Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 15: Bị nghi phạm đánh cho thừa sống thiếu chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Có chuyện gì sao? Tôi đang thẩm vấn nghi phạm."

Tâm Đan mở to mắt, nghi phạm? Thoắt một cái cô đã trở thành nghi phạm rồi sao? Ôi mẹ ơi...

Cậu thanh niên kia nói. "Không biết, sư phụ bảo anh qua gấp."

Đội trưởng Khắc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói. "Được rồi."

Trước khi đi, anh ta còn lấy luôn cả ly nước suối khi nãy cô uống đem ra ngoài. Cậu thanh niên trẻ kia còn quay lại nhìn cô một cái rõ kì lạ khiến cô khó hiểu vô cùng. Tâm Đan nhún vai, người của tổ trọng án đúng là không có ai dễ hiểu cả.

Nhà xác công an tỉnh ở dưới tầng hầm của trụ sở cảnh sát, nơi này hoang vu lạnh lẽo, cửa thang máy vừa mở ra ở tầng B1 liền khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh tận xương tủy. Nơi này bao gồm ba phân khu, một là kho đông lạnh giữ xác, hai là phòng chứa dụng cụ khám nghiệm, ba là phòng giải phẫu. Phòng giải phẫu của công an tỉnh luôn là nơi hiện đại tiên tiến nhất cả nước, thiết bị tân tiến, quạt hút gió công suất cao không làm cho không khí tràn ngập mùi tử thi phân hủy. Đó là một căn phòng phủ lớp sơn trắng, không phải màu trắng làm cho người khác dễ chịu mà là một loại màu khiến người ở đây nảy sinh một cảm giác rợn người đầy chết chóc, tông màu sáng không làm cho nhà xác sáng hơn mà ngược lại còn làm cho không gian âm u hiu quạnh đáng sợ. Đi qua một lớp cửa kính, Khắc Thành thay y phục rồi ấn nút, cánh cửa kính dày thứ hai mở ra. Không gian bên trong khá rộng, ánh đèn sáng, phía xa là các dãy kệ tủ chứa đầy những loại dung dịch hóa học khó hiểu, phía góc tường còn trưng bày một bộ xương người nhân tạo, ở giữa phòng là bàn giải phẫu lớn, trên đó là thi thể của một cô gái hoàn toàn không che đậy, chỉ nhìn thấp thoáng ở phía xa cũng đủ làm cho người ta ớn lạnh.

Tuy công suất quạt thông gió vô cùng lớn, nhưng do ảnh hưởng tâm lý mà vẫn khiến Khắc Thành cảm nhận được loại mùi đáng sợ của tử thi bị phân hủy. Anh mím môi, bịt mũi đi tới cảnh người đang chăm chú giải phẫu thi thể.

"Sao hả, cậu có thu thập gì không?"

"Thủ pháp gây án của hung thủ không chuyên nghiệp, hắn đâm nạn nhân tổng cộng hai dao. Một nhát đầu đâm trực tiếp vào phế quản, làm cho phế quản tổn thương thì nạn nhân sẽ không thể kêu cứu, nhát thứ hai đâm vào tâm thất khoét một đường vào giữa tim."

Khắc Thành gật đầu, tỉnh bơ hỏi lại. "Thì sao?"

"Lý do vì sao hung thủ phải đâm hai nhát mà không trực tiếp một nhát chí mạng ngay tim?" Ngụy Giang Thiên vẫn không nhìn qua, cũng không trả lời mà lại đặt tiếp một câu hỏi khác.

Khắc Thành gật đầu. " Hiểu rồi Đó là vì hắn không tự tin với thủ pháp của mình, hắn sợ rằng khi hắn không thể trong một nhát đâm chết nạn nhân thì cô ấy có thể kêu cứu khi đó hành động của hắn sẽ thất bại. Vì thế cho nên hắn mới đâm vào phế quản trước, có phải không? Nhưng cũng không loại trừ hung thủ sơ ý, đâm một nhát nạn nhân vẫn chưa chết nên đâm thêm nhát nữa chứ không phải là trước muốn bịt miệng nạn nhân sau mới gϊếŧ người."

"Dù là gì đi nữa thì vẫn chứng minh được sân trượt băng không phải hiện trường đầu tiên của vụ án." Ngụy Giang Thiên nói. "Nếu đâm người khác, khi rút dao ra chắc chắn máu sẽ phun dạng sương, hai vết thương của nạn nhân đều ở trước ngực, chắc chắn quần áo của hung thủ sẽ dính máu, nếu như hắn gây án trong sân trượt băng thì không thể nào dễ dàng thoát khỏi sân mà không bị ai để ý trong khi cả người dính đầy máu được."

"Ý cậu là hung thủ gϊếŧ người ở nơi khác sau đó mới đem xác tới sân trượt băng vứt?" Khắc Thành nói. "Nhưng tại sao lại là sân trượt băng? Nếu là gϊếŧ người vứt xác, đáng lẽ ra hung thủ phải chọn nơi kín đáo để cảnh sát khó phát hiện mới đúng. Lựa chọn sân trượt băng đông người như vậy, chỉ có một khả năng."

Liên Chiếu đứng phía xa nhanh nhảu chen vào. "Hắn ta muốn tuyên chiến với cảnh sát."

Khắc Thành chỉ tay. "Thông minh đấy."

"Hung thủ có thể là thợ thái thịt hoặc là công nhân thi công vì vết đâm của hắn vô cùng chuẩn xác và đủ lực. Một người có thể lựa lực chuẩn như vậy chỉ có thể một là người bán thịt heo thường xuyên dùng dao, hoặc là công nhân phụ trách việc khoan hoặc cắt gỗ." Ngụy Giang Thiên nói tiếp.

"Nhưng nghi phạm trước mắt là một cô gái, cô gái này lại là sinh viên, làm thêm ở một tiệm bánh ngọt. Hình như không giống với phác họa của cậu, khoang cắt gỗ? Thái thịt heo?" Khắc Thành mím môi."Pháp y sư huynh, suy đoán của cậu khá có lý đấy nhưng mà ở cái thành Bách Nhật này không dưới cả trăm chỗ bán thịt và làm công trường đang thi công, số công nhân cũng lên tới vài trăm người, muốn tìm là chuyện rất khó."

"Đã có thông tin nạn nhân chưa?" Ngụy Giang Thiên lờ đi câu hỏi của Khắc Thành, tiếp tục hỏi.

"Vẫn chưa, đã đối chiếu dấu vân tay trong nội thành Bách Nhật nhưng không có kết quả trùng khớp, bước đầu nghi ngờ là người nơi khác tới cách đây không lâu. Dựa theo phán đoán nhận dạng của pháp ý các cậu, nạn nhân là nữ, mười tám tuổi, chưa sinh đẻ, mất tích vào khoảng từ ngày 5 tháng sáu đến ngày 6 tháng sáu. Nhưng vẫn chưa có thông tin phản hồi từ thân nhân nạn nhân."

Lúc này cửa phòng giải phẩu mở ra, một điều tra viên hớn hở đi vào. "Có phản hồi rồi đây, khi nãy ông bà nội của nạn nhân tới đây nhận dạng. Hai ông bà là người Phúc Vân, năm nay đã gần bảy mươi, hôm trước xem thời sự thì thấy vụ án liền nghi ngờ là cháu gái mình vì hai ngày không thể gọi điện thoại được cho cháu. Chúng tôi đã xác nhận, nạn nhân đích thị là La Kim Lan 20 tuổi từ thị trấn Phúc Vân đến thành Bách Nhật từ hai năm trước. Hiện đang làm ở một công ty mỹ phẩm, còn đang độc thân, ở quê nhà ngoại trừ ông bà nội thì không có người thân, ba mẹ đã mất trước khi cô ấy lên thành phố không lâu. Cuộc sống cá nhân khá nề nếp, tính tình cũng dễ chịu hoàn toàn không làm mất lòng ai. Người xung quanh dãy phòng trọ của cô ấy đều rất có thiện cảm, bạn bè thì không giao du nhiều lắm, cuộc sống khá khép kín và hướng nội."

Khắc Thành hỏi. "Đã điều tra Lâm Dung Tâm Đan chưa?"

Điều tra viên gật đầu. "Đã thu thập mẫu vân tay đem đi xét nghiệm, không trùng khớp với dấu vân tay phát hiện trên y phục nạn nhân. Bạn cùng phòng ký túc của cô ấy cũng đã chứng minh cả ngày hôm ấy cả hai cùng ở sân trượt băng, Lâm Dung Tâm Đan không hề rời khỏi."

Ngụy Giang Thiên nói. "Cả hai vết đâm đều ở trước ngực, nạn nhân không có dấu hiệu bị trói buộc hoặc chống cự, phương hương đâm theo chiều thẳng đứng, có nghĩa là nạn nhân và hung thủ đứng đối diện nhau, trong lúc không để ý nên đã bị đâm bất ngờ. Có thể khiến một cô gái tính tình khép kín hướng nội mất đi cảnh giác chắc chắn là người quen. Còn nữa, nạn nhân hai mươi tuổi, cao một mét bảy nặng năm mươi hai kí, hung thủ muốn vác xác nạn nhân từ nhà ra tới khu trượt băng, dù xa hay gần thì hắn cũng phải có thể lực rất tốt. Lâm Dung Tâm Đan chỉ cao 1m68 nặng bốn mươi lăm kí, không thể nào nhấc nổi cái xác lên như vậy."

Kt hít một hơi, nhíu mày. "Vậy thì căng rồi, tìm được một chút dấu vết lại bị loại trừ. Bây giờ có lẽ phải tới khu nhà trọ nơi La Kim Lan sống tìm thêm manh mối, đó có thể là hiện trường gây án thứ nhất."

"Đợi đã." Ngụy Giang Thiên lên tiếng. "Khi nãy chẳng phải cậu nói phác họa của tôi đại trà khó tìm ra tội phạm sao? Bây giờ tôi khoanh vùng cho cậu thêm một chi tiết."

"Gì thế?"

Ngụy Giang Thiên nhìn qua chỗ Liên Chiếu, cậu ta hiểu ý đi tới bàn thí nghiệm lấy một lọ thủy tinh đưa cho Khắc Thành, Khắc Thành nhận lấy quan sát bên trong thấy có một mẫu vụn màu trắng. "Gì thế?"

Liên Chiếu giải thích: "Khi nãy lúc khám nhiệm vật chất trong móng tay của nạn nhân chúng tôi phát hiện một dạng bột như thế này. Sau khi phân tích thì có 60% là Canxi cacbonat."

"Canxi cacbonat? Hai người nghi ngờ đây là do hung thủ để lại sao?"

"Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn." Ngụy Giang Thiên ngẩng đầu "Nạn nhân làm tiếp thị cho công ty mỹ phẩm, không lý nào lại tiếp xúc với loại chất hóa học này. Thông thường canxi cacbonat là một chất thường được sử dụng trong y tế như một chất bổ sung cho người bị loãng xương, cung cấp canxi cho cơ thể hay một chất. Ngoài ra Cacbonat canxi là một thành phần cấu thành hoạt hóa trong. Chất này thường được tìm thấy dưới dạng ở khắp nơi trên thế giới, là thành phần chính trong mai và vỏ của các loài sò, ốc hoặc vỏ của."

Khắc Thành chớp mắt, sau đó khẩn cầu: "Cụ thể hơn đi."

"Cụ thể hơn, Canxi Cacbonat là thành phần được sử dụng chủ yếu trong công nghiệp xây dựng như đá xây dựng, cẩm thạch hoặc là thành phần cấu thành của xi măng hoặc từ nó sản xuất ra vôi. Ngoài 60% là Canxi Cacbonat ra thì chúng tôi còn phát hiện một số thành phần phụ tất cả đều là thành phần có trong xi măng, hơn nữa còn là loại xi măng có nhiều Clinker Portland."

"Clinker Portland? Đây là thành phần chính trong xi măng xi măng Portland mà?"

"Ngoài ra thì khi kiểm tra màn trinh của nạn nhân thì không phát hiện có dấu hiệu xâm hại tìиɧ ɖu͙©." Liên Chiếu nói.

Khắc Thành chau mày suy nghĩ "Hung thủ không cưỡиɠ ɧϊếp nạn nhân, tài sản cùng số tiền trên người cô ấy hoàn toàn nguyên không mất mác gì. Có khả năng không phải sắc cũng không phải tiền mà là gϊếŧ người vì hận?"

Ngụy Giang Thiên gỡ bao tay y tế màu trắng bỏ vào sọt rác "Nhưng màиɠ ŧяiиɧ đã bị rách."

Khắc Thành nghe xong thì phì cười "Màиɠ ŧяiиɧ bị rách thì có gì lạ? Một cô gái xinh đẹp như vậy, bên cạnh có bạn trai là điều đương nhiên." Nói xong thì anh lại ngẫm nghĩ ra điều gì đó rồi hơi cao giọng: "Khoan đã, bạn trai... khi nãy Bảo Bảo nói ông bà nội của nạn nhân nói cô ấy không có bạn trai, còn đang độc thân."

Ngụy Giang Thiên gật đầu "Đáng nói đây là hiện tượng màn trinh bị rách của cô ấy còn khá mới."

"Hử? Mấy chuyện này nhìn cũng biết sao?"

"Thông thường vết rách trong vòng 3-4 ngày có màu sắc đỏ, sưng nền và rướm máu, sau 4-5 ngày thì tạo sẹo, từ 8-10 ngày sẹo xơ hóa hoàn toàn, khi hóa sẹo mỗi bên trắng dày và khúc khuỷu, thường không bao giờ hai mép dính liền vào nhau. Vết rách này của cô ấy rõ ràng là chỉ mới khoảng 4-5 ngày trước." Ngụy Giang Thiên nói. "Tôi chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu thông tin, hung thủ là nam giới, cao khoảng một mét bảy lăm, nặng sáu mươi kí, có quen biết với nạn nhân, không phải là bạn trai nhưng không loại trừ khả năng là người theo đuổi cô ấy. Nghề nghiệp là công nhân làm việc trong công trường. Thường xuyên lui tới chỗ ở của nạn nhân, chuyện này có thể kiểm tra camera khu nhà nơi cô ấy ở."

Thấy Ngụy Giang Thiên chuẩn bị rời khỏi, Khắc Thành liền nhân cơ hội xen kẽ chút chuyện riêng vào hỏi. "Này, lúc sáng tôi gọi cậu nói hôm nay có luận án phải soạn, vụ này giao cho Liên Chiếu khám nghiệm, sao tự nhiên lại tới đây thế?"

Ngụy Giang Thiên dừng chân, quay lại nói. "Tôi không an tâm."

"Liên Chiếu là đồ đệ của cậu, theo cũng hai năm mấy rồi, cũng đâu phải cậu chưa từng giao cho cậu ta xử lý vụ án? Không an tâm cái gì chứ? À, vết thương trên mặt cậu sao rồi? Thật tội nghiệp, khi không bị nữ sinh đánh cho một trận."

"Liên quan gì tới cậu?" Anh nhướng mày nói một câu sau đó rời khỏi rất nhanh.

Khắc Thành đứng lại, chỉ tay nói. "Cái tên này, sao cái tính cục súc không bao giờ chịu bỏ thế?"

Liên Chiếu cầm một bảng báo cáo đi tới đưa cho Khắc Thành, "Đội trưởng ơi, anh không cần tốn công tra hỏi."

"Tại sao?"

"Em theo sư phụ hai năm, cũng không hiểu nổi tính khí của anh ấy cơ mà. Này, cầm lấy đi."

Khắc Thành cầm bản báo cáo. "Đúng là khó hiểu, tôi thấy cậu mổ xác chết còn dễ dàng hơn là theo kịp cái tư duy logic của Ngụy Giang Thiên."

Liên Chiếu gật đầu một cách thật lòng. "Đúng vậy."

"Thôi mặc kệ, dù gì tháng này cậu ta đúng là xui xẻo, khi không tới hiện trường tìm hiểu dấu vết lại bị nghi phạm đánh cho thừa sống thiếu chết, vừa nghĩ tới một mặt là cảm khái mặt còn lại tôi chỉ muốn cười thôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »