Chương 96: Anh mặc kệ hôm nay em có đồng ý hay không, thì thế nào?

Lam Giang nổi tiếng với rất nhiều đặc sản thế nhưng hải sản ở đây chính là đầu vào của nhiều công ty lớn ngay cả ở thành Bách Nhật.

Vì vậy đề nghị nướng thịt trên biển đêm của Khắc Thành là vô cùng sáng suốt.

"Tâm Đan, lần trước chúng ta cũng đã gặp qua rồi. Nhưng có điều là trong hoàn cảnh quá mức éo le, không ngờ tới lần này anh gặp lại em với một thân phận khác như thế này. Nào, chúng ta cạn vì cuộc hội ngộ đầy biến đổi này đi." Khắc Thành giơ ly rượu trong tay lên đưa về phía cô.

"Được thôi được thôi. Đội trưởng Khắc, anh cũng đừng có ngại. Lần trước chính là trong cái rủi có có may, nhờ vậy mà em có dịp chiêm ngưỡng khả năng thẩm vấn xuất thần của mấy anh. Học hỏi được rất nhiều."

Khắc Thành cười xòa.

Lúc này Hạnh Dung dẫn Khắc Đăng Khôi đi tới. Vừa nhìn thấy cô, cậu nhóc nhỏ kia đã ào tới. "Chị xinh đẹp, chị cũng ở đây à? Chú Ngụy dẫn chị tới phải không?"

Tâm Đan có cảm giác ánh mắt của Khắc Thành có phần tò mò nhìn cô. Đối với tình huống này cô cũng chỉ biết cười trừ một tiếng. "Cục Muối nhỏ này, em còn nhớ chị sao?"

"Nhớ chứ, chị là người bán bánh xinh đẹp nhất mà em gặp mà."

Lần này Khắc Thành và Hạnh Dung nhìn nhau.

"Người bán bánh?" Khắc Thành nheo mắt, rồi lại nhìn sang Ngụy Giang Thiên. "Hóa ra đây là lý do dạo trước cậu cứ đem bánh cho con tớ ngốn mỗi ngày à?"

Tâm Đan khó hiểu. "Đó không phải là phần thưởng dành cho Cục Muối sao? Em nghe nói thằng nhóc được điểm cao."

"Điểm cao?" Khắc Thành hừ một tiếng, lườm con trai mình một cái. "Cái thằng này, không đội sổ là hay lắm rồi ở đó mà điểm cao?"

Khắc Đăng Khôi bị lườm, hoảng sợ núp sau lưng Tâm Đan.

Khắc Thành cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Chả trách cách đây hai tháng con trai anh từ một thằng nhóc ốm mà trở thành mũm mĩm thậm chí còn có cả nguy cơ béo phì. Ngụy Giang Thiên, hay lắm. Tôi tin tưởng giao con cho cậu, cậu lại vì một chút sắc đẹp mà hại con trai tôi.

Thù này, Khắc Thành tôi nhớ kỹ.

Tâm Đan hoang mang đưa mắt nhìn anh, thế này là sao?

Dường như có thần giao cách cảm, cùng lúc đó Ngụy Giang Thiên cũng nâng tầm nhìn đυ.ng trúng ánh mắt nghi hoặc của cô. Anh khẽ mỉm cười, gấp thịt nướng ra đĩa. "Mọi người ăn được rồi."

Hạnh Dung giúp mọi người đổ tương ớt ra cái đĩa nhỏ. "Tâm Đan, chị thường nghe Giang Thiên nhắc về em. Mà nói mới nhớ, gần đây cứ hễ gặp mặt bạn bè là cậu ấy lại Tâm Đan thế này Tâm Đan thế nọ. Mãi đến tận bây giờ mới chịu đem bảo vật ra trình làng."

Michael. "Cậu ấy nói với mọi người ở đây chưa đã, còn gọi điện thoại quốc tế cho tôi từ Mỹ bay về để giúp cậu ấy..."

"E hèm!" Ngụy Giang Thiên như có như không ho một cái.

Cái ho này của anh rất tự nhiên, Tâm Đan cũng không chú ý tới. Thấy Michael nói một nửa lại dừng lại giữa câu thì thắc mắc. "Giúp gì?"

Michael chớp chớp mắt. "Giúp cậu ấy... nướng thịt!"

Hả?!

Ở Mỹ về chỉ giúp nướng thịt sao?

Anh ta giật lấy đôi đũa trong tay anh. "Giang Thiên, đừng làm, để tôi làm cho."

Ngụy Giang Thiên gật đầu, nhưng sau đó Michael mới biết bản thân không biết cầm đũa. Sắc mặt của anh ta xám xịt làm cho mọi người cười không ngớt, liên tục trêu đùa.

Cùng lúc đó, tại thành phố Bách Nhật.

"Anh Nam Phương, anh nói đi, nghỉ được một tuần anh sẽ làm gì?"

"Về nhà."

"Anh nói dối, anh không thích về nhà chút nào. Hay là chúng ta đi chơi ở đâu đó đi."

"Không rảnh!"

"Đi đi mà."

Dương Nam Phương dừng chân, vẻ mặt không chút kiên nhẫn. "Ngụy Tử Anh, cô có thể đừng đi theo tôi mãi như vậy không?"

Anh tiến một bước thì cô sẽ vẫn ở trước mặt anh mà lùi một bước, hai người một đi tới một lui về phía sau đi trên đường cũng trông cực kì quái dị.

Ngụy Tử Anh nở nụ cười tinh ranh. "Anh đừng có lừa em, em cho người điều tra rồi. anh chuẩn bị đi Pháp, cha mẹ anh ép anh đi cái gì ấy. Cái đó nên nói là gì?"

"Là xem mắt."

Ngụy Tử Anh hứng thú vỗ tay cái bốp. "Đúng rồi, là xem mắt."

Dương Nam Phương chật lưỡi, sao anh lại có thể tự thừa nhận chuyện này chứ?

"Anh Nam Phương xem, em so với cái cô giám đốc kia thì thua chỗ nào chứ? Trẻ hơn cô ta, đẹp hơn cô ta quan trọng là em thích anh hơn cô ta." Ngoại trừ chỉ số IQ ra, có lẽ Ngụy Tử Anh cô cái gì cũng không thua kém. "Bất kì người phụ nữ trên đời nào thích anh đều thua em, họ không kiên nhẫn như em để theo đuổi anh đâu."

Dương Nam Phương thở dài, tiếp tục đi lướt qua cô mà bước đi.

"Anh muốn quên đi Lâm Dung Tâm Đan, cũng không cần liều mạng đi xem mắt người khác như vậy."

Một câu này của Ngụy Tử Anh lập tức khiến anh trở nên tỉnh táo mà dừng lại. "Cô nói cái gì?"

"Cô ta buồn, anh liền mất ăn mất ngủ đi dỗ dành cô ta.Vì cái gì chứ? Không phải là thích cô ta sao?"

"Đừng có nói bậy bạ."

"Bậy bạ cái gì? Thích một người sẽ không thể nào che giấu được, nhất là đôi mắt của anh đã nói lên hết tất cả rồi. Vì vậy nếu như anh muốn ấu trĩ đi tìm người khác xem mắt cái gì gì đó để quên đi cô ta. Thì không cần phải dính líu đến cái cô giám đốc không xứng với anh kia. Em sẵn sàng cùng anh ấu trĩ."

Dương Nam Phương trừng mắt. "Tôi không có ấu trĩ, chỉ là tôi muốn sang Pháp để thư giãn một chút. Còn chuyện xem mắt, đi cho có mà thôi."

Anh quay người bước đi. Lần này Ngụy Tử Anh không đuổi theo. "Dương Nam Phương, Ngụy Tử Anh em có điểm nào không xứng với anh hay là không bằng Lâm Dung Tâm Đan chứ? Luận gia thế, chúng ta môn đăng hộ đối. Luận cảm tính, em thích anh nhiều hơn Lâm Dung Tâm Đan. Em mặc kệ, chuyến đi lần này em đi cùng anh. Vé máy bay cũng mua rồi, ngày mai sẽ khởi hành đi Pháp. Em sẽ dính anh như sam, không rời ra đâu."

Anh không dừng chân, cô cũng không biết anh có nghe rõ khẩu khí kiên trì này của bản thân hay không?

Vì thời gian của Ngụy Giang Thiên đều toàn lực dùng để nói chuyện và quan tâm Tâm Đan nên những việc lặt vặt như tìm khách sạn hay là đặt phòng đều đẩy cho Michael làm. Anh ta bị hành hạ cho đến chạy vắt chân lên cổ cũng không kịp, nhân viên của Vạn Đức đi cùng cũng lên tới vài chục người, chỉ riêng việc đi phát chìa khóa phòng cho bọn họ cũng là một cực hình rồi.

Cuối cùng thì Tâm Đan cũng hiểu, "Món nợ này tôi tính với cậu." có nghĩa là gì rồi.

Nhìn thấy Michael chạy đông chạy tây, Tâm Đan cũng phải lên tiếng đứng về chính nghĩa. "Anh hành hạ người ta quá đấy."

"Cậu ấy cũng là nhân viên của anh."

"Đồ ông chủ vô nhân tính."

Anh bỏ cuốn sơ đồ phòng của khách sạn đưa xuống nhìn cô. "Em nói anh?"

Tâm Đan lắc đầu, chỉ con kiến dưới chân. "Em nói con kiến kia kìa, một con kiến không thành thật đã vậy còn nhỏ mọn và vô lương tâm."

Anh không trả lời, dở khóc dở cười nhìn cô.

Biết ngay là con nhóc này sẽ mượn chuyện vừa rồi của Khắc Đăng Khôi để đá xoáy anh mà. Nhưng không sao, dù gì thì anh cũng là người lừa dối cô trước, chịu một chút đay nghiến cũng không thành vấn đề.

Sau khi nhận phòng, Tâm Đan mới bàng hoàng phát hiện ra. Tại sao cô không có phòng riêng để ở mà phải ở cùng Ngụy Giang Thiên?

"Ngụy Giang Thiên, thế này là thế nào?" Cô cầm cái chìa khóa phòng trên tay giơ lên chất vấn.

"Thế nào là thế nào?" Anh giúp cô lấy hành lý từ trên xe xuống rồi đi vào thang máy.

Tâm Đan lật đật chạy theo sau. "Tại sao chúng ta lại ở cùng phòng chứ?"

"Chúng ta đi quá nhiều người, hết phòng rồi." Anh nhàn nhạt đáp.

"Em có thể qua ngủ cùng Hạnh Dung."

"Em mới gặp người ta đã thân thiết tới mức phải ngủ cùng rồi sao?" Anh nhíu mày.

Tâm Đan bĩu môi. "Dù gì cũng là con gái với nhau..."

Ngụy Giang Thiên hừ một tiếng. "Khắc Thành sẽ không đồng ý."

Cô ngước lên. "Tại sao chứ?"

"Tại vì anh không cho cậu ấy đồng ý."

"Anh..."

Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh...À không, cái này nên nói là chó lên nhầm rừng bị hổ ăn mới đúng.

Cô lật đật đi theo sau Ngụy Giang Thiên một cách máy móc, vali hành lý của cô đều do anh xách. Cả một túi đồ lớn như vậy nhưng đối với anh cũng không có vẻ quá kềnh càng. Nhưng do hai tay đều bận xách đồ nên đến lúc tới cửa phòng anh nhìn qua cô ra dấu bảo cô giúp anh quẹt thẻ mở cửa, Tâm Đan cũng không còn cách nào khác đành máy móc làm theo.

Sau khi cửa mở, Ngụy Giang Thiên đi vào để đồ lên một cái bàn, sau đó quay lại nhìn thấy Tâm Đan vẫn luôn máy móc đứng ở cửa thì buồn cười. "Em định đứng ở đó cả đêm à?"

Tâm Đan lườm một cái, chỉ tay vào cái ghế phía xa. "Tối nay em ngủ ở sô pha."

Ngụy Giang Thiên nhìn lướt qua cái ghế sô pha, vào giây phút này anh thật sự có một loại kích động muốn gọi phục vụ phòng lên dẹp bỏ cái ghế kia đi. "Cũng không phải lần đầu chúng ta ngủ cùng nhau, em còn ngại cái gì? Làm như mình còn trong sáng lắm không bằng."

"Anh nói cái gì?" Cô mặc kệ hình tượng, tức tối chống nạnh nghiến răng trừng mắt không khác gì bà vợ đang đi đánh ghen. "Ngụy Giang Thiên, mấy lần trước em thấy anh không khỏe, lo lắng nên mới phá lệ thôi. Anh lại nói em không trong sáng, đúng là em làm ơn mắc oán mà, sau này anh mà có chuyện gì thì em mặc xác anh."

Tuy rằng đúng là cô có chút không trong sáng, nhưng có cần phải chỉ thẳng vào mặt cô mà nói kiểu đấy không?

Ngụy Giang Thiên nghe cô nói, khóe môi vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo nhưng dần dần nụ cười đó lại chứa đựng một hàm ý nào đó mà cô không thể đọc được. Chỉ kịp nhìn thấy anh sải bước về phía mình, chưa đầy một phút đã bị anh vây chặt giữa bức tường và thân hình cường tráng.

Tâm Đan nhận ra được một loại áp bức mang tên là không có đường lui.

Ngụy Giang Thiên cúi đầu xuống, áp sát mặt cô. "Anh cũng không muốn mang tiếng vong ơn phụ nghĩa, tối nay anh bù đắp, có được không?"

Mặt cô đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác. "Không thèm!"

Ngụy Giang Thiên cũng không quá ngạc nhiên hay hụt hẫng trước phản ứng này của cô, ngược lại đôi môi mỏng càng thêm phần tà át như có như không lướt qua vành tai non nớt của cô.

Cả người cô truyền đến vô vàn sự rung động.

"Nếu như..." Anh nói, ngữ khí lại cố tình kéo dài ra. "Anh mặc kệ hôm nay em có đồng ý hay không, thì thế nào?"

Tâm Đan giật mình, quay phắt lại trừng mắt nhìn anh.

Ngụy Giang Thiên bật cười vuốt tóc cô. "Đùa em thôi."

Trong phút chốc cô như đã thở phào nhẹ nhõm.

Anh vòng tay ra sau gáy cô, kéo gương mặt cô lại rồi cúi đầu hôn lên cái trán nhỏ có mùi mồ hôi do đi bộ cả ngày của cô, nhưng anh lại không hề cảm thấy chán ghét bộ dáng tèm nhem kia mà ngược lại cảm thấy rất đáng yêu, chính là một loại đáng yêu khiến đàn ông nổi lên du͙© vọиɠ khó kìm nén. Nhưng anh đã kìm nén được, ở trên trán cô khàn giọng thì thầm. "Đi tắm đi."

"Em chưa muốn tắm, em có mang theo ống nhòm nên muốn ngắm cảnh đêm."

"Nếu em còn tiếp tục lảng vảng trước mặt anh thế này. Anh sẽ làm những chuyện mà một người đàn ông bình thường nên làm." Giọng nói anh trầm thấp, nếu như nghe thoảng qua có lẽ sẽ không phát hiện điều gì bất thường thế nhưng chỉ có tiếp xúc ở cự ly gần như thế này cô mới có thể cảnh giác được sự nguy hiểm hiện rõ ở mắt anh.

Tâm Đan giơ hai tay ra dáng đầu hàng sau đó cúi người chui qua cánh tay đang chống lên tường của Ngụy Giang Thiên. Sau khi thoát ra khỏi phạm vi của anh, cô như con chim nhỏ vừa vuột khỏi l*иg giam sau đó quay lại ranh mãnh nhìn chiếc l*иg cười hì hì sau đó vọt đi mất.

Cửa phòng tắm đóng lại, Ngụy Giang Thiên cũng chỉ biết cười khổ một tiếng.

Chỉ một lúc sau, anh nghe thấy tiếng nước từ nhà tắm vang ra. Ánh mắt lại không khống chế được mà dán lên cánh cửa mờ mờ ảo ảo. Tựa như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật được giấu sau một lớp màn bóng kỳ diệu. Từng đường nét nhỏ nhắn của người con gái hiện ra trước mặt anh, ẩn ẩn hiện hiện càng làm người khác thêm điên cuồng. Anh có thể nhìn thấy hiện giờ cô đang cầm vòi hoa sen rửa trôi xà phòng trên người, có một khoảnh khắc anh thật sự có một mong muốn điên rồ.

Đó là có thể hóa thành một trong số những giọt nước kia, du ngoạn khắp cơ thể cô một cách thật tự nhiên.

Đàn ông không có gì tốt, quả nhiên câu này không hề sai. Ít ra bây giờ anh chính là đang như vậy.

Ngụy Giang Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy như còn tiếp tục nhìn như vậy chắc chắn bản thân anh làm chuyện gì anh cũng không biết được.

Vậy nên lúc Tâm Đan tắm xong đi ra thì đã không thấy Ngụy Giang Thiên trong phòng. Cô cũng không quá chú tâm, sau khi chải tóc xong thì lấy ống nhòm đem theo ra ngắm sao. Cô từng nghe nói Lam Giang là nơi đầu tiên xuất hiện những vì sao, ở chỗ này sao rất sáng và to. Lời đồn quả không sai, Tâm Đan lại bắt đầu hối hận, đáng lẽ cô không nên mang ống nhòm mà phải mượn của Gia Vi một cái kính viễn vọng ngắm mới đã.