Chương 14

Là mẹ chồng cô.

Cô mệt mỏi bấm phím nghe sau đó đưa lên tay.

" Con nghe đây mẹ."

" Con bị bệnh sao ? Giọng con khác quá."

Âm giọng bên điện thoại khàn đυ.c, âm giọng như mất sức bà lo lắng hỏi thăm.

" A..không có, con chỉ đau họng một chút thôi ạ."

Ở bên này, phía dưới nam nhân bắt đầu động thân di chuyển. Nắm lấy thắt lưng nhỏ mà tấn công. Phía trên lại không rảnh rỗi, một bên ôm lấy bầu ngực sữa nắn bóp, một bên lôi kéo bé ti đo đỏ se lấy se để sau đó lại cho vài miệng cắn ngậm mυ"ŧ mạnh mẽ, như thật sự muốn mυ"ŧ ra được thứ gì đó ngọt ngào bên trong.

" Unm ân"

Dạ Thanh cắn chặt bốn ngón tay để không phát ra âm thanh ái muội, nếu bị mẹ chồng nghe thấy cô xấu hổ chết mất.

" Alo, Tiểu Thanh con còn ở đó không ?"

" Dạ,,con...con vẫn...nghe...ạ"

Cô gái nhỏ run rẩy, mặc dù bị anh chiếm tiện nghi nhưng từ cơ thể ấy lại phát ra một loại quyến rũ chết người, khiến ai kia ăn mãi cũng không đủ.

"Giọng con rất khác nha, đứa trẻ ngốc có việc gì không nói với mẹ. "

" Không có... không có ưm"

Cô nhìn xuống người đàn ông xấu xa này cấm cúi chôn chặt trong ngực cô không chịu đi. Lần lượt từng đọt sóng dữ dội đánh ập tới ngực sữa, có chút tức rồi. Mυ"ŧ kiểu đó có khi cả tháng vẫn chưa lành a.

" Vậy sao, Tiểu Thanh mẹ kể cho con nghe việc này..."

Trong điện thoại âm thanh luyên thuyên của mẹ chồng đều đều vang lên. Bà không biết con dâu của mình đang bị đứa con trai quý tử nhà mình ức hϊếp như thế nào.

Hết cao trào này đến cao trào khác, đến khi cô gái nhỏ vì quá mệt mỏi mà ngất trong vòng tay anh.

Lúc này, Lưu Hạ Thần gầm lên bắn tất cả tinh hoa vào bụng nhỏ. Sau đó cầm lấy điện thoại đã rớt ra từ trong tay cô.

" Mẹ à, Tiểu Thanh nghe mẹ nói đến ngủ gật rồi."

" Ass vậy sao, mẹ chỉ lo kể chuyện. Thật là, đã mệt như thế."

Sao khi tắt máy, anh cười cười thoã mãn hôn môi cô "chụt" sao đó mới ôm cô gái nhỏ đã kiệt sức vào bồn tắm.



Một tuần sau đó, Dạ Thanh không thể rời giường.

Nam nhân thúi tha hành cô cả một ngày một đêm sau đó liền mất dép bỏ chạy đến bệnh viện. Còn để lại cả tấn thuốc mỡ cùng dược liệu tiêu sưng cho cô sợ cô gái nhỏ của anh bị đau. Còn dặn dò đủ thứ.

Đã một tuần nhưng những chỗ còn sưng vẫn chưa tan, nơi lắm dấu vết vẫn chưa lặn. Nơi làm việc quá công sức vẫn không thể khép lại.

Lồm cồm ngồi dậy, Dạ Thanh dùng một cái gương đặt ở giữa chân, là nơi mềm mại. Cô muốn coi nó đã ra sao rồi. Hai bên cánh hoa sưng tấy, phía trong hồng đậm đã bớt sưng. Nhưng vẫn còn đau rát, có thể mai hay mốt sẽ khỏi hẵng.

Cô tức tối cầm lấy điện thoại ấn một dãy tin sai đó gửi đi.

Một lúc sau điện thoại liền có thông báo tin nhắn.

" Bảo bối, tối nay anh ra ca. Tối về sẽ đền bù thiệt hại cho em, yêu bảo bối."

" Tên hỗn đãng nhà anh."

Dạ Thanh ấm ức ném điện đi, sau đó vẫn là tức tối chôn mặt vào chăn.



Dạ Thanh ngồi ở sofa phòng khách trên đùi đặt laptop làm việc, cả tuần này không xuống giường được nên bản thảo vẫn chưa vẽ xong, cô phải tranh thủ một chút.

Nói là tranh thủ thật ra thì cô làm đến quên cả thời gian, bỏ cả cơm trưa cùng cơm chiều. Ly sữa cùng vài miếng bánh cô cũng đã ăn sạch cả, mắt vẫn dán chặt vào máy tính tay thì tìm ly sữa. Cuối cùng mới phát hiện không còn giọt nào, Dạ Thanh đặt ly xuống cũng không định lấy ly khác mà vẫn tập trung làm việc.

Đến khi điện thoại cô liên tục vang lên Dạ Thanh mới với lấy tìm điện thoại mà ngây cả nhìn cũng không.

" Alo ?"

" Thanh Thanh, cậu xem báo mới chưa?"

Âm thanh Tú Bình vang lên, có chút gấp gáp.

" Sao vậy ? Có tin giựt gân à ?"

Dạ Thanh không quên buông lời trêu chọc cô nàng.

" Azz tức cậu quá. Mình chụp lại gửi qua cho cậu coi."

Nói rồi không đợi cô đáp lại liền tắt máy. Dạ Thanh mở lên xem tin nhắn.

Bài báo có tiêu đề rất chói mắt " Bác sĩ Lưu Hạ Thần của bệnh viện V tình tứ dự tiệc cùng thiên kim Quách Tạ của tập đoàn P, nghi vấn có tình cảm mập mờ."

Đi kèm với tiêu đề là hình ảnh quen thuộc trong âu phục sáng bóng, thân ảnh cao ráo điển trai say đắm lòng người cùng với cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp bên cạnh, cô gái ăn mặc rất thiếu vải. Tay lại gắt gao ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của nam nhân. Hai người trông như một cặp trời sinh, kim đồng ngọc nữ.

Dạ Thanh làm việc đến quên ăn quên ngủ cả một ngày trời đầu óc có chút choáng váng, giờ lại gặp phải chuyện này đầu cô thiếu chút nữa đã như chông chống.

Cô ôm trán đang đau nhức, buông lõng điện thoại xuống. Người dựa vào sofa nhắm mắt lại một chút mới có thể cho cơn choáng váng qua đi.

Không phải cô không tin chồng mình, nhưng điều đó quá rõ ràng. Nếu như anh không muốn có thể từ chối, tại sao lại tay trong tay cùng với cô gái khác mà một chút bài xích cũng không có.



Đừng quên để lại chút cảm nhận nhé !!