Ánh nắng sáng mai rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu sáng, lặng yên không một tiếng động rọi vào giữa phòng, mang đến đầy đủ loại ánh sáng nhu hòa.
Giang Hạ mơ mơ màng màng mở tròng mắt, cho đến khi đưa tay dụi mắt, cánh tay phải giống như là mất đi tri giác, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đầu tóc đen mềm nhẵn như tơ lụa, một trận mùi thơm sâu kín truyền vào trong mũi, hết sức dễ ngửi. Kỷ Ngữ Đồng uốn tại nàng trong ngực, tay khoác lên ngang hông nàng, đang ngủ say.
Giang Hạ ngẩn ra, nhớ lại chuyện tối hôm qua đã xảy ra, nàng nhẹ nhàng đem tay cô lấy ra, sau đó nửa ngồi dậy, khẽ ôm đầu của cô, hết sức nhẹ nhàng đem tay của mình từ sau ót của cô rút ra. Mặc dù nằm bên cạnh là một tuyệt thiếu nữ xinh đẹp, nhưng trong nội tâm nàng giờ phút này không có nửa điểm nhu tình mật ý, trên cánh tay truyền đến cảm giác tê dại đau nhức, làm cho nàng khó chịu không nhịn được nhe răng trợn mắt, nàng nhảy xuống giường, hướng về phía cánh tay vừa nắn vừa nót, cộng thêm hướng không trung quay quay mấy cái.
Sau một lúc lâu, nàng lần nữa nhìn về trên giường, chỉ thấy Kỷ Ngữ Đồng mở to một đôi mắt vừa hồng vừa sưng, đang tràn ngập xin lỗi nhìn nàng.
Giang Hạ ngẩn ngơ: "Đánh thức em?"
Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu: "Thật xin lỗi, em không biết, làm gối nằm một buổi tối, tay chị cánh tay rất khó chịu sao?
"Không có." Giang Hạ thả cánh tay xuống, lắc đầu cười cười.
"Tối hôm qua, cám ơn chị..." Kỷ Ngữ Đồng ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích, trải qua một buổi tối này, nhớ tới tối hôm qua nàng nói câu kia: "Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em", cô đã hoàn toàn an tâm.
Cám ơn? Cám ơn cái gì? Giang Hạ khóe miệng hé mở, lộ ra nụ cười vẻ tự giễu, tạ ơn nàng từ cha làm điều xấu xa cứu ra sao? Cô bé này thật quá mức thiện lương. Giang Hạ lắc đầu, trong nháy mắt này, nhớ tới mình mười mấy năm qua đối với Kỷ Ngữ Đồng làm đủ loại chuyện, trong lòng một chút ít sâu sắc đau lòng ngàn vạn lần.
Kỷ Ngữ Đồng thấy nàng nháy mắt một cái nhìn chăm chú vào mình, có chút ngại ngùng, khẽ cúi đầu, lại nghe Giang Hạ nói: "Chị đi ra ngoài đem dụng cụ rửa mặt đem tới cho em."
Nàng mở cửa đi ra ngoài, bất quá không tới mấy phút đồng hồ, lại nhớ tới trong phòng, đem đồ rửa mặt của Kỷ Ngữ Đồng bầy đặt tốt, sau đó đi ra ngoài ở bên giường ngồi xuống: "Mấy ngày qua, không đi trường học, được chứ?"
Nói tới đây, nàng vừa chỉ chỉ hai mắt của mình: "Ngươi nơi này, sưng đỏ một í, còn có...." Nàng nhìn cổ của cô, nói không ra lời.
Kỷ Ngữ Đồng ngẩn ra, nhảy xuống giường, vọt tới bồn rửa mặt, đem tóc dài lướt hướng sau ót, hướng về phía gương nhìn, trên cổ tuyết trắng của mình, những dấu vết xanh tím hết sức chói mắt, cô dùng sức cắn môi, nước mắt cũng đã ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Em lớn lên cùng mẹ của em thật sự là quá giống..." Giang Hạ chẳng biết lúc nào tựa tại cạnh cửa, nhẹ nhàng thở dài.
Kỷ Ngữ Đồng cười đến lộ vẻ sầu thảm: "Cho nên, em nên bị đối đãi như vậy, phải không?"
"Chị không phải là ý này." Giang Hạ thần sắc khẽ ảo não, nàng hít một hơi: "Hắn là cầm thú!"
Kỷ Ngữ Đồng trầm mặc, cố gắng khống chế nước mắt.
Sau một lúc lâu, Giang Hạ nhẹ giọng nói: "Chị.... Thật xin lỗi."
Này chỉ sợ là nàng lần đầu tiên trong đời hướng người khác nói câu xin lỗi, cho nên nói đến vẻ mặt ôn tồn vô cùng mất tự nhiên.
Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu, nức nở nói: "Chuyện tối ngày hôm qua không sao, chị mặc dù là phụ nữ, nhưng là hoàn toàn không phải loại người như vậy, em mặc dù không thông minh, điểm này cũng không hiểu biết nhiều, tối hôm qua nếu là không có chị, em... Em không biết mình bây giờ là như thế nào..."
Giang Hạ nhìn bóng lưng cô ôn nhu nhỏ yếu, cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chuyện này, chỉ có chúng ta biết, được chứ? Truyền đi ra ngoài, đối với tất cả mọi người đều không tốt. Chị sẽ không để em gặp phải chuyện như vậy nữa, được chứ?"
Kỷ Ngữ Đồng mặc nhiên gật đầu.
"Tối hôm qua chị trở lại, là muốn nói với em sinh nhật vui vẻ, nhưng là...." Giang Hạ nói tới đây, khe khẽ thở dài, đột nhiên sau đó xoay người nói: "Chị đi xuống dưới lầu trước, em tạm thời cứ ở trong phòng."
Sinh nhật vui vẻ? Cái sinh nhật này giống như là một cơn ác mộng, Kỷ Ngữ Đồng tay nhanh chống rửa mặt, không muốn nhìn khuôn mặt mình trong gương tái nhợt tiều tụy, thật sâu cúi đầu xuống.
Như Giang Hạ đoán, cả lầu hai không có một bóng người, Chu Văn Hàn không biết lúc nào đã rời đi chỗ này. Nàng đi xuống lầu, ở cầu thang lầu một gặp phải A Lam đang muốn đi lên gọi các nàng ăn điểm tâm, vội vàng khoát tay: "Không cần đi gọi Kỷ tiểu thư đâu." A Lam nghe vậy chỉ đành phải lui về.
Giang Hạ đi tới phòng ăn, chỉ thấy trên bàn đã sớm bày một bàn đồ ăn phong phú, kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây đều có, nàng vừa húp cháo, vừa lang thôn hổ yết ăn bánh bao hấp, vú Quế đi tới, nghi ngờ nói: "Đại tiểu thư, ngươi tại sao không để cho A Lam đi gọi Ngữ Đồng xuống ăn điểm tâm a? Hôm nay là sinh nhật của con né đấy."
"Nga, như vậy." Giang Hạ nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Ta bưng lên cho cô ấy ăn."
"Ngươi bưng lên cho con bé ăn?" Vú Quế cơ hồ cho là mình nghe lầm, nghi hoặc nhìn nàng.
Giang Hạ miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cô ấy hôm nay thân thể có chút không thoải mái."
Vú Quế có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Không thoải mái? Không sao chứ? Gọi thầy thuốc Trương tới nhà xem một chút a! Ai nha, làm sao ngày sinh nhật, vừa lúc thân thể không thoải mái đây, ta chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho buổi trưa ăn rồi."
"Nga, đồ ăn buổi trưa ngươi cùng A Lam ăn đi, ta muốn mang cô ấy đi ra ngoài ăn cơm."
"Ôi, tại sao lại như vậy? Ta phải bận rộn cả buổi." Vú Quế vẻ mặt có hơi thất vọng: "Lại đi ra ngoài ăn, chẳng lẽ hiện tại chê ta thủ nghệ không tốt sao?"
Giang Hạ đứng lên, ôm vai nàng cười an ủi: "Dĩ nhiên là không, chỉ là chúng ta ngày ngày đều ăn món ngươi làm nha, sinh nhật, nên đi ra ngoài ăn mừng, còn có rất nhiều bạn bè của ta và cô ấy nữa mà."
Nàng vừa nói, vừa lấy chút ít sandwich, trứng gà, bánh bao hấp, nước trái cây để lên khay, chuẩn bị bưng lên lầu.
"Ai nha, ngươi nhìn ngươi, Ngữ Đồng sao ăn được nhiều như vậy?" Quế mụ lắc đầu.
Giang Hạ cảm thấy Kỷ Ngữ Đồng hôm nay khẳng định không có khẩu vị, cho nên không xác định cô ấy có nguyện ý ăn vài thứ không, chỉ đành phải mõi thứ lấy một chút, lúc này bị vú Quế nói, lúng túng chỉ đành phải nói: "Ta còn muốn ăn đây." Xoay người nhẹ nhàng bưng đi lên lầu.
Rửa mặt đi ra ngoài, Kỷ Ngữ Đồng tâm tình khẽ tốt hơn một chút, đứng ở trong phòng Giang Hạ, có chút ngạc nhiên đánh giá. Tối hôm qua bị nàng ôm tiến vào, quả thực cảm thấy trời đất muốn sụp, làm gì có tâm tư đi chú ý đến thứ khác.
Căn phòng này so sánh với phòng của nàng lớn hơn, trừ tường giấy là màu hồng, cả cái gian phòng lấy màu xanh nhạt cùng màu trắng làm chủ đạo. Trong phòng mỗi gốc đều để một chậu hoa, thoạt nhìn làm người ta thư thái, chợt cảm thấy trong phòng không khí thanh bình không ít.
Chính giữa là cái giường phá lệ vô cùng lớn, song song nằm xuống bốn người hoàn toàn không có vấn đề, sàn nhà tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, chăn màu trắng thêu hoa văn tinh sảo màu xanh nhạt, gối cũng màu xanh nhạt. Bên giường cách đó không xa có cái ghế sa lon rộng rãi màu xanh nhạt đơn độc, cùng một cái bàn thủy tinh tinh xảo. Đối diện giường trên vách tường treo một cái LCD TV cực đại siêu mỏng, bối cảnh màu sắc cũng là lấy màu xanh biếc làm chủ.
Rèm cửa sổ màu xanh nhạt, treo một tầng lụa mỏmg như mây tuyết trắng, theo cửa sổ sát đất khổng lồ nhẹ rũ xuống, như mộng tự huyễn.
Kỷ Ngữ Đồng không khỏi lắc đầu, người này rốt cuộc là có bao nhiêu thích màu xanh biếc? Cước bộ của cô không tự chủ bước vào trong cùng phòng ngủ liên thông với thư phòng.
Vừa nhìn chung quanh, trong thư phòng cũng là hết sức rộng rãi sáng sủa, trong góc giống như trước để bồn hoa xanh um tươi tốt, hai bên trên giá sách khổng lồ màu xanh nhạt chất đầy sách, cửa sổ sát đất, một cái bàn đọc sách màu trắng rộng rãi, phía trên bày một chút giấy bút các loại, cùng một bàn cái bàn nhỏ để Laptop, còn có một bồn hoa lan tản ra mùi thơm dễ chịu, còn có màu xanh biếc diệp tử tinh tế thật dài, đeo đến trên mặt bàn.
Kỷ Ngữ Đồng ngửi thấy được mùi thơm của hoa lan, đang không nhịn được khom lưng đi xuống, thanh âm của Giang Hạ bỗng nhiên truyền lọt vào trong tai: "Tới ăn điểm tâm đi."
Kỷ Ngữ Đồng đỏ mặt lên, đi theo nàng vào phòng ngủ, chỉ thấy trên bàn nhỏ thủy tinh đã sớm bày đầy các loại thức ăn.
Giang Hạ ở một bên ghế sofa ngồi xuống, ý bảo cô ngồi xuống ăn.
Kỷ Ngữ Đồng nghe lời ngồi xuống, nhưng lắc đầu: "Em không muốn ăn."
Giang Hạ nhìn cô, nhíu lông mày: "Ăn không vô cũng phải ăn!" Vừa nói xong cũng không để ý đến cô, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Khang Trữ: "A Trữ, giúp ta xin nghỉ ba ngày, kêu Dương Noãn Tô giúp Ngữ Đồng cũng xin nghỉ ba ngày, chúng ta thứ hai mới đi trường học."
"Cái gì?" Khang Trữ hiển nhiên rất kinh ngạc: "Tại sao phải xin phép? Còn giúp Kỷ Ngữ Đồng xin phép? Hai người các ngươi không phải là có cái gì...."
Giang Hạ không đợi nàng nói xong, thật nhanh cắt đứt nàng: "Suy diễn lung tung! Nhớ mà lo chuyện này, nếu không ngươi sẽ chết với ta!" Nói xong câu này, lập tức cúp điện thoại, sau đó tắt điện thoại. Lúc này mới ngẩng đầu đối với Kỷ Ngữ Đồng nói: "Em ăn một chút gì, chị dẫn em đi ra ngoài chơi, được không?"
"Đi nơi nào? Em không đi." Kỷ Ngữ Đồng bộ dạng tiều tụy, hiển nhiên giờ phút này đối với cái gì cũng không nổi hứng thú.
Giang Hạ liếc xéo cô một cái: "Em nghĩ bị vú Quế cùng A Lam bọn họ nhìn thấy em trong cái bộ dáng này sao? Nàng một lòng muốn giúp em làm sinh nhật đó nha."
Kỷ Ngữ Đồng ngơ ngẩn, qua một lúc lâu, rốt cục bưng lên nước trái cây uống một hớp, sau đó nhíu mày nói: "Noãn Noãn... Noãn Noãn nói tối nay muốn mời em ăn cơm."
"Điện thoại di động tắt mất rồi." Giang Hạ chân thật đáng tin nói.
Tầm giữa trưa, Giang Hạ thừa dịp vú Quế không chú ý, kéo Kỷ Ngữ Đồng lên xe của mình, trực tiếp lái ra khỏi cửa.
Trên đường, Kỷ Ngữ Đồng hỏi: "Chị muốn mang em đi chỗ nào?"
Giang Hạ chuyên chú nhìn về phía trước, mỉm cười nói: "Đến nơi em sẽ biết."
Nàng đem xe lái đến một trung tâm thương mại, sau đó nghiêng đầu hỏi Kỷ Ngữ Đồng: "Số đo quần áo của em là bao nhiêu?" Kỷ Ngữ Đồng có chút nghi ngờ, vẫn là nói cho nàng.
Giang Hạ gật đầu: "Em ở trong xe chờ chị, đừng đi ra ngoài." Vừa nói mở cửa đi xuống, đi vào trong trung tâm.
Kỷ Ngữ Đồng đại khái ý thức được nàng muốn làm cái gì, an tĩnh ở trong xe đợi nàng, qua hơn nửa canh giờ, mới thấy nàng đem túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài. Giang Hạ đem túi để vào chỗ ngồi phía sau, sau đó vừa thắt giây an toàn, vừa tùy ý nói: "Từ hôm nay trở đi, chị sẽ mua quần áo cho em."
Trong lòng của Kỷ Ngữ Đồng, không nghĩ tới Giang Hạ lại đem lời nàng nói tối hôm qua ghi ở trong lòng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ cảm kích, lúng ta lúng túng nói: "Mua gì mà lắm thế."
"Chị thích." Giang Hạ thản nhiên nói.
Kỷ Ngữ Đồng trong mũi đau xót, cơ hồ lại không nhịn được nước mắt: "Em.... Em..."
Giang Hạ nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ vung lên: "Chị không thích nghe người khác nói câu cám ơn, cũng không thích có người ở trước mặt ta khóc, biết không?"
Kỷ Ngữ Đồng cắn môi, gật đầu, đem mặt hướng qua cửa sổ, nhưng là nước mắt vẫn là dọc theo gò má mỹ lệ tái nhợt chảy xuống.
Xe Mercedes-Benz ở trên đường chạy thật nhanh.
"Em trước kia cùng Dương Noãn Tô có qua bờ biển chơi không?" Giang Hạ mở miệng hỏi.
Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu: "Không có, nàng vẫn gọi em, nhưng... Nhưng Chu Văn Hàn..." Nói tới đây, nàng cắn môi không nói.
"Hắn không thích em đi ra ngoài chơi đúng không." Giang Hạ khẽ nheo mắt lại: "Sau này đi ra ngoài hóng mát nhiều một chút."
Hai người không nói thêm gì nữa, cũng không biết trải qua bao lâu, Kỷ Ngữ Đồng nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút kinh ngạc trợn to hai mắt, thì ra là Giang Hạ đem xe lái đến bờ biển. Giang Hạ hướng cô khẽ mỉm cười, xe thể thao quẹo vào một cái đường duyên hải nhỏ, vòng vo mấy vòng, một căn biệt thự màu trắng cao lớn hai tầng lập tức đập vào mi mắt, hai cánh cửa màu đen từ từ mở ra, Giang Hạ chậm rãi lái xe đi vào.