéo Y Sương lên: "Cô có làm sao không?"

"Ê ẩm!" Y Sương trả lời.

"Cảm ơn cô đã giúp ta, nhưng tại sao cô lại đến đây? Lần này đâu phải do cô đi phục vụ Hắc chủ?"

Y Sương nhíu mày vì lưng đau, cô nói: "Ta mang đến tinh dầu, cô đã quên mang tinh dầu cho ngài."

"Thì ra là vậy. Cũng may là cô đã không đến gần phòng của ngài ấy như ta, nếu không ngài ấy chắc chắn sẽ gϊếŧ cả hai."

Bình Bình thở dài xong cũng nhíu mày vì lưng quá đau.

Y Sương hỏi: "Hắc chủ đã ra ngoài phải không?"

Chỉ có ra ngoài thì lực đánh mới khiến Bình Bình bị văng theo một hướng thẳng.

Bình Bình gật đầu, cô còn kể cho Y Sương biết bộ dạng lúc đó của Hắc Lan, hắn đáng sợ như thế nào.

"Đã nhiều ngày rồi ngài ấy không ăn gì, bây giờ lại bị thương. Các tộc trưởng sẽ không để yên cho chúng… " Bình Bình lo lắng nói thì Y Sương chen lời.

"Tất cả chúng ta sẽ bị gϊếŧ nếu Hắc Lan gục xuống."

"Phải làm gì đây, ta thật sự rất sợ khi đến gần căn phòng của ngài?" Bình Bình thút thít nói.

Y Sương ngoảnh mặt đi, tầm mắt hạ xuống một chút: "Ta đi thay cô."

"Đan Y?" Bình Bình nhìn thấy trong đôi mắt của Y Sương có một sự quyết liệt, quật cường kỳ lạ.

Y Sương quay lại, nói: "Cô về trước đi, đừng lo cho ta."

Dứt lời, cô quyết đoán đứng dậy đi thẳng về hướng phòng của Hắc Lan.

Bình Bình cảm giác rất bất an cho Y Sương, nhưng vì cô quá sợ nên không dám liều, chỉ có thể cầu may mắn cho cô ấy thôi.

Y Sương đứng trước cửa phòng của Hắc Lan. Nghĩ lại thời khắc đó, cô đã không gϊếŧ hắn mà còn trao ngọc cứu hắn, tất cả cũng vì cô muốn tìm ra cách quang minh chính đại để gϊếŧ chết hắn. Bây giờ thì tốt rồi, cô còn chưa tìm ra được cách thì có khi đã bị hắn xử trước.

Cô hít thở sâu, nghĩ lại có phải cô đã ngu ngốc khi cho hắn cơ hội sống?

Mặc dù rất lo sợ, nhưng vì tính mạng của các tì nữ và của cả bản thân, Y Sương vẫn buộc phải liều xem thế nào.

Cô đẩy cửa phòng ra, đưa bước chân đầu tiên đặt xuống nền.
« Chương TrướcChương Tiếp »