Editor: Dương Dzui Dzẻ
Beta: Mèo Sama (con người đã lặn từ đầu truyện, đến giờ mới ngoi lên. Chân thành xin lỗi các bạn. :))))) )
Từ bờ biển trở về trời đã sụp tối.
Trải qua một ngày một đêm ở biệt thự bên bờ biển, thật sự là quá mức vui vẻ, thế cho nên lúc đứng ở vườn hoa bên trong biệt thự Giang gia, Kỷ Ngữ Đồng có một loại cảm giác hoảng hốt. Tay không tự chủ kéo vạt áo Giang Hạ lại.
"Vào thôi, không phải Quế mụ đã sớm chuẩn bị thức ăn rồi sao." Giang Hạ hướng nàng cười một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn nét cợt nhả như lúc ở bờ biển. Nàng bước vào nhà trước.
Trong tay Kỷ Ngữ Đồng thoáng cái trở nên trống không. Cô ngẩn ra một lúc, sau đó cũng theo nàng bước vào.
Thức ăn quả nhiên đã được dọn sẵn trên bàn, A Lam cũng đã dọn chén đũa xong khiến Giang Hạ thở phào nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng ôm Quế mụ một cái rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
"Ngữ Đồng đi biển chơi cùng đại tiểu thư rất vui sao ?" Quế mụ quay đầu hỏi Kỷ Ngữ Đồng.
"Dạ, thật vui vẻ." Kỷ Ngữ Đồng cười ôn nhu mà xấu hổ.
Quế mụ nhìn hai nàng, trong lòng có chút vui mừng. Hai đứa nhỏ này dường như sau khi trở về từ chuyến đi thì ở chung cũng không tệ lắm, đây đúng là một dấu hiệu tốt .
"Quế mụ, lần sau đi cùng tụi con đến biệt thự ở bờ biển chơi đi." Giang Hạ cười có ý mời.
"Cái gì? Kia không được đâu. Tiên sinh sẽ không đồng ý."
"Chờ đến lúc hắn không có ở nhà, con dẫn người đi. Như vậy chúng ta vừa có thể chơi vui vẻ lại còn có thể nếm những món ăn mỹ vị do người làm nha."
"Ngữ Đồng, con xem, Đại tiểu thư lại đang dụ dỗ ta vui vẻ." Quế mụ lắc đầu cười.
Kỷ Ngữ Đồng nhìn Giang Hạ, mím môi khẽ cười. Giang Hạ thế nhưng không có nhìn cô, nàng ăn nửa chén cơm rồi ngẩng đầu đối với Quế mụ nói: "Con rất giữ lời. Một ngày nào đó con nhất định phải dẫn người đi. Được rồi, con đã ăn xong. Con lên lầu tắm rửa trước."
"Hôm nay không có khẩu vị sao? Làm sao mới ăn một chút đã xong?" Quế mụ lập tức hỏi.
"Không phải, trước đó con đã ăn vài thứ nên no rồi." Giang Hạ nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó đối với Kỷ Ngữ Đồng gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Kỷ Ngữ Đồng cầm lấy chiếc đũa, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt dần ảm đạm.
Miễn cưỡng ăn cơm xong, sau đó cùng Quế mụ và A Lam hàn huyên trong chốc lát. Kỷ Ngữ Đồng đang muốn lên lầu lại thấy Chu Văn Hàn từ phía cửa đại sảnh ở lầu một đi vào. Sắc mặt cô biến đổi, bước nhanh lên lầu trên.
Chu Văn Hàn dừng động tác cởϊ áσ khoác tây trang, gọi một tiếng: "Ngữ Đồng." Liền lúc đó, Quế mụ nghe được âm thanh của hắn thì vội vàng từ phòng ăn đi ra ngoài: "Tiên sinh, người đã về. Đã ăn cơm tối chưa?"
Chu Văn Hàn thân hình dừng lại, chỉ đành phải dừng bước.
Kỷ Ngữ Đồng cơ hồ là có chút kinh hoảng trở lại phòng của Giang Hạ. Vừa mới đóng cửa lại đã thấy Giang Hạ cầm khăn lông lau tóc bước từ trong phòng tắm ra. Cô thấy bộ dạng này của nàng, kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Kỷ Ngữ Đồng sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một chút.
Giang Hạ đem khăn lông vắt trên cổ bước tới bên người nàng. Cô khẽ nâng cằm của nàng, con ngươi trong mắt luân chuyển, âm thanh có chút khẩn trương: "Hắn trở lại, vừa lúc gặp em?"
"Dạ." Kỷ Ngữ Đồng gật đầu.
"Hắn đã làm gì em sao?" Giang Hạ nhíu chân mày, trong mắt đã mơ hồ tụ lên lửa giận. Nhìn bộ dạng tựa như muốn lập tức đi xuống nhà tìm Chu Văn Hàn tính sổ.
"Không có, mới gọi em một tiếng thì em đã vội vàng lên đây." Kỷ Ngữ Đồng nhìn cô như muốn nói gì đó sau lại thôi.
Giang Hạ thở dài, đang định an ủi nàng nhưng Kỷ Ngữ Đồng đem tay cô đẩy ra, thấp giọng nói một câu: "Em đi tắm." rồi đi vòng qua cô. Giang Hạ bước nhanh đuổi theo nàng, một tay từ phía sau ôm lấy eo để cho thân thể dán chặt vào lưng nàng. Một sau trận mùi hương thơm ngát trong nháy mắt vây quanh nàng, thân thể Kỷ Ngữ Đồng không khỏi cứng đờ.
"Em sinh khí ?" Hơi thở ấm áp của Giang Hạ nhẹ nhàng phả lên tai của nàng, thanh âm vô cùng mềm nhẹ .
Kỷ Ngữ Đồng chỉ cảm thấy bên tai bất giác nóng lên. Nàng không nói lời nào, trong mắt tựa hồ đã bị bịt kín một tầng sương mù, đôi môi lại quật cường mím chặt.
"Bởi vì chị mới vừa ở dưới lầu tỏ thái độ với em? Hử?" Giang Hạ siết vòng tay càng chặt thêm, hai người rất thân mật dán ở chung một chỗ.
Kỷ Ngữ Đồng chau mày, nàng đứng yên ở đó. Giang Hạ tựa hồ cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc nàng và lẳng lặng ôm nàng. Một lúc lâu,thanh âm ngọt ngào nhưng lại đầy đau lòng của Kỷ Ngữ Đồng truyền đến tai cô: "Hạ, con người nào mới chân chính là chị?"
Giang Hạ sửng sốt. Kỷ Ngữ Đồng tránh khỏi vòng tay cô, xoay người lại nhìn sâu vào ánh mắt của cô: "Là chị thô bạo của trước kia làm người khác không nhìn thấu? Hay là loại con nhà giàu nhưng tính tình trượng nghĩa? Hay còn là người thâm tình ở trong biệt thự bên cạnh bờ biển? Hoặc là chị lạnh lùng như hôm nay, giống như hôm qua giữa chúng ta không hề có chuyện gì xảy ra?"
Kỷ Ngữ Đồng ngừng lại một chút, trong mắt đã lóe ra lệ quang: "Mỗi lần chị thay đổi đều làm cho em không chút lường được. Hiện tại, chị khiến em sợ hãi".
" Sợ cái gì?" Giang Hạ nhích tới gần nàng.
"Sợ. . . Sợ ngày hết thảy những chuyện của ngày hôm qua đều là tưởng tượng." Giọng Kỷ Ngữ Đồng có chút run rẩy.
"Em biết không? Em thật là ngốc." Giang Hạ lắc đầu: "Trước kia, tất cả mọi người đều cảm thấy chị không thích em, hiện tại, chị hi vọng bọn họ vẫn tin là như vậy. Chị với em yêu nhau, tự chúng ta biết là được. Ở biệt thự trên bờ biển, trong căn phòng này ,trong trường học, chúng ta có thể không có chút nào kiêng kị, nhưng ở chỗ này thì tuyệt đối không được."
Nói xong, cô thở dài thật sâu. Cô suy nghĩ một lát nhưng cuối cùng vẫn không có nói chuyện Chu Văn Hàn muốn kết hôn với nàng, chỉ thấp giọng nói tiếp: "Trước khi chị đưa em ra nước ngoài thì chị không muốn rắc rối. Chị hiểu rõ hắn, hắn đối với em có ý định đấy nhưng chị không hi vọng hắn biết rõ quan hệ của chúng ta. Nếu chuyện đó xảy ra thì mọi việc sẽ trở nên hỗn độn hơn."
Kỷ Ngữ Đồng ngẩn người, trong mắt lộ ra một tia áy náy: "Hạ, thật xin lỗi. Em không nghĩ được nhiều như vậy. . ." Nàng tiến lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy hông cô.
"Không có gì, không cần cảm thấy có lỗi." Trên mặt Giang Hạ cũng có vài phần bất đắc dĩ.
"Sau này, chúng ta. . . Chúng ta sẽ như thế nào ?" Kỷ Ngữ Đồng tựa đầu lên vai của cô, lẩm bẩm nói. Trước kia, nàng ngay cả nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới nàng cùng Chu Văn Hàn và Giang Hạ thế nhưng lại phát sinh quan hệ phức tạp như vậy.
"Chị cũng không biết." Giang Hạ khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng nói mềm nhẹ trở lại: "Nhưng mà chị biết vấn đề dù khó khăn cách mấy cũng không phải không giải quyết được, em cứ đi tắm trước đi."
Trên TV đang chiếu một bộ phim thanh xuân thần tượng, Giang Hạ xem một hồi liền không có hứng thú bấm sang kênh thể thao. Cô xem trận đấu bóng rổ trong chốc lát, cuối cùng dứt khoát tắt tivi. Đem đèn trong phòng tắt hết, chỉ để lại một chiếc đèn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt ở đầu giường.
Hai tay cô gối sau ót, ngửa mặt nhìn trần nhà, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng thì cô mới thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mình: "Mau tới đây."
Kỷ Ngữ Đồng mặc một bộ áo ngủ màu trắng làm từ tơ tằm, mái tóc đen nhánh tán loạn trên vai. Bởi vì mới vừa tắm rửa xong nên trên da thịt trong suốt như tuyết lộ ra màu hồng nhàn nhạt, dưới ánh sáng của ngọn đèn lại làm vẻ đẹp càng phá lệ mê người. Nàng nghe theo bò lên giường, nằm xuống khuỷu tay cô. Giang Hạ nghiêng người đem mặt vùi vào cổ nàng, Kỷ Ngữ Đồng phát ra một tiếng rên nhẹ, đưa tay giữ chặt đầu của cô.
Trong mũi truyền đến một trận hương thơm ngát, cơ hồ khiến cho Giang Hạ trầm mê. Một lúc lâu, nàng mới rời khỏi Kỷ Ngữ Đồng, ánh mắt luôn sắt bén bỗng trở nên có chút si ngốc, nhìn chằm chằm không chớp vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Kỷ Ngữ Đồng.
"Hạ. . ." Mặc dù quan hệ đã thân mật nhưng Kỷ Ngữ Đồng vẫn có chút xấu hổ khi bị cô nhìn như vậy
Giang Hạ nghe tiếng nàng gọi dường như hồi phục lại tinh thần. Thân thể cô chuyển động nằm ngửa ở trên giường, bỗng nhiên thì thào nói: "Ngữ Đồng. Chị thật hi vọng hiện tại chúng ta vẫn đang ở biển, lúc đó có thể tạm thời quên đi phiền não, hoàn toàn phóng túng bản thân. Trong đầu chị nghĩ muốn hôn em, ôm em... Làm mọi việc mà chị muốn làm...."
"Hạ, em là gánh nặng của chị sao?" Kỷ Ngữ Đồng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn cô.
"Ngữ Đồng, em có hay không một loại cảm giác vừa vào căn phòng này là tất cả tâm tình đều khác biệt?" Giang Hạ ngẩn đầu, nhẹ giọng hỏi.
Khác biệt? Đúng vậy. Cuộc sống trong hai ngày ở biệt thự bên bờ biển như ở thiên đường. Cùng người mình yêu ở dưới ánh sao bộc bạch cõi lòng với nhau, tự nhiên thân mật như hai linh hồn tương giao, bên cạnh còn có bạn tốt tâm sự. Nhưng trở về nơi này, tâm tình tự nhiên trở nên nặng nề. Vừa thấy được Chu Văn Hàn thì những hình ảnh kia lại như một bộ phim xuất hiện trong đầu nàng.
Giang Hạ thấy nàng không đáp, cô nghiêng thân thể đối diện với nàng, bên miệng hiện lên vẻ tươi cười, ôn nhu nói: "Chị thật hi vọng chị không cần phân tâm nghĩ đến việc khác, chỉ cần có em là đủ rồi. Chị thật hi vọng cuộc sống của chúng ta đơn giản chỉ có tình yêu."
Lo lắng trong lòng Kỷ Ngữ Đồng dần dần tản đi chỉ vì lời nói của cô. Nàng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu như nước, thấp giọng nói một câu: "Hạ, em cũng chỉ muốn nhìn thấy chị, nghĩ tới chị. . ." Nói tới đây, nàng không nhịn được giơ lên cổ tay tuyết trắng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô.
Giang Hạ trong lòng nóng lên, bắt được tay nàng kéo đến bên khóe miệng tinh tế hôn xuống. Kỷ Ngữ Đồng nhìn cô, trong mắt khẽ lộ ra xấu hổ, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi cong dài nhẹ nhàng rung động. Giang Hạ cũng nhắm mắt lại, đôi môi dán lên trán của nàng. Giang Hạ hôn không còn chút bá đạo của ngày xưa mà ôn nhu tỉ mỉ, lưu luyến triền miên. Cô gần như hôn khắp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kỷ Ngữ Đồng, gò má tinh xảo, chóp mũi xinh đẹp, còn có đôi môi anh đào no đủ.
Kỷ Ngữ Đồng mới đầu chẳng qua là trúc trắc đáp lại cô, sau đó dần dần bị nàng khiêu lên tâm tình, phản ứng ngày càng nhiệt liệt hơn. Giang Hạ cảm giác được nàng chủ động, trong thân thể phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt, đôi con ngươi vốn trong trẻo trở nên có chút mê man. Đột nhiên,cô buông lỏng đôi tay đang ôm nàng, kết thúc trận hôn sâu này, đầu lưỡi từ nàng trong miệng nàng lưu luyến dứt ra.
Hơi thở Giang Hạ có chút dồn dập, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt Kỷ Ngữ Đồng.
Trước mắt là một cô gái có đôi mắt tựa như say, đôi môi anh đào như nhuộm. Xinh đẹp đến kinh người như vậy, quả thực khiến cho người khác muốn liều lĩnh chiếm lấy nhưng đang nằm bên cạnh cô. Nhìn gương mặt thanh thuần không chút tỳ vết kia, cô không giải thích được tại sao trong đáy lòng mình có một loại tự ti thật sâu, giống như. . . Thật giống như cùng nàng càng thân mật hơn bao nhiêu thì bản thân lại làm tổn hại đến nàng bấy nhiêu. Cho đến hiện tại, nhất là sau một màn vừa diễn ra trong phòng thì loại ý nghĩ này liền càng thêm mãnh liệt.
Giang Hạ chưa từng có cảm giác như thế. Cô cũng không biết sở dĩ có ý nghĩ như vậy rốt cuộc là vì cha ruột của cô làm ra hành động đáng xấu hổ kia, hay là tại vì do bản thân có một đoạn thời gian sa đọa về mặt tình cảm.
Nàng yêu Kỷ Ngữ Đồng, tuy nhiên lại có cảm giác mình không xứng với Kỷ Ngữ Đồng. Loại ý nghĩ này làm cho nàng thống khổ. Một Giang Hạ đầy kiêu ngạo, tại sao khi đứng trước mặt cô gái mình yêu thì nửa điểm kiêu ngạo cũng không còn, chút thời gian khi còn thơ bé, đã sớm qua đi không trở lại
Giang Hạ trong lòng bỗng nhiên có chút thống hận tại sao không sớm chút yêu nàng đây? Nhưng nếu đã sớm yêu nàng thì không có Tưởng Tiểu Manh, cũng không có Tiêu dương... Vậy cũng không phải không thay đổi được sự thật Chu Văn Hàn là cha của mình hay sao.
"Chị làm sao vậy?" Kỷ Ngữ Đồng thấy Giang Hạ ngơ ngác, vẻ mặt âm trầm bất định, có chút lo lắng cầm tay nàng.
"Không có. . . Không có gì." Giang Hạ từ trong suy nghĩ hỗn loạn dần tỉnh táo lại, thấy trong mắt Kỷ Ngữ Đồng tràn đầy sự quan tâm mới miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, có chút suy tư chuyển đề tài: "Chị đang suy nghĩ, nụ hôn đầu của em hình như là cho chị."
"Cái kia không tính. Đó là do chị đoạt lấy a." Kỷ Ngữ Đồng cau cái mũi đáng yêu, vẻ mặt thoạt nhìn tựa như có chút bất mãn nhưng trong tròng mắt tỏa sáng lại tràn đầy nụ cười.
Giang Hạ nhìn nụ cười rực rỡ của nàng, tâm tình sớm cũng vui lây. Cô cầm lấy tay nàng để ở trên mặt mình, cố ý hỏi: "Như vậy, em hối hận sao?"
Lúc này Kỷ Ngữ Đồng hồi tưởng lại nụ hôn bá đạo kia, trong lòng vẫn là vạn phần ngọt ngào. Nàng khiêu ngón tay nhỏ khẽ lướt qua, vuốt ve trên cánh môi ôn nhuận của Giang Hạ, ôn nhu nói: "Không, em rất may mắn."
Đúng vậy, lúc ấy nàng rất tức giận, sau lại mất mát, nhưng hiện tại nghĩ lại cảm thấy vạn phần may mắn. Trong đầu Kỷ Ngữ Đồng hiện lên một đoạn ký ức, có cùng Giang Hạ bên nhau mà hành động trước kia của Chu Văn Hàn cũng xuất hiện bên trong hồi ức. Lại không thể nào quên đi được.
Trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng dần dần có chút chua xót.
Nếu như có thể, nàng thật hi vọng Giang Hạ không phải là con gái ruột Chu Văn Hàn. Như bây giờ, coi là cái gì đây? Một cặp cha con xung khắc như nước với nhưng đồng thời cùng muốn có một cô gái. Còn cô gái đó thì xem hắn như cha, một tên cầm thú, nhưng nàng lại yêu sâu đậm con gái của hắn.
Bọn họ, bọn họ thậm chí có đôi môi cùng cái mũi rất giống nhau. Thậm chí nàng đều bị bọn họ hôn. . .
Kỷ Ngữ Đồng ngón tay dừng lại ở trên mũi Giang Hạ, ký ức về buổi tối hôm đó như độc xà bỗng nhiên xuất hiện gặm nhấm lòng nàng. Thân thể Kỷ Ngữ Đồng run lên, trong ngực nảy lên một cảm giác buồn nôn, nàng không thể. . . Nàng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Nếu như xảy ra thêm lần nào nữa thì nàng sẽ điên mất!
"Ngữ Đồng, Ngữ Đồng, em làm sao vậy?" Giang Hạ cảm thấy thân thể nàng đang run rẩy, vội vàng ôm chặt nàng.
"Hạ, hạ. . ." Kỷ Ngữ Đồng nhẹ nhàng hô tên cô, tay trượt xuống nắm chặt y phục của cô. Nàng đem mặt dán chặt vào bộ ngực mềm mại, nước mắt bỗng nhiên trào ra mãnh liệt. Nàng cần một tương lai, tương lai đó phải có Giang Hạ, song cả đời nàng, cũng không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt của Chu Văn Hàn.
"Em làm sao vậy? Ngữ Đồng, sao em lại khóc?" Giang Hạ thanh âm trở nên cực kỳ lo âu, tay phải chống giường nửa ngồi dậy. Cô cúi xuống ôn nhu thay cô lau đi nước mắt trên mặt: "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Hạ, chị thật đưa em ra nước ngoài sao?"Ánh mắt mông lung của Kỷ Ngữ Đồng nhìn về phía cô, tay vẫn gắt gao ôm chặt góc áo ngủ của cô. Nước mắt của nàng khiến cho Giang Hạ từng đợt quặn thắt trong lòng.
"Đúng. Chị sẽ đưa em ra nước ngoài." Giang Hạ hôn nhẹ lên trán của nàng, tận lực để cho giọng nói trở nên mềm nhẹ : "Em không muốn đi sao?"
"Không. Em nguyện ý đi, nhưng mà em không muốn rời khỏi chị. Hạ, chị có thể đi cùng em không?"
Kỷ Ngữ Đồng nói xong, dường như nàng đã muốn nói ra những lời này. Sau đó cơ hồ là ngừng thở, khẩn trương chờ Giang Hạ hồi đáp. Nhưng câu hỏi này hiển nhiên ngoài dự kiến của Giang Hạ, cô há hốc mồm, gương mặt dần dần trầm xuống, ngồi ngây người ra đó.
Kỷ Ngữ Đồng ánh mắt không chớp nhìn Giang Hạ, trong ánh mắt ấy có khẩn trương, có mong đợi, thậm chí còn có khẩn cầu...
Một giây, hai giây, mười giây...
Thời gian lẳng lặng trôi qua, tâm Kỷ Ngữ Đồng dần dần trở nên nặng nề.
Phảng phất như một thế kỉ đã trôi qua, Giang Hạ rốt cục cúi đầu mở miệng: "Thật xin lỗi, Ngữ Đồng, chị không thể đi cùng em."