Tâm đã có ý nghĩ muốn quấn quýt, thì đến nằm mơ cũng có ý nghĩ muốn quấn quýt.
Cụ thể mơ thấy cái gì, Kỷ Ngữ Đồng không nhớ rõ, nhưng là khi tỉnh lại, bộ ngực lại có loại cảm giác chua xót.
Nắng sớm sáng rỡ tiến vào gian phòng, rọi vào Kỷ Ngữ Đồng vô cùng ôn nhu.
Kỷ Ngữ Đồng từ trong ngực Giang Hạ tỉnh lại, mùi thơm khoan khoái làm cho hô hấp an bình nhẹ nhàng tâm tình yên bình hơn, ánh mắt còn chưa mở ra, tim lại bắt đầu đập tăng nhanh, "Thình thịch thình thịch" tiết tấu, rõ ràng như vậy, cô cơ hồ sợ người bên cạnh có thể dễ dàng cảm nhận được, cho nên, cô nhanh chóng lưu luyến tránh khỏi người ta, một tay chống gối, ánh mắt một cách tự nhiên dừng lại ngắm nhìn từng đường viền trên gương mặt sạch sẽ đó.
Tóc đen nhánh nhỏ vụn khẽ xốc xếch, đem cái trán đắp đi một nửa, da trên mặt, hồn nhiên tinh khiết hoàn mỹ, lông mi nồng đậm, nhẹ nhàng bao trùm lấy cặp con ngươi dài nhỏ sắc bén lãnh khốc kia, sắc môi mỏng khẽ cong lên. Giang Hạ đang ngủ say, làm người ta cảm thấy dễ dàng thân cận hơn, hơn nữa mang theo vài phần khả ái hiếm thấy. Kỷ Ngữ Đồng xuất thần nhìn chăm chú trong chốc lát, bên khóe miệng lại dạng lên vẻ mỉm cười nhợt nhạt ngọt ngào, nếu như mỗi sáng sớm, mở mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt này, như vậy, cô đánh đổi tất cả để có được loại hạnh phúc này...(Editor: Ahihi, không phải nói chứ này có thật nha mấy thím, tui cũng từng cmn trải cái cảm giác này😝😝...)
Trong lòng cô đầy ôn nhu, tay bất tri bất giác đưa tới, muốn khẽ vuốt khuôn mặt đang ngủ say của Giang Hạ, nhưng là đầu ngón tay mới vừa chạm được một mảnh da thịt mịn trắng kia, liền như ở trong mộng mới tỉnh lại, giống như điện giật thu tay trở lại.
Cô có chút khẩn trương nhẹ nhàng hô hấp, sau đó ngồi dậy, thật nhanh nhảy xuống giường, cầm y phục đi tới phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Giang Hạ liền mở hai mắt ra, nàng trong mắt tựa hồ mang theo vẻ kinh ngạc, có chút buồn cười sờ sờ mặt của mình.
Nha đầu này làm sao kỳ quái như vậy? Sáng sớm giống như là ăn trộm, còn là trộm sờ mặt của mình, còn khẩn trương nữa chứ hề hề, chẳng lẽ là đối với mình có hứng thú sao? Nàng bỗng nhìn phương hướng phòng tắm, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu. Cũng được, nếu vậy lại giả bộ ngủ thêm một hồi nữa, để xem lát sau cô tiếp tục làm gì, Giang Hạ nghĩ như vậy, gật đầu, liền miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.
Hai ngày sau, Giang Hạ quả nhiên cùng Khang Trữ và Lâm Nhất Phong hòa hảo như lúc ban đầu, ở trong sân trường nhìn thấy, nhất định là mấy người cùng lúc xuất hiện. Chẳng qua là, chủ đề đàm luận mấy ngày qua, trên căn bản lấy việc ngày thứ sáu thứ bảy đi bờ biển vui làm chủ. Mọi người nhất trí quyết định, thứ bảy không đi võ quán học, hảo hảo chơi hai ngày.
Sau khi hoàn thành hết các tiết học, Dương Noãn Tô cùng Kỷ Ngữ Đồng ở trong phòng học trì hoãn trong chốc lát, sau đó cùng đi ra ngoài, đi tới bãi đậu xe trong trường học. Trên căn bản, lúc này, Giang Hạ đã ở tại nơi đó chờ cô.
"Đồng Đồng, ngươi gần đây cùng Giang ác ma như thế nào?" Lúc xuống lầu, Dương Noãn Tô mở miệng hỏi.
Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng một cái: "Cái gì như thế nào?"
"Ừ, ta nói, ngươi có hay không cùng nàng hơi cách xa một chút không vậy?" Dương Noãn Tô vừa đi, vừa so sánh khoảng cách của hai cánh tay: "Ta không phải là muốn ngươi cách xa nàng một chút sao."
"Ngươi nhìn thấy a, ta mỗi ngày đều là ngồi xe của nàng tới trường học, về nhà." Kỷ Ngữ Đồng bất đắc dĩ cười.
"Cho nên ta cảm thấy được như vậy không được a, ngươi nói ngươi thích nàng, ta sợ ngươi càng lún càng sâu a. Ngươi trước kia không phải là có tài xế đưa ngươi đi học sao?"
Kỷ Ngữ Đồng chỉ đành phải nói: "Tài xế có việc khác cần đi an bài, hơn nữa, thật không cần thiết để cho tài xế đưa a."
"Đồng Đồng, Giang ác ma có hay không đối với ngươi có chút thích a?" Dương Noãn Tô bỗng nhiên nói.
"A?" Kỷ Ngữ Đồng lập tức lắc đầu: "Làm sao có thể?"
"Làm sao không thể nào? Ngươi so sánh với tất cả bạn gái của nàng là đẹp hơn rất nhiều!" Dương Noãn Tô hừ nhẹ nói: "Hơn nữa nàng hiện tại cũng không giống trước kia, bây giờ đi nơi nào cũng mang ngươi theo, đối với ngươi còn rất tốt."
Kỷ Ngữ Đồng cười khổ lắc đầu, trong bụng thầm nghĩ, ngươi nào biết đâu rằng nàng mang theo nguyên nhân là ở ta.
"Nàng không phải là đang theo đuổi ngươi sao?" Dương Noãn Tô suy nghĩ một chút, đột nhiên trừng tròng mắt: "Nàng đột nhiên biến chuyển thái độ đối với ngươi, có phải hay không bởi vì? Đồng Đồng, ngươi nhưng ngàn vạn không thể bị hấp dẫn a. Nếu quả thật là như vậy, vậy cũng là phù dung sớm nở tối tàn, tham khảo việc nàng đối với người khác sẽ biết!"
Kỷ Ngữ Đồng chau lên lông mày, có chút tức giận nói: "Ngươi lại tới nữa rồi! Ta đã nói tất cả không phải là như vậy."
"Hảo hảo tốt, ta không nói nữa." Dương Noãn Tô ngậm miệng, ánh mắt hướng bãi đậu xe bên kia nhìn lại, bỗng nhiên ngẩn ra, vừa lập tức ngừng đi vài bước, nàng hai mắt đăm đăm, sau đó thì thào nói: "Hiện tại, ta thật sự tin tưởng không phải là như vậy."
Kỷ Ngữ Đồng ngẩn ra, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Giang Hạ trở tay chống mình trên cỗ xe thể thao màu hồng tỏa sắc, chỉ thấy được bóng lưng của một cô bé thân hình yểu điệu, đang ôm nàng hôn.
"Đó là Tiêu Dương a, ban ngày ban mặt, ở trong sân trường mà còn to gan như vậy." Dương Noãn Tô bĩu môi nói.
Kỷ Ngữ Đồng một lòng trong nháy mắt tựa như băng xuyên vào tim, vừa đau vừa lạnh, còn mang theo chút khẽ khổ sở. Cô vội vàng nghiêng đầu đi, không nhìn tới cái loại cục diện trước mắt này.
Hết lần này tới lần khác Dương Noãn Tô vừa ở bên cạnh cười nói: "Đồng Đồng, ngươi thật sự là quá thuần khiết rồi, loại này hình ảnh, lại còn không dám nhìn, ta theo chân bọn họ ở chung một chỗ, loại này a, là chuyện thường như cơm bữa, ai, chỉ trách Chu Tinh Hán hết lần này tới lần khác cùng bọn xấu xa này cấu kết với nhau, nhớ ngày đó ta là cô nương thuần khiết biết bao, đã bị mấy cái này nhuộm đen tối luôn rồi."
Kỷ Ngữ Đồng cắn môi, không lên tiếng, ngay cả trong hốc mắt cũng nảy lên ghen tuông.
"Tốt lắm, đừng như vậy nữa, biểu diễn sớm kết thúc ở đây đi." Dương Noãn Tô cảm thấy buồn cười: "Giang ác ma cũng nhìn thấy ngươi, đi thôi, chúng ta qua đó."
Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên tránh thoát tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta không qua đó, ta nghĩ.... Ta nghĩ đi vào lại trong phòng học ngồi một chút."
"Hmm? Có lầm hay không? Đi làm gì? Quên đồ sao?"
"Noãn Noãn, ta hiện tại muốn ở lại trường học, cùng nhau tự học, sau đó buổi tối ngủ trong túc xá của ngươi có được hay không?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ mang theo một tia cầu xin.
"Ngươi nói thật? Đó là đương nhiên rất tốt wow!" Dương Noãn Tô vô cùng vui sướиɠ: "Vậy chúng ta đi trong túc xá ngồi một chút, tí nữa cùng đi ăn bữa tối."
Hai người đang nói dở, nhưng thanh âm Giang Hạ lại xa xa truyền đến: "Kỷ Ngữ Đồng, ở nơi đó làm cái gì lâu vậy, mau tới đây!"
"Nàng gọi ngươi đấy, chúng ta đi qua nói với nàng một tiếng." Dương Noãn Tô nhìn bên kia, Tiêu Dương đã sớm không thấy bóng dáng, nàng lôi Kỷ Ngữ Đồng đi qua, đến trước mặt Giang Hạ, cười nói: "Giang Hạ, Đồng Đồng nói tối nay muốn ở chỗ của ta, không đi trở về, ngươi có thể hay không cùng ba ba của ngươi nói một tiếng?"
"Cái gì?" Giang Hạ kinh ngạc nhìn Kỷ Ngữ Đồng, lập tức nói: "Không được!"
Dương Noãn Tô sung khí: "Làm sao ngươi như vậy a, chỉ một ngày không đi trở về a! Ngươi giúp việc này không được sao!"
"Một ngày cũng không được!" Giang Hạ khẩu khí, chút nào cũng không giống như đang thương lượng, hướng về phía Kỷ Ngữ Đồng giơ lên càm: "Lên xe!"
Kỷ Ngữ Đồng nhìn Dương Noãn Tô, nhẹ giọng nói: "Ta đi về trước."
Dương Noãn Tô thấy Giang Hạ thái độ mạnh như vậy, mà Kỷ Ngữ Đồng lại là vẻ mặt không vui, chỉ tức giận tới mức dậm chân, oán hận nhìn cửa xe hơi mở ra.
Xe nhanh chóng chạy, hai bên đường cây cối từ từ rút lui.
Hai hàng lông mày của Giang Hạ khẽ chau lên, tựa hồ có tâm sự gì, Kỷ Ngữ Đồng đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ, cũng không để ý nàng, hai người một đường không nói chuyện.
Kỷ Ngữ Đồng cũng không nghĩ tới, mình sẽ có phản ứng lớn như vậy, cô một mực cố nén, không để cho mình rơi lệ. Cô vốn chỉ là muốn, cô thích Giang Hạ, rất đơn giản, rất thuần túy, có thể ngày ngày như vậy nhìn nàng, phụng bồi nàng, cảm thụ được nàng đối với mình che chở, như vậy cũng là tốt, cô không có dũng khí, đi tranh giành nhiều hơn, đi yêu cầu xa vời nhiều hơn.
Nhưng là hiện tại, cô cảm giác mình nghĩ lầm rồi, cô nghĩ là như vậy, Giang Hạ thì sao? Giang Hạ sẽ không như vậy vẫn bên cạnh phụng bồi cô, nàng chẳng qua là bảo vệ cô mà thôi, bên người nàng, còn sẽ có người nàng thích.
Noãn Noãn nói đúng, thầm mến như vậy, là bắt đầu của êm ả, ê ẩm, nếu như bên cạnh nàng không có người khác, cảm giác như vậy vẫn là rất tốt, nhưng là hôm nay, cô lại bị màn ngoài ý muốn này diễn ra trước mặt, tâm trở nên dị thường yếu ớt, dị thường khổ sở.
Sau này thì sao? Sau này sẽ như thế nào? Có ngày ngày thấy hình ảnh như vậy không?
Kỷ Ngữ Đồng không dám nghĩ tiếp, tay cô chống cửa sổ xe, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, ngay cả xe đến chỗ ở cũng không còn phát hiện.
Đổi xong quần áo, trong phòng ăn trên cái bàn dài đã bày đầy thức ăn ngon miệng.
Giang Hạ ngồi ở bên cạnh bàn, vẫn là có chút thần bất thủ xá, nàng len lén nhìn một chút Kỷ Ngữ Đồng đang cúi đầu ăn cơm, miệng cứ hé rồi khép, tựa hồ muốn nói cái gì, bộ dạng lại rất do dự. Không biết làm sao, hôm nay đối mặt Kỷ Ngữ Đồng, nàng có chút chột dạ, có chút bất an, có chút áy náy, thật giống như... Là sau khi bị Tiêu Dương hôn hít.
Thức ăn ở trong miệng, trở nên nhạt như nước lã, Giang Hạ đối với tâm tư của mình hết sức ảo não, đột nhiên để chén xuống, nuốt một ngụm nước bọt, ôn nhu hỏi: "Em hôm nay, rất muốn ở lại trường học sao?"
"Ừ." Kỷ Ngữ Đồng vẫn là cúi đầu, không nhìn nàng.
"Chị biết Dương Noãn Tô là bạn tốt nhất của em, em muốn cùng nàng ở cạnh nhau nhiều một chút, nhưng là, ngày mai chị sẽ dẫn em đi bờ biển thiêu nướng, em có thể cùng nàng hảo hảo vui đùa một chút, không cần thiết ở trường học qua đêm." Giang Hạ thanh âm rất ôn nhu, giống như là vì chuyện xế chiều mạnh mẽ đem cô mang đi có chút áy náy.
Kỷ Ngữ Đồng trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì, chị có thể mang Tiêu Dương đi theo các nàng vui chơi, em ở nhà là tốt rồi."
Giang Hạ ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được, cô gái xinh đẹp trước mắt này đang cúi thấp đầu, tựa hồ là đang ghen, vì nàng mà ghen, nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ, mặt mày bỗng nhiên giãn ra.
"Có lẽ...." Nàng ngừng lại một chút, cố ý thở dài một hơi: "Hôm nay thức ăn vυ" Quế làm, hình như nêm hơi quá tay, hơi chua, em có cảm thấy hay không?"
Kỷ Ngữ Đồng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt phi tiếu của Giang Hạ, mặt của cô không khỏi đỏ lên, Giang Hạ dừng lại ngắm nhìn cô, thu hồi nụ cười, chắt chắn nói: "Chị dĩ nhiên chỉ đem em đi."
Mí mắt Kỷ Ngữ Đồng cụp xuống: "Chị hẳn là mang nàng đi."
Giang Hạ nhăn đầu lông mày, bỗng nhiên động thủ bắt lấy được cổ tay của cô, có chút tức giận nói: "Tiêu Dương nàng hiện tại cùng chị không có quan hệ gì! Nàng có bạn gái, chị.... Chị cũng không nghĩ tới nàng hôm nay lại hành động như vậy, tóm lại, không phải là bộ dáng kia em nhìn thấy qua."
Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên bị nàng dọa sợ hết hồn, nhưng cho dù nàng nắm chặt cổ tay, giờ khắc này, trong lòng cô lại là vui mừng, ngoài ý muốn, bởi vì Giang Hạ đối với cô giải thích, khẩn cấp lo lắng, cô cũng không buồn cười, nhưng hơi hơi giơ lên khóe miệng tiết lộ hết tâm tình của nàng, cho nên, cô cố gắng che dấu dường như lần nữa cúi đầu, quá căng thẳng, làm cho cô nói ra một câu nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chị tại sao muốn nói với em những thứ này, những thứ này... Những thứ này theo có quan hệ gì?"
Giang Hạ ngẩn ngơ, bàn tay bắt lấy tay cô dần dần buông ra, nàng ngồi ở trên ghế, qua vài giây đồng hồ, tự giễu dường như nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy a, những thứ này có quan hệ gì đây?"
Trong lời nói của nàng, thật giống như tràn đầy ý thất vọng, Kỷ Ngữ Đồng căng thẳng trong lòng, có chút lo lắng ngẩng đầu lên, muốn nói "Em không phải là ý tứ này." Nhưng cuối cùng nói không nên lời, do dự hết sức, Giang Hạ đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng ăn.
Kỷ Ngữ Đồng nhìn bóng lưng của nàng, con ngươi dần dần chứa đầy nước mắt, sau đó chậm rãi chảy xuống gương mặt.
Buổi tối thứ sáu, Giang Hạ mang theo Khang Trữ cùng đoàn người hùng hổ đi tới biệt thử ở biển, ở sân phía sau biệt thử mở lên party thiêu nướng.
Chu Tinh Hán cùng Lâm Nhất Phong cực kỳ hưng phấn, bật lên một chút nhạc, hai người cùng nhau nhấc lên lò nướng, dấy lên than củi, những người khác thì bận rộn bày bàn, đem khăn trải bàn trải ra.
"Tốt lắm, có thể mở nướng!" Chu Tinh Hán lớn tiếng tuyên bố.
Mọi người mang đến nguyên liệu nấu ăn không ít, có thịt, hải sản, rau dưa, cái gì cần có đều có, lập tức cầm lấy món mình thích ăn mà nướng.
"Lão bà, ta nướng thịt bò cho ngươi ăn nha." Chu Tinh Hán vừa nướng thịt bò vừa bôi gia vị, vừa hướng Dương Noãn Tô nói.
"Tốt, lão công thật soái." Dương Noãn Tô cười híp mắt lại, ở trên mặt hắn hôn hít xuống.
"Buồn nôn!" Khang Trữ cùng Cam Minh Châu đồng thời lên tiếng.
"Thì sao a! Ghen tỵ sao a!" Chu Tinh Hán liếc nàng một cái.
"Đúng a! Ghen tỵ vô cùng, ghen tỵ muốn chết, thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi chưa?" Khang Trữ đáp lại hắn một câu, sau đó tiến tới bên cạnh Kỷ Ngữ Đồng, khuôn mặt triển khai tươi cười: "Đồng Đồng, ngươi muốn ăn cái gì? Ta nướng cho ngươi a, bản lãnh thiêu nướng của ta không tệ đâu nga, đặc biệt là thịt gà xiên, thịt bò xiên, đều được kêu là một mỹ vị."
Kỷ Ngữ Đồng nhìn Giang Hạ ở bên kia im lặng không lên tiếng nướng cánh gà, ngực ngăn gay gắt, lắc đầu, nói không ra lời. Ngày hôm qua sau khi ăn bữa ăn tối, hai người không giải thích cũng không nói, tình hình như thế làm cho cô không cách nào nhịn được, nhưng không có dũng khí đi trước phá bỏ trầm mặc.
Lâm Nhất Phong lúc này ở bên kia phản bác lại lời nói của Khang Trữ: "Đồng Đồng, ngươi đừng nghe nàng nói, nàng lần trước nướng lạp xưởng, so với than củi không khác nhau là mấy, ngay cả chính nàng cũng không dám đυ.ng."
Kỷ Ngữ Đồng bị lời hắn vừa nói, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười.
Khang Trữ trợn mắt nhìn: "Làm sao ngươi lại nhớ được chuyện kia a, lần đó không phải là ta có việc đi ra ngoài sao!"
"Đúng là ngựa đực, chuyện của người khác thì nhớ rất rõ ràng, chuyện của mình thì lại không nhớ gì, hừ!" Cam Minh Châu ở một bên lạnh lùng nói.
"Ối mẹ ơi! Cam Minh Châu ngươi có ý gì! Ngươi ở đây công kích ta là có ý gì?!" Lâm Nhất Phong có chút nổi khí lên tiếng.
"Ta công kích ngươi cái gì?"
"Ngươi gọi ta là ngựa đực không phải là công kích? Ngươi không biết gọi như vậy là vũ nhục người khác sao?!"
Cam Minh Châu vừa thuần thục đảo thịt dê trong tay, vừa không chút hoang mang nói: "Ngươi là nghe lầm sao? Ý của ta là nói ngươi lớn lên có điểm giống với một danh nhân ở nước Pháp, ngươi tên gì?"
"Dumas!" Khang Trữ cười hì hì tiếp lời.
"Không đúng." Cam Minh Châu cười cười: "Bây giờ còn là ngựa con, chờ lớn hơn một chút nữa, ha..."
Lâm Nhất Phong bị bọn họ chọc giận đến thiếu chút nữa đồ trong tay đều văng xuống, đang muốn chửi ầm lên, Giang Hạ bất mãn trừng bọn hắn một cái: "Đang làm cái khỉ gì vậy? Có phải hay không than lửa quá? Rồi trái tim cũng trái rực theo?! Tiểu Chu, ngươi đi cầm mấy lon bia lạnh, cho mọi người hạ hỏa xuống, dạng như vậy, không giống như là đến đây vui chơi, giống như là tới gây lộn."
"Tốt a!" Chu Tinh Hán sảng khoái đáp ứng, qua bên kia cầm mấy lon bia lạnh tới đây, đưa cho một người một lon, mình vắt mở nắp, hướng về phía miệng uống một hớp lớn.
Đủ loại thịt ở trên lò nướng hưng phấn rung động, trong viện mùi thơm bốn phía, không khí hết sức nhiệt liệt.
Mọi người đã uống vài ngụm bia, cũng không đối chọi gay gắt nữa, dần dần cười nói. Chu Tinh Hán lắc đầu thở dài nói: "Uống bia lạnh, gió biển thổi, phụng bồi lão bà, nhân sinh một chữ thoải mái cũng không quá cao!"
"Ngươi đang ở đây làm thơ cho ai a!" Lâm Nhất Phong đảo cặp mắt trắng dã.
Giang Hạ cười nói: "Bất quá, nghe mùi thơm này, rót đầy thoải mái, thanh âm hưng phấn lúc này quả thực so sánh với âm nhạc còn vui vẻ hơn."
Mấy người nướng một bàn thịt cùng hải sản, cộng thêm một chút rau dưa, cùng nhau để lên trên bàn, vừa uống bia, vừa ăn, tâm tình hết sức thư sướиɠ.
"Kia, Đồng Đồng, cái này cho ngươi." Khang Trữ giành trước ở bên cạnh Kỷ Ngữ Đồng ngồi xuống, vội vàng chọn lựa mấy xuyến, thịt bò xiên, thịt dê xiên, thả vào trong dĩa của cô.
"Cám ơn." Kỷ Ngữ Đồng nếm một miếng, quả thật nướng rất thơm, rất ngon miệng.
"Nếm thử của ta nướng." Lâm Nhất Phong cũng đem cá nướng gắp vào trong dĩa của cô.
"Hừ, các ngươi hãy cũng đâu phải mấy ngôi sao trên kia mà đòi quay quanh mặt trăng cứ thích bám lấy Đồng Đồng a." Dương Noãn Tô cố ý tỏ vẻ, Chu Tinh Hán vội vàng hướng trong dĩa của nàng gắp thức ăn: "Lão bà, ngươi có ta thổi nguội cho ngươi ăn nè, bọn họ a, cũng là ý đồ bất chính, ngươi nói làm gì a."
Khang Trữ cầm lấy chiếc đũa, ở trên đầu ngón tay Chu Tinh Hán gõ mấy cái, Chu Tinh Hán đau đến "Ôi" một tiếng, rút tay về không ngừng, một viên thịt cũng đánh rơi trên bàn, Lâm Nhất Phong nhìn có chút hả hê nói: "Đáng đời!"
Cam Minh Châu nói: "Ai, xem ra chúng ta là không ai quản rồi."
Lâm Nhất Phong khinh bỉ nói: "Ngươi có hơi chút ôn nhu, phải có người quản ngươi chứ."
Cam Minh Châu giận dữ, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, Giang Hạ vội vàng phân ra một khối cánh gà cho nàng: "Đây, ta quản ngươi, mời ăn cánh gà nướng." Cam Minh Châu lúc này mới đè xuống lửa giận, Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Hạ: "Em cũng muốn ăn cánh gà!"
Giang Hạ sửng sốt, Kỷ Ngữ Đồng vừa thương tâm vừa ủy khuất, một đôi mắt tinh anh không chút nào khϊếp sợ nhìn nàng. Cái gì nha, vì sao ngày hôm qua một ngày không để ý tới nàng, còn giống như làm bộ không có nhìn thấy, bây giờ lại như vậy a, sớm biết vậy đừng có tới nơi này! Nếu không phải bởi vì nhiều người ở đây như vậy, nàng đã sớm cười rộ lên.
Trong mắt Giang Hạ, từ từ hiện lên một nụ cười, nàng đi tới, phân ra hai cánh gà cho Kỷ Ngữ Đồng, vừa lấy thêm cho cô ly nước trái cây, Khang Trữ cùng Lâm Nhất Phong ôm trong lòng tiểu tâm tư riêng của mình, hai ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng. Giang Hạ cũng không để ý, trở lại vị trí của mình, cầm lấy một lon bia, cười nói: "Vì tình anh em cạn chén!"
Mọi người lập tức đứng lên, lớn tiếng hoan hô: "Vì tình anh em cạn chén!"
"Đυ.ng!" Một tiếng, chỉ là mấy lon bia, nhưng cũng làm mọi người hưng phấn không ít.
Mọi người nướng một trận, ăn một trận, tuần hoàn mấy lần, bụng đã trở nên tròn vo. Khang Trữ cùng Cam Minh Châu ngồi ở ghế nằm nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Lâm Nhất Phong cùng Chu Tinh Hán uống rượu quá nhiều, giống như mấy thằng điên ở trong khuôn viên đuổi bắt nhau, hai người bỗng nhiên cỡi bỏ áo, mặc đại quần cộc một tiếng nhảy vào hồ bơi.(Đam Mẽo quá hà..)
"Noãn Noãn, ngươi cũng xuống đi a." Chu Tinh Hán trong nước hô to, Lâm Nhất Phong điên cuồng hướng hắn tạt nước.
"Ta không đến, ta cũng không phải là con trai như ngươi!" Dương Noãn Tô bỉu môi nói.
"Ai nha, các ngươi không phải là cũng đem theo áo tắm ư, đi thay là được." Hai người dưới hồ đồng thanh nói.
Khang Trữ nghe nói như thế, cũng dũng cảm, đưa tay lôi kéo Cam Minh Châu: "Đi! Chúng ta đổi lại áo tắm đi!" Quay đầu vừa cười muốn mời Kỷ Ngữ Đồng: "Ngữ Đồng, ngươi cũng tới a!"
"Ta?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn một chút Giang Hạ nằm ở một bên ăn trái cây: "Em đi lên thay đồ?."
"Được rồi." Ba người kia lập tức chạy về bên trong phòng.
Giang Hạ bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, Chu Tinh Hán kêu lên: "Tiểu Hạ, ngươi đi đâu?"
"Ra ngoài tản bộ một chút." Giang Hạ thản nhiên nói.
"Giang Hạ!" Kỷ Ngữ Đồng thật nhanh kêu nàng một tiếng, đi theo.
"Muốn cùng đi sao?" Giang Hạ không có dừng bước, nhưng nhẹ giọng bỏ xuống một câu, Kỷ Ngữ Đồng trong lòng lo lắng, bỗng nhiên không nói gì, âm thầm đi theo phía sau của nàng.
Đêm đã khuya.
Bầu trời đầy sao lung linh rực rở, cùng với ánh đèn đua nhau thử sức trên mặt biển.
Biển rộng ban đêm, thâm thúy mà thần bí. Sóng biển vỗ nhè nhẹ đánh bờ biển, phảng phất biển rộng là tiếng hít thở đều đều, Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng vén lên ống quần, dẫm ở trên bãi cát màu trắng mềm mại.
Chung quanh rất yên tĩnh, yên lặng tựa như trong trời đất chỉ còn lại có hai người các nàng, yên lặng chỉ còn lại có thanh âm sóng biển dâng lên, gió biển kêu gọi.
Hai người đi thật lâu, Kỷ Ngữ Đồng đột nhiên hỏi: "Giang Hạ, chị tại sao lại nghĩ đến muốn đi học võ thuật?"
Giang Hạ trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Chị lúc còn rất nhỏ, có nhiều lần thấy mẹ chị ở trong phòng khóc, cho nên có lần chị liền hỏi bà ấy, mẹ tại sao người lại khóc? Có phải hay không có người xấu khi dễ người?" Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu: "Mẹ chị không nói lời nào, ôm chị, nước mắt chảy càng nhiều hơn, chị liền nói với bà ấy, mẹ người đừng khóc nữa, chờ con trưởng thành, con muốn học võ, như vậy không ai dám khi dễ người."
Trong mắt nàng lóe nước mắt, ngửa đầu nhìn trời cao, nhẹ giọng nói: "Kết quả, chị còn chưa có đi học võ, bà ấy đã chết. Nhưng là, bởi vì.... Những việc đó, chị vẫn muốn đi học võ thuật."
"Kết quả, chị không thể bảo vệ mẹ chị, nhưng ba phen mấy bận bảo vệ em." Kỷ Ngữ Đồng dừng bước lại, sờ sờ vết thương trong tay trái của nàng, ngẩng đầu lên hỏi: "Còn đau không?"
Giang Hạ vẻ mặt ảm nhiên, lắc đầu, Kỷ Ngữ Đồng ôn nhu nói: "Giang Hạ, cám ơn chị."
Giang Hạ miễn cưỡng cười cười: "Em lớn lên thật đẹp, là một cô bé thật đẹp, là mỹ nhân gây họa, luôn có phiền toái đi theo." Vừa nói, nàng nhẹ nhàng tránh ra khỏi cánh tay của Kỷ Ngữ Đồng, từ từ đi thẳng về phía trước.
Kỷ Ngữ Đồng giống như tượng gỗ, ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, nhìn bóng lưng cao gầy thon dài của nàng, thì thào nói: "Như vậy, chị sợ em gây phiền toái cho chị sao?"
Bóng lưng Giang Hạ cứng đờ, dừng bước, Kỷ Ngữ Đồng từng bước đến gần nàng, thanh âm thật thấp, mang theo vài phần thống khổ: "Giang Hạ, chị sợ sao?"
Giang Hạ hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, mỉm cười nói: "Trên thế giới này, có cái gì còn có thể làm cho Giang Hạ chị sợ đây?"
Kỷ Ngữ Đồng đi tới trước mặt nàng, tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt mềm nhẵn của Giang Hạ, cô thật sâu, thật sâu nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng. Gió biển đem tóc của nàng thổi đến có chút xốc xếch, kia bầu trời đầy ánh sao sáng ngọc, so với gương mặt của nàng bây giờ, cũng không mê người bằng, mà nàng một ánh mắt trong suốt sâu thẩm, so với ánh sao còn ôn nhu hơn, say lòng người hơn.
"Giang Hạ, Giang Hạ...." Nàng nhẹ nhàng kêu, thanh âm vừa ôn nhu ngọt ngào, vừa thương cảm đau lòng, phảng phất trong lòng ẩn dấu thiên thiên vạn vạn ủy khuất.
Trước mắt Kỷ Ngữ Đồng, quả thực làm cho người không thể hô hấp, Giang Hạ bị ánh mắt của cô thu hút, tựa hồ có chút ngây dại, lòng của nàng, không thể khống chế cứ thế cuồng loạn, mà trong đầu của nàng, kỳ dị hiện lên từng đoạn câu thơ ngắn trong sách từng xem qua.
Người nào, nắm ta tay, nửa đời cùng ta điên cuồng.
Người nào, hôn môi ta, che chở ta nửa đời vui vẻ.
Người nào, phủ mặt ta, an ủi ta nửa đời đau thương.
Người nào, mang theo lòng ta, tan ra nửa đời lạnh giá.
Nàng ở trong lòng tiếp tục mặc niệm: "Người nào, khiến ta không toan tính, khiến cho ta cuộc đời này không hối tiếc." Nàng không tự chủ được vươn hay tay khẽ run, bưng lấy khuôn mặt Kỷ Ngữ Đồng, sau đó nhẹ nhàng gằn từng chữ một: "Kỷ Ngữ Đồng, chị thích em."
Kỷ Ngữ Đồng trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cơ hồ cho là mình nghe lầm, sau đó, nước mắt trong suốt liền tràn đầy gương mặt, Giang Hạ giống như gặp ma nhìn cô, lại lặp lại lẩm bẩm nói: "Kỷ Ngữ Đồng, chị thích em." Nàng bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi nóng hổi cùng tâm tình kích đồng, đem chất lỏng mặn chát kia mυ"ŧ vào trong miệng, Kỷ Ngữ Đồng đưa tay ôm nàng, sau đó nghẹn ngào nói: "Giang Hạ, Giang Hạ... Em cũng vậy, em thích chị."
Các nàng ngưng mắt nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy nhu tình như nước, sau đó, chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi hướng đối phương nhích tới gần, sau đó, hai cánh môi liền vững vàng dính lại với nhau.
Editor: Mỏi lần bà tác giả thi hay kiểm tra là bả viết liền mấy trang word, tác giả quá đáng lắm luôn á.😒😒