Chương 6

Edit: Jiang

Beta: Cỏ Cua

“An An!” Phó Minh Sâm nghe thấy thông báo thì lập tức chạy tới. Anh đẩy cửa phòng ra, thở hổn hển gọi tên cô.

Ở một góc, chàng trai đội mũ trùm đầu màu xám nhìn Phó Minh Sâm với ánh mắt bất mãn, sau đó rời đi bằng cửa khác.

“Anh là người nhà của cô Chu An đúng không?”

Nhân viên công tác đứng ngoài cửa vừa nói vừa đưa Phó Minh Sâm vào phòng nghỉ: “Cô Chu An ở trong này.”

Phó Minh Sâm gật đầu, nhìn vào phía bên trong phòng nghỉ, sau đó nhanh chóng nói: “Cảm ơn.”

“Có một người tốt bụng đưa bạn gái đi lạc của anh đến đây.” Nhân viên công tác đi phía sau, không nhịn được nhắc nhở: “Bạn gái của anh rất xinh đẹp, nhưng cũng thuộc nhóm rất dễ thành mục tiêu của bọn tội phạm. Mặc dù thế giới ngày nay đã an toàn hơn rất nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều trẻ nhỏ và phụ nữ bị mất tích…”

Nhân viên công tác thấy dáng vẻ của Phó Minh Sâm thì không nói tiếp nữa, yên lặng đi ra ngoài.

Phó Minh Sâm vốn không nghe kỹ lời căn dặn của nhân viên công tác. Anh ngồi xuống bên cạnh Chu An, cẩn thận nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Yết hầu trượt lên xuống, giọng nói áy náy đến chính anh cũng không nhận ra: “Em có bị thương không?”

Chu An lắc đầu, mím môi cười. Cô rất ít khi “thấy” Phó Minh Sâm biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nên bây giờ muốn trêu anh một chút. Chu An nhìn về phía Phó Minh Sâm, nói: “À, hình như bị rụng mấy sợi tóc rồi.”

“Để anh xem ở chỗ nào.” Phó Minh Sâm vừa nói xong đã lập tức ý thức được Chu An vừa nói cái gì. Anh chớp mắt một cái, sau đó cúi đầu, khẽ cười một tiếng.

Chu An luôn để tâm đến cảm xúc của anh. Cho dù người cần sự quan tâm là cô ấy thì cô ấy vẫn quan tâm anh đầu tiên.

Phó Minh Sâm cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Anh cẩn thận sửa lại mái tóc hơi rối trước trán cho Chu An, sau đó nắm lấy tay Chu An, dịu dàng hỏi cô: “Em còn muốn chơi tiếp không? Nếu mệt thì chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”

Chu An yên tâm đi theo sát anh, nói: “Chúng ta đi nghe kinh kịch xong rồi hẵng trở về. Lúc nãy, chị nhân viên nói kinh kịch ở chỗ này khá hay, bảo chúng ta nên đi xem.”

…..

Tần Duyệt Nhan cầm hai ly kem trở về tìm Thẩm Chu An. Cô phát hiện anh không có ở đây nên lập tức gọi cho anh một loạt cuộc điện thoại. Thẩm Chu An

bất đắc dĩ nhìn tên hiển thị trên màn hình, thở dài nhận máy: “Alo.”

Tần Duyệt Nhan đã theo anh từ nhỏ đến lớn. Sau khi tính cách của anh thay đổi vào năm mười tuổi. Cô vừa chê anh không có tình người, nhưng cũng lại càng bám lấy anh hơn.

Tần Duyệt Nhan nói, từ một cậu nhóc ốm yếu, anh đã biến thành một người tuyệt vời, thật là ngầu.

Tần Duyệt Nhan đưa cho Thẩm Chu An một ly kem vị vani đã bị tan ra. Thẩm Chu An

có chút ghét bỏ, muốn vứt đi.

Tần Duyệt Nhan vội lên tiếng ngăn cản: “Này này này, anh không ăn thì cũng đừng vứt đi chứ. Đây là do người em thích tặng em. Là báu vật đó.”

Cứ mười ngày nửa tháng là Tần Duyệt Nhan lại yêu đương với một người. Tần suất thường xuyên đến nỗi Thẩm Chu An đã sớm quen với việc cô thẳng thắn biểu đạt tình cảm trước mặt mình rồi. Cô cũng không phải là người chỉ biết đến yêu đương, người nhà lại càng để cô tùy ý.

Tần Duyệt Nhan thò đầu ra, đứng trước mặt Thẩm Chu An, bộ dáng như kiểu anh mau hỏi em đi: “Anh họ, lần này anh không tò mò em nhìn trúng người như thế nào à?”

Thẩm Chu An đẩy đầu cô ra. Anh không hỏi thì có thể ngăn chặn lời nói thao thao bất tuyệt của cô, nên miễn cưỡng nói: “Không tò mò.”

Tần Duyệt Nhan không hài lòng chuyển chủ đề: “Em rất thích giọng nói vừa rồi trên radio, chắc chắn đó là một cô gái rất dịu dàng.”

Thẩm Chu An

đáp cho có lệ: “Ừm.”

“À đúng rồi, hình như tên của cô ấy đồng âm với tên anh.” Tần Duyệt Nhan cảm thấy rất thần kỳ, bắt đầu lải nhải: “Cùng một tên mà sao tính cách của anh với cô gái đó lại khác nhau như vậy chứ.”

Thẩm Chu An cười cười, nhướng mày nhìn cô: “Nghe giọng nói mà đã biết rồi sao?”

Tần Duyệt Nhan: “Cũng không hẳn là như thế, nhưng mà anh đừng đánh giá thấp độ nhạy về âm thanh của em…..”

——



“Mẹ nó, gần đây ông không gây ra rắc rối gì cả!” Phó Minh Viễn đeo găng tay và đồ bảo hộ trên sân băng, hùng hùng hổ hổ mắng người nhưng không được đáp lại. Anh ta xoay người lại, thấy Phó Minh Sâm đang mặc đồ bảo hộ thì càng tức giận: “Có phải mày chơi một vố sau lưng tao không?”

Phó Minh Sâm trừng mắt, ánh mắt lạnh nhạt đáp: “Tôi không có đê tiện như anh.”

Phó Minh Viễn chửi tục một tiếng, cảm thấy Phó Minh Sâm không có khả năng gây chuyện, liền tức giận nói: “Chuyện mày giấu một con chim hoàng yến trong biệt thự là do tự ba điều tra ra. Cái tao muốn là trước khi mày bị nắm thóp

nhược điểm này, thế nào đi chăng nữa cũng phải cho tao mượn chơi vài ngày trước đã.”

Nói thật thì lần trước anh ta đã vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Chu An trong thùng rác thư phòng của Phó Tấn Hoa. Người con gái đó không giống bất kỳ người phụ nữ nào từng vây quanh anh ta. Khí chất lẫn nhan sắc của cô thuộc một đẳng cấp khác, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.

Khiến lòng anh ta bắt đầu rục rịch.

Mượn thì nhất định là không được. Từ trước đến nay, Phó Minh Sâm ghét nhất người chạm vào đồ của mình. Anh ta nói mượn chẳng khác nào khiến Phó Minh Sâm cảm thấy ghê tởm.

Quả nhiên, Phó Minh Sâm luôn lạnh lùng bình tĩnh đã bị anh ta xé bỏ lớp ngụy trang. Phó Minh Sâm ném bao tay xuống, tiến lên một bước, dùng tay nắm chặt lấy cổ áo của Phó Minh Viễn rồi nhấc lên.

Chân Phó Minh Viễn dần rời khỏi mặt đất, cảm giác sắp không thở được nữa khiến anh ta luống cuống. Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy tay phải của Phó Minh Sâm, cố gắng cho mình có cơ hội hô hấp, cố gắng hết sức nói: “Buông, buông tay!”

Phó Minh Sâm vẫn bóp chặt.

Mấy năm nay, Phó Minh Sâm đã phải chịu đựng rất nhiều từ người anh trai này, chỉ bởi vì thân phận của anh không bằng anh ta. Việc mẹ anh chen chân vào cuộc hôn nhân của Phó Tấn Hoa khiến anh phải cúi đầu suốt hai mươi lăm năm qua. Anh phải đồng ý hết tất cả các yêu cầu của bọn họ.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu, nhượng bộ một cách mù quáng chỉ khiến bản thân ngày càng rơi vào tình thế khó khăn hơn. Đến cuối cùng, ngay cả mạng sống của mình cũng không thể nắm trong tay được.

Chu An của anh, những người khác đừng hòng chạm vào.

“Minh Sâm, Minh Viễn.” Trợ lý của Phó Tấn Hoa đứng ở cửa phòng thay đồ, làm như không thấy hai anh em họ đang đánh nhau, chỉ bình tĩnh nói: “Chủ tịch tới rồi.”

Phó Minh Sâm buông tay khiến Phó Minh Viễn ngã xuống đất.

Phó Minh Sâm: “Chúng tôi ra đây.”

Sân băng được bao phủ bởi băng tuyết trắng xóa, tâm trạng của Phó Minh Viễn và Phó Minh Sâm cũng lạnh lẽo như tiết trời đông. Tính cách của hai anh em hoàn toàn khác nhau, nhưng thái độ khi lên sân băng lại rất giống nhau.

Sân khúc côn cầu là ác mộng của bọn họ.

Hai người to lớn như vậy đứng trên mặt băng, cách nhau năm mét. Ngoại trừ đeo bao tay và đồ bảo hộ đầu gối ra thì không mặc bất cứ món đồ bảo hộ nào khác, cũng không đeo giày trượt băng.

Bởi vì bọn họ là quả “bóng” bị đánh.

Phó Tấn Hoa mặc đồ bảo hộ màu trắng, tay cầm gậy khúc côn cầu, trượt từ lối ngoài vào. Hai chân Phó Minh Viễn liền run rẩy. Anh ta thầm cầu nguyện: Hy vọng đối tượng lần giáo huấn này không phải anh ta, không phải anh ta….

Phó Tấn Hoa đi thẳng đến chỗ Phó Minh Viễn, cầm gậy đập vào bụng Phó Minh Viễn một cái khiến Phó Minh Viễn lùi lại vài bước, cuộn tròn đau đớn trên mặt đất: “Bố, con sai rồi…. con sai rồi…”

Phó Tấn Hoa bị tính cách không biết lý do sai ở đâu mà đã cúi đầu xin tha này làm tức giận thêm, thấp giọng mắng: “Đồ vô dụng.”

Ánh mắt vô cảm của ông ta nhìn qua Phó Minh Sâm, bước đến, giơ gậy lên đập về phía họ một lần nữa. Mục tiêu của ông ta lần này là Phó Minh Sâm.

Cây gậy đập vào bụng Phó Minh Sâm khiến Phó Minh Sâm ngã khụy xuống, phải dùng hai tay chống xuống để bản thân không bị ngã xuống.

“Lần này con có biết là tại sao không?” Phó Tấn Hoa đứng từ trên cao nhìn xuống.

Phó Minh Sâm: “…..Con dẫn….. Chu An ra ngoài.”

Phó Tấn Hoa hừ lạnh một tiếng, lại đập một gậy lên lưng Phó Minh Sâm, nghe được tiếng rên của Phó Minh Sâm, ông ta lại lạnh giọng hỏi: “Còn gậy này thì sao?”

Phó Minh Sâm không biết.

Phó Tấn Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bởi vì mày không chỉ dẫn cô gái kia ra ngoài, còn bị con bé nhà họ Thẩm kia gặp được!”

Phó Minh Sâm cười khổ trong lòng. Một lúc sau anh mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Phó Tấn Hoa, giọng khàn khàn: “Con sai rồi.”



Phó Tấn Hoa không đáp lại, ông ta đi ra phía xa, dùng gậy đánh Phó Minh Sâm vừa rồi đánh một quả bóng về phía anh. Bóng nhanh chóng bay đến, đập vào trước ngực Phó Minh Sâm. Yết hầu lên xuống dữ dội, anh cố gắng áp chế vị tanh nồng trong cổ họng.

“Con là con của bố, sự giáo dục của bố không tạo ra một đứa con vô dụng.” Phó Tấn Hoa đi đến bên cạnh Phó Minh Sâm, nhìn thẳng vào mắt anh: “Chờ đến khi con ngồi vào vị trí này của bố, con muốn làm gì bố cũng sẽ không ngăn cản con. Cho dù con có muốn thành đôi với người phụ nữ kia đi chăng nữa.”

Phó Minh Sâm bấm chặt tay vào mặt băng.

Phó Tấn Hoa dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nhưng hiện tại, con không có tư cách đó.”

Móng tay cắm sâu xuống lớp băng, sự rét lạnh thẩm thấu vào bên trong không chừa bất cứ một khe hở nào.

Phó Tấn Hoa biết lần này anh chịu nghe lời rồi.

Dạy dỗ xong, Phó Tấn Hoa ném gậy khúc gôn cầu xuống đất, đi ra ngoài.

“Ha ha ha ha ha” Phó Minh Viễn lúc nãy im lặng giả chết đứng dậy, sửa lại kiểu tóc có hơi chật vật, đi đến bên cạnh Phó Minh Sâm, cười nhạo: “Bố đánh mày mạnh hơn tao nhiều, hả giận, hả giận quá!”

Phó Minh Sâm chống người đứng lên, không nói gì, chỉ ôm lấy bụng rồi chậm rãi rời khỏi sân khúc côn cầu.

Lên xe chuyên dụng, tài xế thấy trạng thái của anh không tốt lắm thì lên tiếng hỏi: “Giám đốc Phó, ngài có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không ạ?”

“Trở về công ty.” Phó Minh Sâm uống một ngụm nước nóng, qua loa ra lệnh.

Anh cũng đã quen với việc thế này rồi, vẫn còn có thể chịu đựng được.

“Vâng” Tài xế tập trung lái xe, không dám nhìn anh qua gương chiếu hậu. Mỗi lần anh đi gặp chủ tịch về, tâm trạng đều rất xấu, lái xe không muốn gặp xui xẻo.

Phó Minh Sâm mở điện thoại ra, tin nhắn thoại chưa đọc dài 34 giây của Chu An hiện ra đầu tiên.

Phó Minh Sâm dừng một giây, không nhấp vào mà lại mở danh sách những bạn bè mới thêm trên WeChat ra.

Thông báo Tần Duyệt Nhan gửi lời mời kết bạn cho anh hai ngày trước vẫn chưa được chấp nhận.

Phó Minh Sâm nhấn chấp nhận kết bạn.

【Bạn đã kết bạn với Phi Điểu, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.】

Phó Minh Sâm sửa lại biệt hiệu cho “Phi Điểu” là “Tần Duyệt Nhan”, sau đó gửi cho cô một tin nhắn:【Xin chào, tôi là Phó Minh Sâm.】

Đối phương nhanh chóng trả lời:【 Tôi còn tưởng anh không đồng ý nữa chứ /mặt cười/】

Phó Minh Sâm: 【Xin lỗi, có nhiều tin nhắn quá nên tôi không để ý.】

Tần Duyệt Nhan: 【Được rồi.】

Tần Duyệt Nhan: 【Lần trước anh mua cho tôi hai ly kem, khi nào thì tôi có thể trả tiền lại cho anh đây?】

Phó Minh Sâm: 【Tôi lúc nào cũng được, tùy cô thôi.】

Tần Duyệt Nhan:【 Anh đừng nói tôi không cần phải…. Tôi có thể xem như là anh đồng ý gặp tôi rồi không? / icon ôm mặt/】

Tần Duyệt Nhan chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thấy giao diện chat đang hiển thị “Đối phương đang nhập”. Cô tự lẩm bẩm: “Có cần suy nghĩ lâu như vậy không, hơn nửa phút rồi đó!”

“Tinh” một tiếng, Tần Duyệt Nhan bật dậy khỏi giường.

Phó Minh Sâm:【Có thể.】

------oOo------