Tâm Đan bảo Mộng Hương và Gia Vi về nhà cô ngủ trước còn mình thì đi vào bên trong phòng cấp cứu, anh đang chuyên tâm làm một loạt các động tác hồi sức trên người bệnh nhân đã hôn mê nên không để ý tới sự xuất hiện của cô, còn cô cũng chỉ âm thầm đứng phía sau nhìn bóng lưng của anh. Điện tâm đồ của bệnh nhân có dấu hiệu bất thường, tuy cô không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng cũng có thể nhận ra anh đang khẩn trương.
Đèn trong phòng có vẻ đã lâu rồi không được thay nên không quá sáng, ngược lại soi lên bóng lưng của anh lúc này tuy cao lớn kiên định của anh lại càng làm cô dâng lên một cảm giác rất muốn chạm vào bóng lưng ấy. Cho dù hiện giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng cô vẫn không nhìn ra anh có một chút bất lực hay ý muốn buông xuôi nào, thầy Ngụy chính là như vậy, một đỉnh núi vững chãi tuy có chút lạnh lẽo nhưng tuyệt đối đáng tin cậy rằng sẽ chẳng bao giờ đỉnh núi đó sập xuống.
Tiếng kêu của điện tâm đồ liên tục văng vẳng bên tai cô, mỗi lúc càng gấp rút, càng bất ổn.
Ngay lúc Tâm Đan tưởng rằng bệnh nhân kia đã không thể qua khỏi.
Cũng là lúc tiếng kêu của máy điện tâm đồ bên cạnh đột nhiên ổn định trở lại.
Các bác sĩ có mặt trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm như là chính họ mới là người vừa vượt qua ải sinh tử chứ không phải người bệnh đang hôn mê yên tĩnh nằm trên giường bệnh kia.
Giây phút này Tâm Đan nhận thấy có lẽ vì kiếp trước có là một con ma mặt áo đen sống không có chủ đích nên kiếp này của cô ông trời an bài cho cô trở thành một trong những thiên thần áo trắng như thế này.
Ngụy Giang Thiên cũng thở ra như trút được gánh nặng, anh quay lại, dường như là không ngờ Tâm Đan đứng ngay phía sau mình. Ban đầu anh có chút ngạc nhiên rồi sau đó đi tới.
Cô đứng yên một chỗ, từ từ nhìn anh tới trước mặt mình, Dáng người cao lớn của anh che khuất một nửa ánh sáng trước mặt cô, ngũ quan anh tuấn cương nghị như được một nhà điêu khắc cao tay đúc kết mà thành giờ có thêm một chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn cô anh vẫn giữ đúng thần sắc ôn hòa như mọi khi.
"Em không nghỉ ngơi à?" Anh lên tiếng, âm thanh thật sự rất dễ nghe.
Tâm Đan lắc đầu.
"Em sẽ không gượng nổi đâu."
"Trước khi thầy ngất xỉu em sẽ không hôn mê đâu." Tâm Đan nói.
Anh bật cười, nụ cười hệt như làn gió mùa xuân. Sau đó anh tháo găng tay ra, dùng tay mình đột ngột giơ ra chạm lên mặt cô. Tâm Đan không né tránh hay nói đúng hơn là không ngờ tới để né tránh, cô chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh của anh nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi của cô một vài cái.
Tim của cô lúc đó đập nhanh và mạnh tới nỗi Tâm Đan có thể cảm nhận được và nghe thấy tiếng đập của nó.
Ngụy Giang Thiên nhẹ nhàng nói. "Em xem, mặt mũi cũng lấm lem thành ra thế này rồi còn mạnh miệng."
"Có sao?" Cô giơ tay định lau thì bị anh giữ lại.
Anh hơi nhíu mày bảo. "Yên nào, tôi giúp."
Tâm Đan nghe lời đứng im như tượng gỗ, bây giờ chỉ còn chờ thợ mộc tới đóng cô vào tường luôn là cô sẽ chân chính trở thành vật vô tri vô giác.
"Cái cậu Lương Tài đấy, tôi thấy cậu ấy cứ gọi em là vợ." Anh lên tiếng rồi lại ngừng một lúc sau đó tiếp tục thản nhiên nói. "Như vậy không tốt chút nào, để mọi người nghe được thì cả trường cũng sẽ biết chuyện này."
"Anh ta hình như quen miệng rồi."
"Thì bảo cậu ấy sửa đi."
"Ò..." Tâm Đan đáp một tiếng.
Ngụy Giang Thiên cuối cùng cũng lau sạch vết bẩn trên mặt cô, anh thu tay về nói. "Em không định quay về ngủ à?"
Tâm Đan lắc đầu. "Nghe nói thấy sẽ ở lại viết báo cáo cho những trường hợp bệnh nhân hôm nay, số người nhập viện nhiều như vậy thì chắc là phải viết nhiều lắm, hay là em giúp thầy làm."
Anh mỉm cười. "Báo cáo tổng thể rất rườm rà, làm sẽ rất mệt."
"Không sao mà."
"Được thôi." Anh quay người đi, để lại một câu. "Tới lúc đó đừng bảo rằng tôi ngược đãi em là được."
Tâm Đan cười hì hì theo sau anh. Căn phòng làm việc ở đây tuy không tốt bằng ở Bách Nhật nhưng ít nhất cũng có điều hòa, máy tính, máy pha cà phê và cả phòng nghỉ trưa. Có thể thấy sau lần thanh tra lần trước, giám đốc bệnh viện đã chú trọng vào tiểu tiết hơn rất nhiều.
Sau khi vào phòng, Ngụy Giang Thiên pha hai ly cà phê rồi đưa cô một ly, Tâm Đan ngồi xuống sô pha lấy một tờ giấy tiến hành viết báo cáo. Từ đầu tới cuối cả hai không ai nói với ai lời nào chỉ là cô bỗng nhận ra viết loại báo cáo tổng thể này thực sự vô cùng vất vả ngoại trừ mỏi tay còn phải cố gắng nhớ lại từng chi tiết của từng bệnh nhân một để viết sao cho đúng. Số báo cáo này sau khi đóng lại sẽ được đưa vào kho bệnh án của bệnh viện dùng để phòng hờ trường hợp tái bệnh thì cũng có căn cứ và cơ sở để chữa trị.
Ở trong cùng một môi trường với anh Tâm Đan sẽ trở nên cực kỳ kiệm lời, ít hoạt náo lại và chỉ nói những điều nên nói. Nhưng cô không hề cảm thấy gò bó hay khó chịu mà ngược lại lại rất thích sự yên tĩnh này của cả hai người.
Cho tới sáu giờ sáng, cô không biết là mình đã ngủ bao lâu, mà nói đúng hơn là khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong chiếc giường trong phòng nghỉ cô mới biết mình đã ngủ. Tâm Đan ngồi dậy nhìn xung quanh, trên người cô được đắp một chiếc áo khoác, cô có thể nhận ra là áo của thầy Ngụy bởi vì trên áo còn có mùi gỗ mộc dễ chịu luôn có trên người anh, đó không phải nước hoa mà hình như là một mùi thơm tự nhiên vô cùng đặc trưng.
Tâm Đan nhớ mình không có đi vào đây để ngủ, vậy thì chính xác là cô đã ngủ gục trên bàn khi viết báo cáo chăn?
Cô cũng không bị mộng du mà mò vào giường nằm.
Khả năng cao nhất là...
Tâm Đan tràn ngập bối rối, đến mặt cũng đỏ lên. Không phải chứ?
Là thầy Ngụy bế cô vào đây hơn nữa còn khoác áo lên người cô thế này?
Cô cố gắng điều hòa hơi thở lại rồi đứng lên cầm chiếc áo khoác trên tay đi ra khỏi phòng nghỉ, anh vẫn ngồi ở bàn làm việc chuyên tâm nhìn vào màn hình vi tính. Tốc độ đánh phím của anh vô cùng nhanh, có thể dễ dàng nhận ra độ thông thạo tới mức không cần nhìn bàn phím cũng có thể gõ được. Phát hiện cô đang đứng phía xa, anh tạm thời dừng động tác gõ phím nhìn qua. "Tỉnh rồi à?"
"Vâng....à, áo của thầy..." Vừa nói cô vừa đưa áo ra.
Anh chỉ qua thanh móc đồ bên cạnh cô. Tâm Đan móc chiếc áo lên đó rồi vẫn đứng thù lù một góc không chút động đậy.
"Sao thế? Qua đây ngồi đi, tôi đã gọi đồ ăn sáng rồi em ăn rồi cùng tôi đi khám bệnh."
Tâm Đan vẫn đứng yên một chỗ, cô cũng không biết mình bị làm sao nhưng cứ không được tự nhiên kiểu gì ấy.
Ngụy Giang Thiên thấy cô không động đậy, khó hiểu hỏi. "Sao thế? Ngủ giường lạ không quen à?"
Ngủ giường lạ? Không, ý nghĩa vô cùng trong sáng, Lâm Dung Tâm Đan mày không nên xuyên tạc vì mày cũng trong sáng mà? Cô hít sâu một hơi rồi lắc đầu. "Dạ không, em, em tìm toilet."
Ngụy Giang Thiên chỉ tay. Tâm Đan liền lật đật chạy vào bên trong đóng cửa, cô súc miệng qua loa xong còn đặc biệt trấn nước gương mặt mình hai ba lần cho tỉnh táo lại. Bình tĩnh nào Lâm Dung Tâm Đan, đơn thuần chỉ là giáo viên quan tâm sinh viên thôi, sợ cô ngủ ở sô pha sẽ không thoải mái nên mới đích thân ôm cô vào phòng nghỉ. Sao, sao càng nói lại càng không đâu ra đâu thế nhỉ? Tâm Đan thở dài, ủ rũ rời khỏi nhà vệ sinh. Cô nhìn thấy trên bàn đã có một phần bánh bao. "Thầy không ăn à?"
"Tôi ăn từ sớm rồi." Anh vừa gõ phím vừa nói. "Em có mười lăm phút để ăn sáng."
Tâm Đan gật đầu ngồi xuống cầm bánh bao lên gặm một miếng, rồi lại thêm miếng nữa, thêm miếng nữa sau đó ngẩng đầu hỏi. "Thầy làm việc cả đêm sao?"
"Ừ."
"Thầy không mệt à?"
"Không."
"Thầy là siêu nhân sao?"
Lần này Ngụy Giang Thiên dừng việc đánh văn bản của mình mà nhìn cô. "Tôi đã nói từ trước rồi, ngành y là một ngành chịu áp lực rất lớn. Nếu khả năng chịu đựng kém sẽ vô cùng dễ dẫn đến trầm cảm, vì vậy nếu thật sự muốn đi theo ngành này em cần phải chịu được áp lực hai ba ngày không ngủ là chuyện vô cùng bình thường."
Cô gật đầu, anh lại nói. "Tâm Đan!"
"Dạ!"
"Vì sao em chọn ngành này?"
Cô cúi đầu ăn một miếng bánh bao, chậm rãi nhai rồi nuốt sau đó mới tìm ra lời để nói. "Thật ra em cũng không biết vì sao... chỉ là, hình như dần dần em cảm thấy ông trời đã thật tốt khi để em làm một sinh viên khoa y. Những ngày qua đã khiến em nhận ra, cuộc sống trước kia của mình thật sự rất vô nghĩa rất lãng phí." Dừng lại một lúc rồi cô hỏi. "Thầy Ngụy, em hỏi thầy, thầy có từng lạc vào một thế giới vốn dĩ không thuộc về mình chưa?"
Anh lắc đầu.
Cô nói tiếp. "Cảm giác đó thật sự vô cùng khó xử, nhưng ngoại trừ kiên trì sống tiếp cũng không thể làm gì khác dù sao thì sự thay đổi không phải lúc nào cũng làʍ t̠ìиɦ hình tồi tệ đi. Vậy nên, em sẽ cố gắng sau này sẽ làm một bác sĩ thật tốt, bù đắp lại sự phung phí thời gian trước kia của mình."
Ngụy Giang Thiên khoanh tay, tựa lưng ra phía sau ghế gật đầu hai cái. "Khẩu khí đáng chúc mừng."
Tâm Đan mỉm cười, anh lại thêm vào một câu. "Trên đời này không bao giờ thiếu người chịu cố gắng, chỉ thiếu người có thể kiên trì tới cùng mà thôi. Tôi hy vọng em có thể kiên trì với mục tiêu mà mình đặt ra."
Sau buổi sáng, Tâm Đan vốn định một mình đến thăm ông cụ hôm qua do cô khám bệnh kia nhưng Ngụy Giang Thiên lại bảo rằng mình cũng không vội đi tới thăm những nạn nhân của vụ hỏa hoạn nên có thể đi cùng với cô tới khoa nội. Trên đường đi cô cũng nói sơ qua tình hình xử trí ban đầu và triệu chứng cho anh nghe.
Sau khi tới phòng bệnh, Tâm Đan có hỏi qua người nhà bệnh nhân thì được biết ông cụ hút thuốc lá khá nhiều, vì vậy chuẩn đoán của cô có phần trăm sai giảm thiểu đáng kể hơn rất nhiều. Hôm nay theo Cảm giác chủ quan của bệnh nhân đã thấy khoẻ hơn. Bắt đầu ăn uống trở lại nhưng khẩu vị kém, và vẫn còn khó thở nhẹ. Phổi còn khí phế thủng, ông cụ nói chỉ đi bộ khoảng 20m là mệt và bắt đầu tăng nhịp thở, vã mồ hôi.
Ngụy Giang Thiên dùng thiết bị khám sơ qua toàn thân người bệnh, Tâm Đan đứng một bên linh hoạt ghi lại lời anh nói.
Đây có lẽ là thói quen cô cũng không biết hình thành từ khi nào, hoặc là có thể là do cô và thầy Ngụy rất ăn ý, mỗi lúc như thế này anh cũng không lên tiếng bảo cô lấy giấy viết ra ghi lại nhưng Tâm Đan vẫn có thể hiểu được đó là công việc cô phải làm. Hoặc là những lúc chỉ cần anh giơ tay ra, cô liền biết anh cần dụng cụ y tế nào mà đưa cho anh.
"Mạch đập 100 lần/phút, nhiệt độ cơ thể hiện tại là 37 độ C, huyết áp bình thường 130/80 mmHg, nhịp thở 20 lần/phút. Người bệnh tỉnh táo, tiếp xúc tốt. Tổng trạng chung gầy, chỉ số BMI là 17.2. Da và niêm mạc hồng nhạt, môi tím nhẹ. Không sưng phù, không có ngón tay dùi trống, không có móng tay khum mặt kính đồng hồ. Tuyến giáp không lớn, hạch ngoai biên không sờ thấy." Anh yên lặng tiếp tục xem bệnh trên người ông cụ, hỏi ông một vài câu rồi tiếp tục nói. "Không đau ngực, không hồi hộp đánh trống ngực, tĩnh mạch cổ nổi tự nhiên ở tư thế ngồi hai bên. Không phù, gan không lớn, bờ trên b ở gian sườn năm trên đường trung đòn, bờ dưới không sờ thấy, dấu Harzer (-)*. Nhịp tim đều, tiếng tim nghe rõ ở mũi ức, mờ ở gian sườn V-VI, tần số 100 lần/phút, thì hai mạnh ở ổ van động mach phổi. Chưa nghe thấy tiếng tim bệnh lý nào khác
* Dấu hazer là dấu chứng trên lâm sàng BS chuyên khoa Tim mạch, khi sờ thấy mỏm tim đập mũi úc. Dấu dương tính chứng tỏ bệnh nhân có tình trạng giãn hay phì đại thất phải.
Tâm Đan ghi chép xong rồi nói. "Em đoán rằng ông cụ mắc bệnh phổi vì theo người nhà của ông nói thì ông hút thuốc từ năm mười tám tuổi và đã kéo dài tới tận bây giờ."
Ngụy Giang Thiên gật đầu, tháo găng tay màu trắng rồi cầm lấy bản ghi chép mà Tâm Đan vừa ghi vừa viết vào đó một vài dòng chữ vừa nói. "Phổi cũng có rất nhiều phạm trù bệnh khác nhau, lao phổi, giãn phế quản, ung thư phổi vâng vâng. Trước tiên cứ để ông cụ đi làm một số xét nghiệm cận lâm sàng, lý hóa, khí máu, X quang, chụp cắt lớp vi tính, điện tâm đồ và siêu âm tim trước."
Anh đưa bảng ghi chép trong tay qua, Tâm Đan nhận lấy nhìn vào những dòng ghi chú bên trên đó. Nét chữ đơn giản nhưng lại rất gọn gàng chỉ cần nhìn qua cũng dễ đoán được phần nào tính cách chu đáo, tỉ mỉ và cầu toàn của người viết. Cô lại nhìn qua những dòng do chính mình viết, thiệt sự xấu hổ vô cùng, sao lại giống như gà bới đất tìm giun thế nhỉ?
Nét chữ của cô thế này mà khi nãy hình như thầy Ngụy vẫn đọc được hay sao ấy?
Cô hằng giọng. "À, thế em ở lại đưa ông ấy đi xét nghiệm."
Anh xem đồng hồ trên tay rồi nói. "Gọi cho Gia Vi bảo cô ấy đến đây phụ trách phòng này em qua khoa bỏng với tôi."