Chương 30: Người Ấy

Lan Ninh sáng sớm cũng bị mẹ đánh thức, cô cùng mẹ và Hiểu Linh cùng nhau đi chợ sớm. Vì đây là ngoại ô thành phố, tuy cách trung tâm cũng khá xa nhưng không khí nhộn nhịp vẫn không hề thua kém. Ba người cùng nhau dạo quanh một vòng các chỗ rau thịt tươi ngon. Mẹ cô lại còn không ngần ngại mà khoe con gái trước chợ khiến cô đỏ bừng mặt.

Khi về đến nhà cả hai chân cô đều mỏi rã rời, lại không có thời gian mà nhớ anh thì bị mẹ bắt phải xuống bếp.

-"Ninh Ninh!" Bà Trần vừa bắt tàu hủ vừa bỏ vào trong nồi mặt vẫn không nhìn cô.

-"Dạ?" Cô một bên nghi hoặc đáp

Bà Trần có vẻ hơi chần chừ -"Con thật lòng đồng ý với chuyện tiểu Hạ à?"

Lan Ninh hơi bất ngờ khi nghe bà hỏi -"Con..con..."

-"Có phải con vẫn còn nhớ đến cái thằng gì trước đây, phải không?" Bà Trần xoay lại nhìn vào cô.

Cô con gái này từ nhỏ đã không khiến bà phải lo lắng nhiều, hiểu chuyện , lễ phép chăm ngoan. Cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng khiến bà cứ suy nghĩ day dứt mãi một thời gian. Khi cô vào cấp 3 giống như hai anh, cô được tặng điện thoại mới. Lúc đó bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô luôn ngoan ngoãn sẽ không phải lo lắng. Cho đến một ngày bà phát hiện con gái của bà luôn luôn vui vẻ, cười nói với điện thoại. Lại không rời xa điện thoại dù chỉ một bước.

Từ nghi ngờ đến lo sợ, sau cùng bà lén lút đánh cắp điện thoại mới phát hiện cô quen người con trai khác qua mạng. Lúc ấy bà rất lo lắng sợ cô bị xúi giục lừa gạt nên nhất quyết tịch thu lại điện thoại. Mặc cô gào khóc, van xin, đó là lần đầu tiên đứa con gái ngoan ngoãn của bà trở nên như thế.

Sau cùng, khi không thể lấy lại được điện thoại cô cũng trở lại bình thường, mặc dù vẫn cười nói nhưng bà biết, hình như bà đã làm sai cách rồi.

Cô cũng trở về với dòng hồi ức, lúc ấy cô đã rất vui và hạnh phúc. Được sống đúng là chính mình, cô được thoả mãn thể hiện bản thân, được chia sẻ những điều chưa từng chia sẻ. Hơn hết cô được sung sướиɠ và cô yêu người con trai đó. Không biết hiện tại người ấy ra sao, nhưng trong lòng cô, sâu thẩm vẫn canh cánh một bóng người.

-"Có phải còn giận ba mẹ không?!" Bà Trần nắm lấy tay cô

Cô bừng tỉnh lắc lắc đầu, không phải là giận chỉ là cô buồn ba mẹ sao lại có thể quyết liệt đến thế, ít nhất cũng cho cô một cơ hội để nói lời từ biệt với người đó.

-"Không có! Chuyện đã qua rồi, con cũng quên!" Cô giả lả nói

-"Con phải hiểu cho ba mẹ, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con!" Bà xoa tóc cô -"Tiểu Hạ là người tốt, nếu con thấy được thì cũng thử tiếp xúc nhiều hơn! Thằng bé đó từ nhỏ đã ăn ngủ nhà mình rồi!" Bà cười cười

Khoé môi Lan Ninh cũng khẽ giật giật, mẹ thật ra người con rễ mà mẹ chấm ấy đã sớm thành con dâu thứ hai của mẹ rồi. Nhưng cô vẫn không dám nói thành lời.

-"Nếu không được cũng đừng miễn cưỡng, dù sao ba mẹ cũng không nỡ để con phải buồn"

-"Vâng! Cảm ơn mẹ!" Cô gật đầu ôm lấy tay bà thân thiết. Thật ra đứng trên lập trường ba mẹ cô cũng hiểu nên chưa bao giờ thật sự trách ba mẹ cả.

-"Hai mẹ con sáng sớm lại đóng phim gia đình dài tập sao?!" Ninh Vũ đầu bù tóc rối bên ngoài bước vào nói.

-"Em với mẹ sáng sớm đã phải đi chợ nấu ăn còn anh giờ này mới chịu dậy?" Cô dẫu môi hậm hực nói

-"Em là con gái nên làm nhiều. Anh không cần làm nên phải dậy trễ, biết chưa?" Anh kí đầu cô bước lại gần bếp nhìn thức ăn

-"Mẹ..con đói quá!" Anh nhìn sang bà Trần đáng thương nói.

-"Nước sắp sôi rồi, đợi mẹ tí" bà Trần vui vẻ cười

-"Mẹ..để con. Mẹ đừng chiều anh quá, cho anh đói thêm một tí đi. Vừa dậy đã đòi ăn!" Lan Ninh kéo tay bà Trần sang một bên trừng mắt nhìn Ninh Vũ.

-"Mẹ xem!" Ninh Vũ chỉ tay vào cô -"Mau mau đi lấy chồng, nhìn chướng mắt quá!"

Cô thè lưỡi -"Em mà lấy "chồng" thì anh đừng có khóc!" Cô nhấn mạnh chữ "chồng" nói

Ninh Vũ tức muốn vỡ ngực -"Em dám!" Anh nghiến răng nói.

-"Ba!!" Cô vui vẻ chạy lại ông Trần vừa tập thể dục bước vào -"Anh ba lại chọc con!"

-"Đừng có suốt ngày long nhong trêu chọc em gái. Chú có giỏi thì lấy vợ đi, đừng tưởng chuyện con bé lần trước là xong đâu!" Ông Trần nghiêm nghị nói -"Chỉ giỏi là ba mẹ mất mặt!"

Ninh Vũ mặt đen như than đứng im nghe ông Trần mắng mà cũng không dám cãi lại.

-"Ba có đói chưa? Con đem thức ăn cho ba ăn sáng nhé!" Cô thấy ba bắt đầu nghiêm nghị trừng trị Ninh Vũ nên lên tiếng giải vây.

-"Đúng rồi, ông ra bàn đi. Tôi đem ra liền!"

Nhìn thấy con gái và vợ hai người xua xua tay ông lắc đầu bước ra ngoài.

Ninh Vũ thở phào một hơi...

-"Anh cũng ra ngoài đi! Để em với mẹ chuẩn bị!" Cô đá đá chân anh

Anh trừng mắt về phía cô cảnh cáo rồi quay người ra ngoài...

Một bàn thức ăn, một gia đình vui vẻ vừa ăn vừa nói cười thật bình dị và ấm áp lạ thường.

***

Thanh Mai tỉnh dậy cảm giác cả người đau ê ẩm, trên người có hẳn vài vết bầm trên cánh tay. Bên cạnh có một người đang ngủ say sưa, phát ra từng âm thanh phì phò. Cô khinh bỉ tránh người đi khiến người bên cạnh tỉnh giấc.

-"Dậy rồi à?!" Giọng đầy ngáy ngủ

Thanh Mai cố giả vờ tươi cười -"Vâng! Anh ngủ nữa đi, em đi tắm!" Cô toan định đứng dậy thì lại bị người bên cạnh ôm lấy.

-"Làm gì vội, anh vẫn chơi chưa đủ!" Người đàn ông vừa nói xong lại lật người cô nằm lên.

Vùi mặt mυ"ŧ trên cổ cô để lại vài dấu nước bọt đo đỏ mới hài lòng cười dừng lại.

-"Sao? Thích không?" Người đàn ông bá đạo nhếch mép cười.

-"Thích! Anh làm kiểu gì em cũng thích!" Thanh Mai choàng tay lên cổ người đàn ông cười dâʍ ɖu͙©.

-"Đĩ! Anh chơi chết cưng hôm nay!" Rồi mạnh bạo kéo chăn ra mà bạo lực xoa nắn cũng không cần biết cô đã chuẩn bị chưa mà cầm ©ôи ŧɧịt̠ đút mạnh vào nhấp điên cuồng.

Người đàn ông như một con dã thú đến mùa động dục chỉ biết điên cuồng nhấp liên tục mà không cần biết cảm thụ của bạn tình.

Thanh Mai nhắm mắt nắm chặt đấm tay mặc kệ người phía trên mạnh bạo đυ. mình.

Khi người con trai ra hết vào bên trong cô, nằm thở dốc trên người cũng không rút ra mà vẫn để ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и.

-"Dạo này có em nào ngon không?" Anh thở đều lại hỏi.

-"Không..không có" cô thở dốc vì bị đè nặng

-"Tìm đi. Anh chơi em chán rồi!" Người đàn ông vật qua nằm một bên vớ tay lấy bao thuốc châm lửa.

Thanh Mai uỷ khuất nằm bên cũng không tỏ vẻ gì -"Thật sự em...tìm không ra!" Nhỏ giọng nói.

-"Anh bao nuôi em cũng không phải chỉ để đυ.! Em phải biết thoả mãn anh chứ? Hả?" Gã thả khói thuốc vào mặt cô

Cô hơi sặc khói thuốc ho nhẹ -"Để..để...em tìm!"

Gã hài lòng cười ôm lấy cô đặt trên ngực -"Vậy mới là chó ngoan!"

Cô nằm trong lòng mà cảm thấy vô cùng lạnh lẽo cũng không nói gì thêm. Cô đã biết cô nên tìm ai rồi, người mà cô chán ghét nhất - Lan Ninh!

***

Buổi chiều, khi ánh nắng đã dần dịu êm đi rất nhiều. Lan Ninh cùng ngồi xích đu với Su Su trong vườn nhà. Con bé ngồi trong lòng cô vẽ tranh, còn cô thì len lén nhắn tin cho anh.

Cà Rốt : Em đã nói với ba mẹ chưa?

Thỏ Nhỏ : Vẫn chưa! Sang tuần em lên, được không?

Cà rốt : Vợ~ anh nhớ em chết mất *icon khóc*

Cô buồn cười nhìn icon đang gào khóc trong điện thoại, chắc hẳn giờ anh đang trợn mắt trực trào khóc. Cô mím môi nhưng cũng không thể hiện rõ, sợ mọi người lại nhìn ra manh mối bắt cô phải rời xa anh. Cô sợ...

Cà rốt : Anh đến thăm em, được không? Nhìn một tí thôi cũng được!

Thỏ Nhỏ : Đừng! Em không đi gặp anh được đâu!

Cà rốt : Anh đứng từ xa thôi, chỉ cần nhìn em một lần rồi anh quay về. Anh nhớ em lắm, bà xã!

Cô hơi rung động khi nhìn dòng tin nhắn...

Thỏ Nhỏ : Nhưng hiện tại anh xuống thì cũng trễ rồi.

Cà rốt : Vợ! Thật ra anh đã đến từ sớm rồi, nhưng vẫn không rõ địa chỉ nhà em.

Cô trợn mắt giật mình, anh đã đến từ sớm rồi á?! Từ trung tâm thành phố về đến nhà cô gần 3 tiếng đi xe, mà anh đã đến rồi. Lại còn dám lừa gạt cô.

Cà rốt : Vợ~ đừng mắng anh. Chỉ tại anh nhớ em quá. Em xem dù sao anh cũng đã đến nơi rồi, em cho anh địa chỉ nhà đi, được không?

Cà rốt : Anh hứa sẽ chỉ chạy ngang qua thôi!

Thỏ Nhỏ : ...

Cà rốt : Nếu em không cho anh sẽ ngủ ở đây luôn. Không gặp em, anh không về đâu!

Cô thật không biết nói anh cố chấp hay phải nói anh như thế nào nữa. Nhìn tin nhắn mà vừa muốn cười...

Cà rốt : Vợ~ em nỡ để anh ở đây thật à?

Cô lắc đầu rồi nhắn cho anh địa chỉ nhà mình.

Thỏ Nhỏ : Đợi tối em lén xin ba mẹ ra gặp anh, anh ở ngoài đầu ngõ chờ em nhé!

Cà rốt : Tuân lệnh bà xã *Icon nghiêm túc*

Cô bật cười, tưởng tượng ra hình dáng của anh lại chợt thấy lòng ấp áp lạ kì.

Khi nhận được tin nhắn của cô, Quân Tâm ngồi trong xe mà không kiêng nể gì bật cười lớn. Đồ ngốc! Địa chỉ nhà cô, anh đã sớm xin ở trong hội. Còn làm sao mà xin được ấy hả? Vậy thì phải nhắc đến người bạn chí cốt hay nói nhiều Hàn Sinh rồi.

Anh siết điện thoại, ngồi yên trên ghế đợi tối cô gặp cô. Mặc dù buổi trưa chỉ ăn qua loa cái bánh rồi một đường chạy xuống đây, anh vẫn không cảm thấy đói. Đây hẳn là sức mạnh tình yêu đi!

-"Cô út! Su Su vẽ cô út nè" Su su ngồi trong lòng cô kéo tay nói

Lan Ninh nhìn xuống bức tranh được tô tô vẽ vẽ đầy màu sắc bật cười xoa đầu cô bé trong lòng.

-"Đẹp lắm! Cảm ơn con"

-"Hai cô cháu ở đây à? Vào nhà nào, ông cụ Hạ sang chơi" Hiểu Linh đứng cửa trước nhà nhìn hai cô cháu gọi lớn.

Cô nghe đến ông cụ Hạ ghé thăm bật giác nhíu mày, không phải bình thường ông cũng hay sang chơi cờ với ba nhưng cũng đâu gọi cô vào. Haizz hẳn là biến tướng của việc ra mắt người lớn!

Cô kéo tay Su Su từng bước đi vào trong nhà.

Bên trong phòng khách mọi người đang quây quầng ngồi trên sô pha nói cười.

-"Vào rồi à! Ninh Ninh mới về hôm qua, vẫn chưa có cơ hội sang thăm cụ!" Mẹ cô vẫy tay kêu cô lại gần ngồi cạnh bà.

Ông cụ Hạ mặt phúc hậu, đang tươi cười nhìn cô. Ông cụ ngày xưa là cụ chiến binh, là một người kỹ cương rất nghiêm khắc.

-"Con bé đã lớn thế rồi sao! Đúng là thoắt một cái ai cũng lớn cả. Thằng tiểu Hạ nó cũng đi rồi về suýt thì không nhận ra" ông cụ trầm ngâm nói

-"Tiểu Hạ càng lớn lại càng thành thục, giống anh Hạ ngày xưa!" Ba Trần cũng nói theo

-"Đúng thật! Thằng bé càng lớn lại càng giống, chỉ tiếc là...ba mẹ nó mất sớm không thấy được cảnh nó trưởng thành" giọng ông vô cùng tiếc nuối.

-"Ông cũng đừng buồn! Hai người họ trên trời linh thiêng cũng sẽ mỉm cười!" Bà Trần rót cho ông ly trà nóng vừa an ủi.

-"Ây...xem xem. Tự nhiên khi không lại nhắc mấy chuyện này." Ông cụ cười quay sang cô -"Ninh Ninh đã gặp tiểu Hạ chưa? Lúc nó vừa về là chạy sang nhà tìm cháu đó!"

Cô cười gượng -"Dạ, bọn con gặp nhau lúc ở trường rồi ạ!"

-"Ừ tốt! Bọn trẻ nên tiếp xúc nhiều hơn! Nó bảo với ông xin việc làm trên đó, có gì khó khăn con cứ nhờ nó giúp đỡ. Nó mà không giúp cứ nói ông, ông đánh gãy chân nó!"

Lan Ninh khoé môi cười giật giật, bên đối diện mặt Ninh Vũ đã đen lại càng đen hơn. Thề với trời, là chưa ai có hoàn cảnh như cô đi giành vợ với anh trai...

-"Haha phải để Ninh Ninh giúp đỡ chứ! Nó học trên đó cũng gần 2 năm rồi, đường xá lại hiểu biết hơn. Tiểu Hạ vừa về nước vẫn còn nhiều khó khăn" ba Trần cười nói tiếp -"Vả lại Ninh Vũ mở tiệm chụp hình trên đó cũng lâu rồi, nó giúp tiểu Hạ cũng là trách nhiệm"

-"Dạ, ông đừng quá lo. Hạ Nhiên cứ để con chăm sóc" Ninh Vũ nãy giờ im lặng bổng lên tiếng.

Cô cười cười, đúng là chăm sóc đó nha!...

Ninh Vũ lại lườm sang cô -"Ninh Ninh còn không biết nhiều bằng con, bọn con từ nhỏ đữ chơi chung nên cũng không vấn đề gì"

-"Được vậy thì nhờ hai đứa. Nói thật ông cũng lo cho nó lắm, ông già rồi, không biết còn có thể nhìn nó được bao lâu nữa"

-"Bác đừng nói vậy! Bác vẫn còn rất khoẻ mà!" Mẹ cô lên tiếng

-"Haha nếu mà có cháu chắt thì chắc lại cố gắng sống thêm mấy năm nữa!" Ông cười haha nhìn về phía Lan Ninh.

Cô đỏ mặt cúi đầu xuống, sợ nói nhiều lại càng sai nhiều. Giờ mọi người ai cũng mặc định cô và Hạ Nhiên, phải làm sao mới được.

Mọi người, người nói câu, tôi nói câu mà mất gần cả buổi chiều. Đến ba mẹ không cho ông cụ về, để cùng ăn cơm tối rồi mới chịu tạm biệt nhau.

Lan Ninh trong phòng, cô có hơi hồi hộp. Giờ này không biết lấy lí do gì để xin ra khỏi nhà. Bình thường ba mẹ rất nghiêm khắc, nhất là đối với con gái là cô.

-"Ai đó?!" Tiếng Ninh Vũ trong phòng vọng ra

Lan Ninh đứng trước cửa phòng -"Là em!"

-"Giờ này tìm anh làm gì?" Ninh Vũ mở cửa phòng rồi lại xoay về nằm trên giường. Cầm điện thoại chơi PUBG.

-"Anh ba...anh...anh có thể giúp em một việc không?" Cô xoắn xoắn tay hỏi nhỏ

-"Việc gì?" Anh không thèm nhìn lên cô vẫn nhìn màn hình điện thoại chơi game.

-"Em..em...có hẹn gặp mặt người bạn. Mà..giờ trễ ba mẹ sẽ không cho em đi đâu! Anh..anh giúp em đi!" Cô ngồi xuống kéo kéo tay anh. Cô biết anh có mấy trò trốn nhà đi chơi rất hay nha!

Ninh Vũ ngước mắt lên nhìn cô -"Bạn nào mà hẹn giờ này?!"

Cô ấp úng -"Bạn...bạn..ở trong trường. Tụi em có chút rắc rối nhỏ!" Cô nói dối

Ninh Vũ lại chăm chú về điện thoại -"Anh ba..giúp em đi! Em bình thường cũng hay giúp anh mà!"

Ninh Vũ nhìn em gái bên cạnh đang dỡ chiêu làm nũng thì khẽ khừ mũi.

-"Phiền phức! Giờ anh dẫn em ra khỏi nhà, anh đi PC còn em đi gặp bạn. Trước 10 giờ thì hẹn gặp nhau trước cổng nhà!" Ninh Vũ ngồi dậy mặc áo khoát nói

Lan Ninh vui vẻ gật đầu lia lịa -"Đúng 9h50 em sẽ có mặt!"

Sau đó hai người thành cô ra khỏi nhà rồi chia tay nhau trước cổng đi về hai hướng ngược lại.

Cô vừa đi vừa nhắn tin cho anh...

Thỏ Nhỏ : Anh đậu xa ở đâu rồi?!

Qua một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô nhíu mày. Vừa định gọi điện thoại cho anh thì bất ngờ phía sau có bàn tay chặn miệng cô lại rồi kéo cô vào bên trong hẻm nhỏ không người.