- Đến nơi rồi An Nhi.
Trước cổng nhà hàng Rose, một chiếc siêu xe Rolls Royce Sweptail đỗ lại thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
- Em không muốn ăn mà.
- Chúng ta đến đây đâu phải để ăn.
Bạch Thừa Ân nhìn Cố Mộng An khẽ cười.
- Thật ngại quá nhưng An Nhi, chờ anh chuẩn bị một chút được không?
- Được thôi.
Cố Mộng An nhìn Bạch Thừa Ân ánh mắt đầy vẻ tò mò không rõ hành động của vị ảnh đế đại nhân này. " Đến nhà hàng không để ăn thì để làm gì?"
Trong xe, Bạch Thừa Ân với túi đồ ở ghế sau, lục đôi kính áp tròng đen huyền bí cùng một bộ tóc giả xanh rêu nhanh chóng đội lên. Anh kéo lại khóa túi, cầm chiếc khẩu trang đen và kính gọng vàng kim đeo lên rồi nhìn Cố Mộng An trước ánh mắt ngạc nhiên của cô.
Bạch Thừa Ân bước xuống xe, lịch thiệp mở cửa cho Cố Mộng An. Cánh tay anh đưa ra, cô ái ngại, do dự đặt tay lên, khoác tay anh, để anh đỡ vào cổng.
- Nhà hàng này nổi tiếng nhất nhì thành phố nhưng đấy chỉ là bề ngoài thôi. Còn nếu như em tìm hiểu kĩ thì ở đây có một tầng hầm dành cho việc đấu giá đồ cấm.
- Vậy anh muốn đấu giá thứ gì sao?
- Ân, một vật rất quan trọng.
Bạch Thừa Ân quay qua Cố Mộng An nháy mắt ra chiều bí mật. Vật này thật ra anh định nhờ người đấu giá hộ làm bất ngờ nhỏ cho cô. Thôi thì hơi lỡ kế hoạch chút, miễn cô vui là được.
- ------------------ Tầng hầm nhà hàng Rose -------------------
- Xin chào, cho hỏi hai vị đã đặt phòng chưa?
Bạch Thừa Ân gật đầu, giơ thẻ hội viên cao cấp sắc vàng kim sáng chói.
- Hạ thiếu gia, tiểu thư, mời hai vị đi hướng này.
Nhân viên phục vụ đưa hai người đến phòng vip thứ 2 rồi cẩn thận đóng cửa lại.
- Hạ thiếu gia? Anh mới đổi họ thay tên sao?
Cố Mộng An nhìn Bạch Thừa Ân cười khẽ. Anh ái ngại vươn tay gãi đầu.
- Ừ thì cũng phải có thân phận giả chứ.
Cố Mộng An gật đầu tiến đến cửa ra ban công, cô ấn nút mở cửa, một tràng âm thanh ra giá ồn ào vang lên.
- Chúng ta hình như đến muộn giờ bắt đầu rồi? Đồ anh muốn có khi nào bị bán rồi không?
- Không cần phải vội, đấy là món đấu giá cuối cùng. Từ giờ đến lúc đấy, em muốn thứ gì liền mua đi.
- ------------------------- Một lúc lâu sau --------------------------
Cố Mộng An nãy giờ cũng đã đấu được ba món yêu thích, khuôn mặt cơ hồ cũng vui vẻ hơn không ít.
- Các vị, bây giờ chúng ta sẽ đến với món đấu giá cuối cùng, cũng là tâm điểm của hôm nay. Đôi khuyên tai "Giọt nước mắt biển cả".
Sau câu giới thiệu, cả hội trường không khí bỗng trở nên căng thẳng, có những người phụ nữ tay đã nắm chặt lấy biển chỉ chờ ra giá.
- Tương truyền khi xưa có một nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần rất yêu và thích ra biển chơi. Một lần mải chơi, nàng vô tình làm rơi cây trâm và một chàng trai nghèo đã nhặt được rồi trả lại. Hai người yêu nhau từ giây phút đầu tiên nhưng nàng tiên lại bị vua cha cấm đoán. Không từ bỏ, nàng bí mật đi gặp chàng trai nhưng bị phát hiện và bị xử chết. Trước khi chết, những giọt nước mắt nuối tiếc cùng muộn phiền của nàng rơi xuống, tạo thành vị mặn của biển. Biết tin người mình thương đã mất, chàng trai cũng tới bờ biển ngày nào gặp gỡ rồi trầm mình. Hai người gặp nhau ở thế giới bên kia sống hạnh phúc. Viên ngọc xanh đính trên đôi khuyên tai này tương truyền chính là giọt nước mắt của nàng tiên nữ ấy, nó tượng trưng cho một câu chuyện tình lãng mạn nhưng không kém phần ngang trái, người ta tin rằng đôi khuyên này là chấp niệm hi vọng một tình yêu bền đẹp, hạnh phúc vĩnh hằng của đôi tình nhân ấy. Giá khởi điểm 500 triệu.
- 550 triệu.
- 700 triệu.
- 950 triệu.
- ...
- 3 tỉ.
Con số đã lên đến chóng mặt, một vài người bực tức nắm chặt tay ghế đến trắng bệch, mắt lộ rõ vẻ không bằng lòng.
Cố Mộng An nhìn đôi khuyên tai mà mím môi, nãy giờ cô vung tay hơi quá đà, giá cứ lên thế này thì phải làm sao? Đang do dự, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- 4 tỉ.
Cố Mộng An quay người nhìn Bạch Thừa Ân, anh cứ nhiên lại ra giá cao như vậy sao?
- Thật ngại quá, đây chính là món anh muốn đấu hôm nay.
Bạch Thừa Ân mỉm cười giải thích.
- 4 tỉ 500 triệu. Món này tôi muốn.
Giọng nói hơi hướng ngả ngớn vang lên từ phòng vip số 3. Một chàng trai với đôi mắt phượng dài đào hoa màu xanh lá cùng mái tóc cam như tỏa sáng dưới ánh đèn phòng đấu giá vừa giơ biển ra giá lên tiếng vừa nhìn Cố Mộng An cùng Bạch Thừa Ân khıêυ khí©h. Khuôn mặt đã bị che bởi chiếc khẩu trang đen nhưng không khó để nhận ra anh cũng là một mĩ nam.
- 5 tỉ.
Bạch Thừa Ân không để lộ chút biểu cảm dư thừa nào, nhàn nhạt lên tiếng.
Tay anh chạm lên vai Cố Mộng An nhẹ giọng nói.
- Em đứng nãy giờ hẳn cũng mỏi rồi, qua ghế nghỉ đi, chân còn đang bị thương mà.
Cố Mộng An gật đầu tiến vào phòng ngồi, cô tin thứ Bạch Thừa Ân nhắm vào thì sẽ về tay anh.
- 6 tỉ, anh vẫn chưa bỏ cuộc sao?
Nhìn Cố Mộng An đi vào phòng, Bạch Thừa Ân quay qua người ở phòng bên cạnh vẫn tư thế thoải mái, tay cầm ly vang đỏ rực. Anh không thích cách hắn nhìn Cố Mộng An.
- 7 tỉ, tôi nghĩ cậu nên dừng lại thì hơn.
- ---------------------- Đôi lời của tác giả -----------------------
Mấy hôm nữa mình thi xong mới có chap mới nha! 😆😆
Nhớ vote + cmt + follow để mk có động lực viết nhé 😍😍