Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 46: Sắc tức thị không không tức thị sắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy mọi người thuộc có quan niệm rằng thức ăn ở bệnh viện sẽ kém chất lượng, lúc đầu Tâm Đan cũng nghĩ như thế nhưng ở bệnh viện Bách Nhật thì đúng là tốt hơn với cả khối nơi khác. Mấy ngày nay vừa phải làm thêm vừa phải chạy thực tập cô đã thiếu nước vô cùng nhiều vì vậy Tâm Đan ăn một phần súp cua, Ngụy Giang Thiên thấy thế cũng gọi giống như cô.

"Để cảm ơn thầy đã giúp Gia Vi, bữa này em sẽ mời."

"Ai mời thế?" Nguyễn Trọng Hy không biết xuất hiện ở đây khi nào, Tâm Đan vừa dứt câu thì anh ta cũng tự nhiên ngồi xuống bàn. "Tâm Đan, là em mời sao?"

"Anh ở đâu ra đây thế?" Tâm Đan nhíu mày.

"Đến bệnh viện không để khám bệnh chẳng lẽ uống cà phê à?"

"Hừ" Tâm Đan lườm anh ta. "Phải rồi, anh lúc nào cũng sáng một cô tối một cô, đúng là đã tới tuổi lão hóa rồi. Này ông chú, tôi góp ý chân thành nhé, lớn tuổi rồi thì ăn mặc cho chỉnh tề một chút, mặc nguyên bộ vest màu đỏ thế này chói mắt thật đấy."

"Này Tâm Đan em là bỏ hay sao mà dị ứng màu đó thế? Em có biết mình khác con bò ở điểm nào hay không?"

"Tôi không biết."

"Thế mà cũng không biết, khác nhau là em đi hai chân còn bò đi bốn chân đấy."

Tâm Đan cười. "Thế còn anh, anh có biết mình khác con bò ở đâu hay không?"

"Tôi không biết, này đừng có học theo tôi đấy."

"Không biết là đúng rồi, vì anh chẳng khác gì con bò cả."

Nguyễn Trọng Hy. "..."

Ngụy Giang Thiên. "Tâm Đan, nói chuyện với người lớn thì không được vô lễ."

"Lễ phép với anh ta á?" Tâm Đan bĩu môi. "Em mà đàng hoàng tử tế với anh ta thì anh ta sẽ được nước lấn tới thôi."

Thấy Ngụy Giang Thiên nhíu mày cô liền lên tiếng. "Được rồi được rồi, lễ phép là được chứ gì."

Nguyễn Trọng Hy đánh giá cô rồi lại quay qua Ngụy Giang Thiên. "Anh cả à, Tâm Đan đúng là rất nghe lời anh nhỉ?"

"Tâm Đan là người thông minh." Ngụy Giang Thiên từ tốn nói. "Ai nói đúng thì cô ấy nghe lời thôi."

Tâm Đan cười hì hì, cô cảm thấy tuy ngoài mặt thầy Ngụy đang nhắc nhở và không hài lòng về sự "vô lễ" của cô nhưng thật ra lại đang ngấm ngầm ủng hộ cô thì phải. Lần trước ở biệt thự Tâm Đan có nghe qua cuộc đối thoại của Nguyễn Trọng Hy và thầy Ngụy, hai anh em nhà này có vẻ là ngầm đối đầu với nhau, từ việc hai người không cùng chung một họ đã đủ chứng minh điều này rồi.

"Anh từ Mỹ trở về chúng ta vẫn chưa một lần cùng nhau dùng một bữa cơm, hôm nay mới dịp, không ngại chứ?"

"Có gì phải ngại?"

Đồ ăn được đưa lên, đột nhiên Tâm Đan được ngồi ăn cùng hai người đàn ông đẹp trai thế này làm cô có chút căng thẳng. Xung quanh bốn phía chỗ nào cũng có những ánh mắt nhìn về phía cô, Tâm Đan không phải minh tinh, đương nhiên là không quen với sự chú ý xung quanh, cả buổi cô chỉ mong nhanh chóng ăn xong để trở về phòng hành chính.

Vốn dĩ buổi ăn này rất êm đềm, cả Ngụy Giang Thiên và Nguyễn Trọng Hy đều rất kiệm lời nên cũng không nói nhiều, Tâm Đan lại càng không dám hó hé chuyện gì. Cứ tưởng mọi việc sẽ như thế cho tới khi ăn xong nào ngờ Nguyễn Trọng Hy đột nhiên gấp cho cô một ít rau xanh rồi nói. "Anh cả, nghe nói Đồng Gia Hân là giáo viên nữ duy nhất ở trường cũng là học muội của anh lúc còn bên Mỹ. Lần trước em cũng nghe mẹ đề cập tới chuyện muốn kết đôi anh với cô ấy, lần này người ta đến tận trường Bách Nhật để giảng dạy cũng xem như là gần càng thêm gần thân càng thêm thân rồi nhỉ?"

Tâm Đan ngẩng đầu, cái gì? Cô Đồng và thầy Ngụy đang được người nhà gán ghép lại với nhau? Cô Đồng đến trường Bách Nhật là vì thầy Ngụy hơn nữa hai người còn từng là bạn học bên Mỹ. Tin sốt dẻo, quá sốt dẻo rồi đây...

Ngụy Giang Thiên quan sát vẻ mặt của Tâm Đan nhưng khi nhìn thấy cô rõ ràng giống như một phòng viên vừa săn được tin nóng mà không có một chút biểu cảm gì khác trên gương mặt thì khẽ thở dài, trong lòng lại có chút hụt hẫng. Anh gấp cho cô một ít thịt vào bát. "Lúc ở bên Mỹ cũng không có ấn tượng, lần trước có nghe mẹ nói qua hóa ra là giáo viên Đồng mới chuyển đến. Tôi thấy cô ấy là mẫu người rất hợp với chú, một người nóng tính bồng bột một người sắc sảo tinh tế đúng là sự bù trừ hoàn hảo."

Vốn dĩ nụ cười trên mặt Nguyễn Trọng Hy lúc đầu rất tự nhiên nhưng khi nghe Ngụy Giang Thiên trả lời lại như thế thì nụ cười kia có chút gượng gạo nhưng với bản lĩnh của mình, hắn che giấu rất nhanh, tiếp tục dùng đũa gấp thức ăn cho cô. "Xem ra anh cả không hiểu rõ em trai mình rồi, mẫu người của em chính là phải bướng bỉnh một chút, cá tính phải khó trị một chút, mạnh mẽ một chút."

"Thế sao?" Ngụy Giang Thiên lại tiếp tục bỏ vào bát của cô một miếng gan heo. "Xem ra chúng ta cùng chung mục đích rồi."

"E hèm..." Tâm Đan hắn giọng. "Hai vị à...có thể đừng có gấp đồ cho em nữa không?"

"Tại sao?" Lần này Ngụy Giang Thiên và Nguyễn Trọng Hy nhìn cô đồng thanh hỏi.

Tâm Đan có chút giật mình, liếʍ môi nói. "Ăn không hết..."

Hai người họ lại đồng thanh. "Cố mà ăn cho hết!"

Trời ơi, hãy nói cho con biết bản thân con đang ăn cơm súp cua là chờ xử bắn vậy?

"À..." Tâm Đan cúi đầu, tích cực húp chén súp của mình.

Lúc này Đồng Gia Hân đi tới gọi cô. "Lâm Dung Tâm Đan, bản khám tổng quát của bệnh nhân phòng mười hai cô để ở đâu?"

Tâm Đan thật sự muốn đem Đồng Gia Hân lên bàn thờ thắp hương vái lạy công ơn trời biển của cô ấy, cô đứng lên. "À, để em đi lấy cho cô..."

"Không cần đâu, em để ở đâu nói đi tôi tự lấy được."

"Em... em cất ở một nơi chỉ có em biết thôi. À, hai ăn vui vẻ nha, em phải đi lấy tài liệu cho cô Đồng rồi." Nói rồi Tâm Đan nhanh chân rời khỏi, cô kéo Đồng Gia Hân đi thật nhanh ra khỏi nhà ăn.

Tâm Đan tới phòng hành chính mở ngăn tủ lấy bản báo cáo khám tổng quát đưa cho Đồng Gia Hân. "Cô Đồng, báo cáo ở đây, Gia Vi và Mộng Hương cùng với Liên Chiếu sư huynh đang tiến hành xét nghiệm cận lâm sàng chắc cũng sắp xong rồi."

Đồng Gia Hân xem qua báo cáo rồi gật đầu. "Cái này em để ở đây rất dễ tìm, nói tôi cũng tìm được cần gì phải đích thân đi lấy."

"Làm sao em để cho cô tìm được chứ?" Tâm Đan cười. Dù gì thì người này tương lai có khả năng trở thành sư mẫu của cô, tranh thủ lấy lòng thì cũng không có gì không tốt.

Đồng Gia Hân cười. "Em chu đáo thật đấy. À phải rồi, bước đầu xử lý thế nào rồi?"

"Đã cho thở oxy và dùng các loại thuốc như thuốc chống kết tập tiểu cầu, thuốc chống đông, hạ lipid máu, kháng tiết acid chụp và can thiệp mạch vành qua da."

"Tiên lượng thế nào?"

"Nặng."

Đồng Gia Hân gật đầu. "Được rồi, công việc của em tới đây là xong rồi. Đợi ba người kia làm các xét nghiệm cận lâm sàng xong tôi sẽ tiếp nhận ca bệnh này, mấy đứa về ký túc chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện sắp tới đi."

"Cô không đi ạ?"

Đồng Gia Hân lắc đầu.

"Cô không đi thì làm sao bồi đắp tình cảm được?"

"Em nói gì cơ?"

"À...không có gì, nói vu vơ ấy mà... thôi em đi xem bọn họ xét nghiệm tới đâu rồi nha."

Trong khi đó, không khí ở trên bàn ăn khi Tâm Đan rời đi thì trở nên trầm lặng hẳn đi, nhưng không phải là kiểu trầm lặng yên bình mà là trầm lặng vô cùng nặng nề.

"Ngụy Giang Thiên, chúng ta hết lần này đến lần khác cùng chung một mục tiêu là do trùng hợp hay là do anh đang cố tranh giành với tôi vậy?"

"Câu nói này là do tôi hỏi cậu mới đúng." Ngụy Giang Thiên uống trà, thong thả nói. "Tâm Đan không giống Lâm Cẩm Tú, cô ấy sẽ không dễ dàng sa vào những lời ngon ngọt của cậu."

"Tôi đương nhiên biết Tâm Đan không giống, vì vậy đối với mỗi người sẽ có những phương thức tiếp cận khác nhau." Nguyễn Trọng Hy trưng ra nụ cười trào phúng. "Nhưng tôi lại không ngờ vật cá cược của chúng ta lần này lại là một cô nhóc. Ngụy Giang Thiên, trên đời này bất kì ai cũng có tư cách nói đến tình yêu, chỉ có anh là không."

Ngụy Giang Thiên đứng lên, ánh mắt cương nghị phớt qua sự lạnh lùng đáng sợ. "Là ai? Là tôi hay là cậu? Ai mới là người không có tư cách, tự hỏi lại bản thân trước khi mở miệng ra nói."

Anh rời khỏi, để lại Nguyễn Trọng Hy sắc mặt vô cùng nặng nề.

Chuyến đi từ thiện lần này phải băng đèo lội suối tới tận trấn Lập Thành. Vừa tới nơi Tâm Đan liền bảo cả đoàn về nhà cô để đồ đạc ở đó, ông bà lão lớn tuổi vừa nhìn thấy cô thì vừa kinh ngạc vừa mừng chạy ra, cô ôm hai người một cái rồi vỗ vai chào hỏi Lương Tài. Ông bà lão rất hiếu khách, rót trà nước chiêu đãi mọi người, lần đầu tiên một thị trấn nhỏ lại náo nhiệt đến thế này nên tâm tình ai cũng vui vẻ.

Tâm Đan, Mộng Hương Gia Vi Liên Chiếu dường như đã về một đội, cả ba người tụm lại một chỗ vừa ngồi vừa nói chuyện vui vẻ.

Chuyến từ thiện lần này xem như là tích đức lại cho con cháu sau này vậy. Ở thị trấn nhỏ nên người dân đều không mấy khả giả, lần từ thiện này khỏi phải nói là số người bệnh nhiều không đếm xuể. Lương Tài cũng theo cô tới bệnh viện, anh ta có chất giọng khá tốt nên đảm nhận công việc gọi số thứ tự qua loa. Đây là một cơ hội rất tốt cho sinh viên trường Bách Nhật nâng cao trình độ chuyên môn. Ông Nghiêm vốn dĩ lúc đầu không đánh giá cao sự học hành nhưng dường như khi nhìn thấy cảnh con gái mình tất bật chạy đi chạy lại trong bệnh viện thì cũng dần dần thay đổi chủ kiến. Dì hai vẫn giữ thái độ im lặng không nói gì, A Tuệ đứng một bên không ngừng ngưỡng mộ Tâm Đan.

Đa số những ca bệnh cũng chỉ là cảm mạo sốt rét thông thường, chỉ cần hỏi bệnh và kê thuốc là xong xuôi. Tâm Đan cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, vào giữa trưa được tạm nghỉ mười lăm phút Ngụy Giang Thiên đem một chai nước suối tới đưa cô. Tâm Đan nhận lấy uống một ngụm, cảm thấy sáng giờ mình mất nước khá nhiều. Cô lại nhìn tới trên người anh, hôm nay anh vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề nhưng khác một chỗ là lại có khoát về chiếc áo blouse màu trắng bên ngoài, phải công nhận anh là một người vô cùng hoàn hảo. Đôi mắt đen sắc bén tựa chim ưng nhưng lúc nhìn cô lại đặc biệt ôn hòa, mọi người đều nói thầy Ngụy là người khó gần gũi nhưng tại sao cô lại không cảm thấy như vậy? Lúc trước cô vẫn thường hay thắc mắc, nhưng giờ dường như đã có thể tìm ra câu trả lời.

Ánh mắt của anh, lúc dừng trên người người khác chính là sự lãnh đạm kiên nghị và đầy uy nghiêm làm người khác dè dặt.

Còn lúc đối diện với cô, lại hoàn toàn khác biệt.

Nhưng nếu nói là khác biệt thế nào, thì Tâm Đan không biết phải nói làm sao mới đúng.

"Nhìn gì thế?" Ngụy Giang Thiên cúi đầu hỏi cô.

Tâm Đan vội thu hồi ánh mắt của mình, di dời đi chỗ khác. "À không có gì..."

Anh mỉm cười, "Có mệt không?"

"Một chút thôi..."

Tâm Đan luôn gào thét trong lòng: Mày bối rối như vậy làm cái quỷ gì? Chỉ là một câu hỏi "có mệt không?" thôi mà, vô cùng bình thường, rất bình thường, sắc tức thị không không tức thị sắc mô phật...

Ánh mắt Ngụy Giang Thiên dừng trên mái tóc cô, sau một vài giây anh đột ngột giơ tay ra, như có như không lướt qua đầu cô.

Tâm Đan không kịp phản ứng, đứng thừ người ra đó nhìn anh.

Rất nhanh, Ngụy Giang Thiên thu tay về, trên tay đã có một cái lá vàng không biết rụng từ lúc nào mà chiễm chệ nằm trên đầu cô. Khóe môi anh hơi nhếch lên một ý cười nhàn nhạt. "Biết rằng em xinh đẹp rồi nhưng cũng nên chú ý đầu tóc một chút, lá rơi nằm trên đầu em cũng không biết có ngày lại trở thành cái cây di động đấy."

"À... để em vào nhà vệ sinh xem lại." Tâm Đan cầm chai nước đi lướt qua anh, vừa rời khỏi cô liền bất giác nhắm chặt mắt đẹp đi cái cảm giác quái dị trong đầu bây giờ. Sau đó cô không vào nhà vệ sinh mà đứng một góc ở khu chữa bệnh, tay vẫn cầm chai nước suối mà anh đưa. Được một lúc thì Lương Tài đi đến, anh ta gọi cô rất nhiều lần cuối cùng phải dùng tay véo cô một cái Tâm Đan mới bực bội mắng. "Làm gì thế, đau đấy lắm đấy, anh điên à?"

"Vợ à, em cười cái gì thế? Ngoài cửa sổ có cái gì vui lắm sao?"

"Tôi, tôi cười khi nào? Cười cái gì chứ?"

"Lại còn nói, anh gọi em cả buổi em cũng không nghe...đứng cười như một con điên."

"Anh nói ai điên hả có tin tôi đập chết anh không?"

Lương Tài thầy cô giơ tay thì sợ lùi ra sau vài bước, nhìn cô như thấy thú dữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »