Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Ngoài việc nổi tiếng khắp thế giới về nước hoa, Paris còn cực kỳ phát triển trong ngành thời trang. Tuần lễ thời trang Paris là một trong bốn tuần lễ thời trang lớn nhất thế giới. Không ít nhà thiết kế và người mẫu tìm đến đây để thực hiện giấc mơ của mình.
Chu An thu hẹp phạm vi tìm việc làm trong phạm vi năm trăm mét quanh chỗ trọ. Cô đi dọc các trung tâm thương mại ở đó. Đi qua một ngã tư đầy người nổi tiếng trên mạng và các tín đồ thời trang. Mỗi lần như thế, Chu An lại nhìn kỹ các cửa hàng gần đó.
Đều là các cửa hàng bán đồ hiệu cao cấp, giá của vài bộ quần áo trưng bày có khi đủ chi trả một năm học phí của cô.
Chu An cẩn thận tránh ống kính của những người nổi tiếng, đi dọc theo các bậc thang trước các cửa hàng. Khi đi qua một cửa hàng quần áo có phong cách cực kỳ độc đáo, cô không khỏi bị thu hút bởi các bộ sườn xám.
Việc một nhà thiết kế sườn xám có cửa hàng lớn như thế này tại thành phố Paris thật sự làm người khác phải kính nể. Bước chân của Chu An hơi chậm lại.
Sau đó, cô thấy trên tấm kính cửa hàng dán một tờ giấy thông báo tuyển dụng bằng chữ Trung Quốc.
Chỉ có tiếng Trung.
Đôi mắt Chu An sáng lên, xem ra khả năng người Trung Quốc được nhận là rất cao.
Chu An cẩn thận tháo tờ giấy xuống, cầm nó đi vào trong cửa hàng.
Lối vào được trang trí như một thác nước chảy xuống, kèm theo đèn l*иg màu xanh nhạt, cành trúc và hoa mộc lan trắng. Các móc treo sườn xám làm từ gỗ màu cũ, cần loại sườn xám như thế nào cũng đều có cả.
Bên trong có bảy tám người khách đang yên lặng xem quần áo, còn có hai ba nhân viên người Hoa mặc sườn xám nhỏ giọng giới thiệu quần áo với khách hàng.
Bầu không khí hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt bên ngoài.
Chu An đứng một góc, đợi nhân viên bán hàng đưa khách vào trong phòng thử đồ rồi mới cầm quảng cáo tuyển dụng trên tay qua hỏi tờ quảng cáo này còn hiệu lực hay không.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Chu An thì kinh ngạc vài giây, sau đó cô mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Muốn đến ứng tuyển làm nhân viên bán hàng sao?”
Chu An vâng một tiếng.
Nhân viên trong cửa hàng hỏi sơ qua tình huống của Chu An một chút. Biết Chu An theo học ở trường đại học gần đó, nhà trọ cũng ở gần ngay đó thì hài lòng gật đầu: “Đi theo tôi, tôi giúp cô hỏi ý kiến ông chủ.”
Nhân viên dẫn Chu An đi lên lầu. Lúc này Chu An mới phát hiện bên trong còn có một chiếc cầu thang xoắn ốc, trên tầng hai càng có cảm giác thần bí.
Phong cách sườn xám ở tầng một hơi rực rỡ một chút, trong khi tầng hai lại có phong cách của Thượng Hải xưa, họa tiết càng thêm tỉ mỉ.
Nhân viên bảo cô cứ tùy ý đi dạo tầng hai, còn mình đi thẳng vào căn phòng cuối, mở cửa đi vào.
Ước chừng qua khoảng mười phút, một người đàn ông mặc tây trang, đeo cà vạt đi ra, nhân viên lúc nãy đi phía sau anh ta. Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính gọng bạc, mặc bộ tây trang kiểu Trung Quốc, hai tay bỏ trong túi quần, trông cực kỳ nho nhã.
“Chào cô.” Người đàn ông lên tiếng chào hỏi Chu An trước: “Tôi là nhà thiết kế kiêm chủ của cửa hàng này, họ Lộ, tên là Đình Vân. Cô muốn xin làm thêm ở đây sao?”
Anh ta khiến người ta cảm giác cực kỳ khiêm tốn, Chu An lễ phép gật đầu: “Tôi tên là Chu An.”
Lộ Vân Đình gật đầu, ánh mắt đánh giá Chu An từ trên xuống dưới, sau đó hơi duỗi tay ra, làm động tác mời: “Mời xoay người.”
Chu An làm theo.
Cô gái trước mặt có chiều cao trung bình, làn da trắng nõn xinh đẹp, chân dài lưng thẳng, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn. Nhân viên thấy sắc mặt ông chủ giống như đang nhìn một báu vật thì mím môi cười.
Cô gái Chu An này ấy à, cô cảm thấy chính là tuyệt hảo, không chỉ có nhan sắc, còn có cả khí chất. Khí chất có phần dịu dàng trầm tĩnh, nhưng lại thêm vài phần tươi sáng. Một báu vật tốt như vậy, làm sao ông chủ có thể bỏ qua cơ chứ?
Lộ Vân Đình nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp uyển chuyển của Chu An, cười nói: “Có thể, mời quay lại đây.”
Chu An xoay người, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Lộ Vân Đình nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Lúc nào thì cô có thể đến làm việc? Tôi sẽ bảo Tiểu Ngư sắp xếp ca làm cho cô.”
Tiểu Ngư chính là tên cô gái dẫn cô lên đây.
“Hả?” Chu An hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại, hình như Lộ Vân Đình đã nhận cô rồi thì vội vàng nói: “Tôi mới học tiếng Pháp được một tháng, vẫn còn thiếu một chút.”
Lộ Vân Đình nở nụ cười: “Không quan trọng.”
Tiểu Ngư vui mừng phụ họa thêm: “Cô chỉ cần mặc sườn xám của thầy Lộ thiết kế, đứng ở trong cửa hàng thôi đã là át chủ bài của cửa hàng rồi. Những thứ còn lại cứ để chúng tôi lo.”
Nếu bọn họ đã sảng khoái như vậy rồi, Chu An cũng không do dự nữa, lập tức nói: “Tạm thời tôi rảnh cả ngày thứ bảy và buổi chiều thứ tư.”
“Được, vậy lúc đó cô tới đây.” Lộ Vân Đình ý bảo Tiểu Ngư nhớ kỹ rồi nói: “Tiền lương hai mươi lăm euro một giờ, mỗi sản phẩm bán được sẽ được chia 5% hoa hồng.”
Hai mươi lăm euro, lương cao hơn năm euro so với lương làm ở quầy mỹ phẩm trong trung tâm thương mại của Laura.
Chu An cảm thấy mình như được nữ thần may mắn phù trợ, trong lòng vui đến mức choáng váng.
“Tiếp theo cô có việc gì không?” Lộ Vân Đình quay về văn phòng, lấy một tập văn kiện đưa cho Chu An: “Đây là hợp đồng, cô đem về xem. Nếu như không có vấn đề gì thì hôm sau tới tìm tôi ký hợp đồng. Buổi chiều cô có rảnh không? Có thể làm quen với cửa hàng một chút.”
Chu An nhận lấy: “Tôi rảnh.”
“Tốt lắm.” Lộ Vân Đình nói xong, ánh mắt lướt qua một loạt sườn xám được treo ở tầng hai, sau đó lập tức đi đến chỗ treo một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, đưa cho Chu An: “Đồng phục đi làm của cô. Cô có thể chọn thêm hai bộ nữa. Cứ từ từ chọn, cô thử bộ này trước đi.”
Chu An nhận lấy, Tiểu Ngư dẫn cô vào phòng thử đồ.
Chu An thay quần áo, Tiểu Ngư đứng bên ngoài nói chuyện phiếm với cô.
Tiểu Ngư: “Lương của cửa hàng chúng ta tuy thấp, nhưng lợi nhuận hoa hồng rất cao.”
Thế này còn thấp sao?
Chu An nghi ngờ nói: “Chị Tiểu Ngư, phần hoa hồng kia là bao nhiêu ạ?”
Tiểu Ngư: “Một bộ quần áo ít nhất là hai ngàn euro. Em tính thử xem phần trăm chúng ta được chia là bao nhiêu.”
Ít nhất là một trăm euro.
Chu An hít một hơi thật sâu. Cô đúng là được thần tài chiếu cố rồi.
Cô cúi đầu nhìn, chất liệu của bộ sườn xám này là lụa cao cấp, ngay cả khi là mẫu trưng bày cũng rất đắt tiền. Cô sợ mình làm nhăn hoặc hư bộ trang phục cao cấp này nên động tác càng cẩn thận hơn.
Cô sửa sang lại một chút rồi chậm rãi đi ra. Âm thanh cảm khái của Tiểu Ngư ở bên cạnh lập tức vang lên: “Đẹp quá, bộ này rất hợp với em. Sườn xám và người đẹp. Tuyệt vời.”
Tiểu Ngư nhanh chóng dẫn Chu An tới trước mặt Lộ Vân Đình, khen không dứt lời.
Người từ trước đến nay luôn kiệm lời khen như Lộ Vân Đình lúc nhìn thấy cô, đáy lòng cũng không nhịn được tán thưởng: “Rất đẹp.”
Eo nhỏ phù liễu, uyển chuyển nắm chặt. Đôi mắt linh động, tựa năm tháng trôi qua*.
*Ý của câu này là chỉ vòng eo cực kỳ nhỏ, dùng một tay đã có thể nắm được.
Là như thế này sao.
Chu An nghiêng đầu nhìn chính mình trong gương. Bộ sườn xám xanh nhạt dài đến mắt cá chân, phía trên có họa tiết lá trúc. Họa tiết trên đó khiến bộ sườn xám như bức tranh vẽ. Bên hông xẻ tà đến tận gót chân, đôi chân dài lúc bước đi như ẩn như hiện.
Thầy Lộ may quần áo quả thật rất đẹp.
Chu An ngẩng đầu hỏi: “Tôi có thể chụp một tấm ảnh được không?”
“Có thể.” Lộ Vân Đình làm động tác mời.
Chu An nghiêng người, sau đó lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh trước gương cùng với bộ quần áo đẹp này làm kỷ niệm.
Thời gian tiếp theo, Chu An đi theo Tiểu Ngư làm quen với hình thức và phong cách thiết kế sườn xám của thầy Lộ trên tầng hai. Đến giờ Tiểu Ngư giao ca, Chu An và cô ấy cùng nhau tan làm.
Hai người thay quần áo xong, Tiểu Ngư đưa cho cô năm mươi euro tiền mặt. Chu An kinh ngạc.
“Lúc đầu công việc của chúng ta trả lương theo tuần, nhưng bình thường những người mới đến sẽ được trả lương theo ngày trong tuần đầu tiên, để phòng trường hợp người ấy gặp khó khăn hay gì đó.”
Chu An kinh ngạc, cô lúng túng nói: “Hôm nay em không làm gì cả.”
Tiểu Ngư cười, chọc má lúm đồng tiền của Chu An: “Em mặc đẹp cho bọn chị xem rồi đó. Thầy Lộ hào phóng lắm, cứ yên tâm nhận đi.”
Với số tiền lương bất ngờ trong túi, trên đường về nhà, Chu An nhất thời nảy lòng tham, đi vào một siêu thị ở gần đó, mua rất nhiều thịt.
Cô quyết định đêm nay sẽ chiêu đãi bạn cùng phòng!
Thịt thăn dùng để nấu mì, bít tết thì áp chảo, sau đó kèm thêm một nồi khoai tây hầm.
Trước kia cô có rất ít cơ hội xuống bếp. Hình như cô có chút thiên phú trong lĩnh vực này. Cô lên mạng tìm công thức nấu ăn, nấu một bàn đầy món ăn. Bạn cùng phòng khen không dứt miệng.
Chu An nhìn bọn họ ăn ngon miệng, thầm tính sẽ luyện tập nhiều một chút. Sau này cô sẽ nấu cho Thẩm Chu Niên một bữa.
Trong khi ăn cơm, nhóm bạn cùng phòng của Chu An trò chuyện với nhau, Chu An cũng gia nhập với bọn họ.
Hai người đàn ông nghe Chu An và Laura nói đã tìm được việc làm thêm thì lên tiếng chúc mừng. Đề tài đột nhiên chuyển sang công việc làm thêm giờ của bọn họ.
Điều khiến Chu An ngạc nhiên chính là người trông cơ bắp vạm vỡ như Julio lại là một tuyển thủ Esport, bình thường không bao giờ ra khỏi nhà. Còn người nhìn có vẻ nho nhã như Lewis lại là một huấn luyện viên thể hình bán thời gian.
Cậu không e dè nói rằng lý do cậu chọn công việc này là để có thể hẹn hò được với những người phụ nữ có thân hình chuẩn.
Ăn tối xong, Lewis vui vẻ rửa chén bát rồi ra ngoài.
Chu An tắm rửa xong thì trở về phòng ngủ. Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, chín giờ tối. Tính theo thời gian ở thủ đô thì bây giờ đang là bốn giờ sáng.
Chu An kiềm chế cơn kích động muốn gọi điện báo tin vui cho Thẩm Chu Niên, chỉ gửi cho anh một tin nhắn.
Chu An:【Em tìm được việc làm thêm rồi!】
Cô vừa đặt điện thoại xuống thì Thẩm Chu Niên đã call video đến.
Chu An bắt máy, nói xin lỗi: “Em đánh thức anh sao?”
Thẩm Chu Niên nằm trên ghế sô pha, chân dài đan chéo vào nhau, tay trái đặt sau đầu, tay phải cầm điện thoại, trong mắt lộ ra ý cười rõ ràng: “Em xem anh có giống như là đang ngủ mà tỉnh dậy không?”
Chu An đưa điện thoại đến gần, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Chu Niên không dài dòng: “Mất ngủ.”
“Không nói chuyện này nữa” Thẩm Chu Niên nghiêng người hỏi: “Nói công việc làm thêm của em đi.”
Chu An kể lại khoảng thời gian tuyệt vời buổi chiều cho anh nghe. Giọng nói của cô ngọt ngào, trong trẻo và mềm mại, thậm chí Thẩm Chu Niên còn tưởng cô đang dỗ anh ngủ.
Chứng tim đập nhanh và không đều do mất ngủ gây ra dần bình thường trở lại.
“Nghe không tồi.” Thẩm Chu Niên hơi buồn ngủ, anh nhướng mi, uể oải đáp lại.
Chu An nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu gửi cho Thẩm Chu Niên bức ảnh mình chụp buổi chiều rồi nói: “À đúng rồi, thầy Lộ thiết kế sườn xám thật sự rất đẹp. Em gửi cho anh xem.”
“Ừ.” Thẩm Chu Niên mở ảnh chụp, ánh mắt đờ ra trong giây lát. Anh cụp mắt, che giấu ánh mắt sâu thẳm của mình. Bàn tay đặt sau đầu không được tự nhiên, che đi đôi tai chuẩn bị đỏ lên.
Anh thấp giọng nói: “Em thật sự rất đẹp.”
Mặt Chu An hơi nóng lên.
Cái gì vậy chứ, rõ ràng cô nói quần áo mà.
Ngay lúc hai người không được tự nhiên thì phòng phía đối diện truyền đến âm thanh không bình thường. Lần này giọng nữ tinh tế mị hoặc hơn, tiếng rêи ɾỉ và tiếng đánh như phối hợp với nhau.
Hô hấp của Chu An hơi dừng lại.
Thẩm Chu Niên mẫn cảm phát hiện ra thứ gì đó không thích hợp, ngồi bật dậy hỏi Chu An: “Âm thanh gì thế?”
Chu An chậm rãi nhắm mắt lại, chui vào trong chăn, giọng nói cực kỳ xấu hổ, mơ hồ nói: “Bạn cùng phòng. Cậu ta và bạn gái làm cái kia.”
Thẩm Chu Niên đột nhiên cau mày.
Đây là bạn cùng phòng kiểu gì thế!
Chu An ở nơi hỗn loạn thế sao?
“An An, nhìn anh.” Thẩm Chu Niên nghiêm túc nói.
Chu An vừa xấu hổ vừa tức giận cầm điện thoại di động, nhìn về phía màn hình điện thoại.
“Đóng cửa phòng kỹ chưa?” Thẩm Chu Niên hỏi.
“Khóa kỹ rồi.” Chu An nói xong mới phản ứng lại Thẩm Chu Niên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng giải thích: “Bạn cùng phòng của em chỉ để ý đến những cô gái chân dài ngực lớn. Cậu ta không để ý đến em đâu.”
Thẩm Chu Niên nhìn cô gái qua camera, không mở mắt nói: “Em cũng không kém.”
Anh mấp máy môi, còn muốn nói cô đừng mặc quần đùi trong nhà, nhưng cuối cùng không nói ra. Chu An có quyền tự do mặc những quần áo mà cô thích, anh không có lý do gì để cấm cản.
Anh nhìn Chu An rồi nói: “Chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Thẩm Chu Niên càng không ngủ được.
------oOo------