- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mắt Mù
- Chương 14
Mắt Mù
Chương 14
Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Cổ họng Phó Minh Sâm thắt lại, máu khắp người như chảy ngược lên đầu. Anh không biết phải giải thích như thế nào. Không, phải là không biết nói dối như thế nào. Rõ ràng trên thương trường anh đã rèn luyện kỹ năng nói chuyện thành thạo, nhưng đến lúc đối diện với Chu An thì lại không nói được chữ nào.
“Anh Phó, sao anh không nói chuyện?”
Chu An thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Cô giơ tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống: “Em không phải đang chất vấn anh Phó, em chỉ muốn giành quyền được biết trong mối quan hệ này của chúng ta.”
Trong mấy tiếng đồng hồ đợi Phó Minh Sâm trở về, Chu An đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần. Phó Minh Sâm xuất thân từ gia đình giàu có, hôn sự của anh có rất nhiều ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân anh. Ngay từ đầu cô đã hiểu điều đó. Trong một năm quen biết anh, cô chưa từng ôm mộng sẽ trở thành vợ của anh.
Cô chỉ nghĩ, vào thời khắc mà cô thích anh, bản thân anh cũng cần cô, vậy nên cô sẽ ở bên cạnh bầu bạn với anh một thời gian.
Chu An biết bản thân cô và Phó Minh Sâm là môn không đăng hộ không đối, nhưng cũng không cần phải khiêm tốn quá mức để bị xem thường được.
Phó Minh Sâm yên lặng ngồi trên sô pha, cách Chu An hơn mười xen-ti-mét.
Chu An không suy sụp khóc lóc cầu xin anh như những người phụ nữ khác. Cô chỉ im lặng ngồi đó chờ đợi câu trả lời khiến Phó Minh Sâm cũng dần tỉnh táo lại, sẵn sàng thành thật với cô.
Anh quay đầu nhìn về phía Chu An: “Tạm thời anh cần phải dựa vào thế lực của nhà họ Tần.”
Phó Minh Sâm cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tạm thời”.
Anh nghĩ Chu An suy nghĩ thấu đáo như vậy, nhất định sẽ hiểu được tình huống hiện tại của anh. Trước kia anh bị bố chèn ép, sau đó lại bị Phó Minh Viễn cản trở nên anh không thể không đi tìm sự giúp đỡ bên ngoài.
“An An, anh không có thay lòng.” Anh quay sang nhìn Chu An, bày tỏ sự chân thành.
Chu An không hiểu.
Đây là lần đầu tiên Chu An muốn nở một nụ cười giễu cợt.
Cô và cô Tần từng vô tình gặp gỡ một lần. Cô gái đó rất thông minh và tự tin, là một cô gái rất có mị lực. Từ đoạn đối thoại của cô ấy và bạn, Chu An biết cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, nhân duyên vô cùng tốt. Điều đó chứng minh tính cách của cô ấy cũng rất tốt.
Cô cho rằng Phó Minh Sâm bị sự thu hút của cô Tần hấp dẫn nên mới ở bên cô ấy. Nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại vì một lý do không thể nào chấp nhận được như thế này.
Bây giờ Chu An chỉ muốn biết một chuyện duy nhất. Ngón tay của cô vô thức nắm chặt váy, quay đầu hỏi Phó Minh Sâm: “Cô ấy có biết sự tồn tại của em không?”
Nếu như cô Tần biết sự tồn tại của cô, vậy cô ấy hoặc là không thèm để ý đến cô, hoặc là sẽ nhanh chóng đến trước mặt cô tuyên bố chủ quyền. Những thứ đó, Chu An không sợ.
Nhưng nếu như cô ấy không biết đến sự tồn tại của một người như cô ở bên cạnh anh Phó, vậy Chu An phải làm thế nào? Cho dù cô có giả câm giả điếc trước mặt cô Tần, hay là hèn nhát trốn sau lưng anh Phó đi chăng nữa, cô Tần cũng sẽ là người chịu tổn thương.
Cô đã quá mệt mỏi với việc trở thành gánh nặng của người khác. Cô không muốn người khác buộc tội mình nữa.
Phó Minh Sâm hơi kinh ngạc trước câu hỏi của Chu An. Nhưng anh ta suy nghĩ rất cẩn thận, ở thủ đô này, ngoại trừ anh ta thì Chu An không còn người khác để dựa vào. Ngược lại, gia cảnh và xuất thân của Tần Duyệt Nhan cao hơn anh ta, nếu Tần Duyệt Nhan muốn nhắm vào cô sẽ khiến cô cực kỳ sợ hãi.
Giọng điệu của Phó Minh Sâm cực kỳ chắc chắn: “Cô ấy không biết. An An yên tâm, anh sẽ không để cô ấy xúc phạm tới em.”
“Hoa ra cô ấy không biết.” Ngữ khí của Chu An cực kỳ thản nhiên, nhưng Phó Minh Sâm lại nghe ra sự thất vọng trong đó.
Sao Chu An có thể thất vọng với anh ta? Tại sao lại thất vọng cơ chứ?
Toàn thân Phó Minh Sâm căng thẳng, tất cả các tế bào đều rơi vào trạng thái khủng hoảng. Anh ta cảm thấy dường như có thứ gì đó không khống chế được. Mặc dù Chu An ngồi cách anh ta không xa, vươn tay một cái là có thể chạm đến cô, nhưng lại giống như ở cách anh ta rất xa.
“Anh Phó, chúng ta chia tay đi.” Chu An đứng lên, dùng giọng điệu và biểu cảm bình tĩnh mà cô đã phải tập luyện cả buổi chiều, mới có thể nói chia tay bình tĩnh đến như vậy.
Lúc Phó Minh Sâm còn đang kinh ngạc, cô nói thêm: “Mặc dù em không đồng ý với việc anh lợi dụng người khác, nhưng bây giờ em không có lập trường để chỉ trích anh,” Cô hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Hy vọng anh sẽ đối xử thật tốt với cô Tần, em chúc phúc cho hai người.”
“Chia tay?” Phó Minh Sâm kích động hỏi lại, anh ta có chút thô lỗ nắm lấy tay Chu An, nói với Chu An, nhưng dường như đang nói với chính mình: “Anh không chia tay!”
Chu An dùng lực hất cánh tay ra, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh và cô Tần nữa.”
“Chu An, em đừng tức giận mà nói linh tinh!” Phó Minh Sâm ngăn không cho cô trở về phòng, hai tay ôm chặt lấy cô.
Buổi chiều bị kí©h thí©ɧ, đến bây giờ Chu An không thể chịu được sự tiếp xúc cơ thể. Mặt cô trở nên tái nhợt, cơ thể bất giác run lên bần bật.
“Chu An, An An!” Phó Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, giọng cũng lớn hơn: “An An, em sao vậy!”
Lúc này, dì Khương đẩy cửa phòng ngủ chạy ra, kéo Chu An ra khỏi l*иg ngực của Phó Minh Sâm. Bà lấy chăn đắp lên vai cô, sau đó nhanh chóng đặt cô nằm xuống ghế sô pha, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao rồi, không sao rồi An An. Không phải ngài Phó cố ý ôm cháu, cháu đừng sợ…..”
Phó Minh Sâm hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn tay mình, sau đó phát giác bản thân đã quên bệnh của Chu An: “Thật xin lỗi…. An An….”
Dì Khương thấy Chu An dần dần bình tĩnh lại, quay đầu nói xin lỗi Phó Minh Sâm: “Thật xin lỗi ngài Phó, tôi vội quá nên mới đẩy ngài ra.”
Phó Minh Sâm hơi sợ hãi lắc đầu. Là anh ta có lỗi với Chu An, dì Khương đẩy anh ta ra là đúng.
“Ngài Phó,” Dì Khương thấy Phó Minh Sâm cũng dần tỉnh táo lại thì ngập ngừng lên tiếng để làm dịu bầu không khí: “Bây giờ cảm xúc của An An không quá ổn định, chúng ta đưa con bé về phòng nghỉ ngơi trước được không ạ? Tôi không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi giúp ngài khuyên An An nhé?”
Phó Minh Sâm gật đầu.
Anh ta và An An cãi nhau đến mức này, quả thật cả hai người phải bình tĩnh lại. Dì Khương là trưởng bối mà An An rất tin tưởng, nếu bà ấy ra mặt nói giúp, không chừng có thể khuyên được An An.
“An An, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nhé….” Dì Khương giữ chặt ống tay áo của Chu An, đưa cô trở về phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Phó Minh Sâm loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng ngủ truyền ra thì yên tâm hơn một chút, sau đó anh ta chậm rãi trở về phòng mình.
“Dì Khương, cảm ơn dì.” Chu An uống một ngụm sữa nóng mà dì Khương đưa cho cô, chân thành nói cảm ơn. Cô đặt cái ly lên tủ đầu giường, sau đó đứng dậy sắp xếp hành lý của mình.
Dì Khương kinh ngạc: “An An…. Cháu thật sự muốn đi sao?”
Chu An xoay người, gật đầu.
Dì Khương cố gắng tìm từ ngữ để khuyên nhủ, sau đó nói: “Ngoại trừ biệt thự Gia Ninh, cháu còn nơi khác để đi sao?”
Dì Khương rất thích cô gái nhỏ này, cho nên bà mới thật lòng khuyên nhủ cô. Bà biết gia cảnh của nhà họ Chu, cũng biết bà nội ở nông thôn của cô sống qua ngày nhờ tiền trợ cấp. Huống chi Chu An không có can đảm để trở về.
Những thứ cô sử dụng ở biệt thự Gia Ninh đều do Phó Minh Sâm dùng số tiền lớn để mua, người bình thường làm gì may mắn như cô cơ chứ.
Rời khỏi nơi này, những ngày tiếp theo, sao cô có thể sống tốt được như bây giờ chứ.
“Tuy rằng sẽ rất khó khăn, nhưng cháu không thể nói ở là ở đây được. Đó là vì cháu, cũng là vì anh Phó.” Chu An nói xong thì mở ngăn kéo tủ ra, lần mò lấy chứng minh thư của mình. Mỗi loại giấy tờ của cô đều để vào một chiếc túi có khắc chữ nổi để cô có thể sử dụng.
“Cháu à, không phải ngài Phó đã nói sẽ không thay lòng đối với cháu hay sao?” Dì Khương đi đến bên cạnh cô, hạ giọng khuyên nhủ: “Cuộc đời này, dì Khương làm giúp việc cho rất nhiều gia đình giàu có. Dì đã gặp qua đủ loại cậu ấm trong những gia đình giàu có ấy. Con người ngài Phó thật sự rất tốt, hơn nữa ngài ấy luôn một lòng một dạ với cháu. Dì biết cháu có lòng tự trọng của chính mình, nhưng cháu phải nghĩ đến hoàn cảnh của mình nữa chứ. Cháu không thấy đường nên không thể làm việc được. Hơn nữa, nếu như không có ngài Phó giúp đỡ, cháu không thể tự trang trải chi phí học tập cũng như thuốc men. Vậy cháu làm gì để sống đây?”
Vậy thì không uống thuốc, không học nữa. Chu An thầm nghĩ, không đến mức cô không thể sống nổi.
Dì Khương thấy động tác của Chu An dừng lại, nghĩ rằng cô bị mình thuyết phục nên nói tiếp: “Ngài Phó cũng nói cô gái kia sẽ không điều tra ra cháu. Vậy cháu coi như không biết cô ấy, tạm thời chịu tủi thân một chút. Chờ sau khi ngài Phó giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi thì cháu có thể sống cuộc sống như trước đây rồi.”
Chu An biết dì Khương thật lòng suy nghĩ cho bản thân cô, nhưng cô không đồng ý với những gì bà ấy nói.
Cô hơi mệt mỏi, không muốn phải nghe thêm bất cứ thứ gì nữa.
Cô xoay người, giả bộ như bị thuyết phục, sau đó mỉm cười nói: “Vâng, đêm nay cháu sẽ suy nghĩ.”
“Được, vậy cháu suy nghĩ cho kỹ về cuộc sống mà ngài Phó đã cho cháu, nghĩ đến những mặt tốt của cậu ấy.” Dì Khương mỉm cười, mở cửa ra: “Dì không làm phiền cháu nữa, buổi tối nếu có chuyện gì thì cứ gọi dì.”
Sau khi Phó Minh Sâm tắm rửa xong thì cứ đi qua đi lại bên ngoài cửa phòng ngủ của Chu An.
Thấy dì Khương tươi cười đi ra, anh khẩn trương hỏi: “Cô ấy nói thế nào ạ?”
“An An động lòng rồi.” Dì Khương nhướng mày nói: “Để cho con bé yên tĩnh một đêm, nó sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nghe được câu trả lời của dì Khương, Phó Minh Sâm thoáng yên tâm hơn một chút. Anh ta nhìn chằm chằm cánh cửa phòng của Chu An một lúc, sau đó trở về phòng của mình.
Anh ta cũng cảm thấy Chu An nói muốn rời khỏi anh ta chỉ là lời nói lúc tức giận. Một năm nay, Chu An có thói quen ở nhà có người hầu kẻ hạ, ra ngoài có tài xế đưa đón chu đáo. Nếu bây giờ để cô ấy ra ngoài chịu khổ, cô ấy sẽ không thể nào chịu được.
—–
Ngày hôm sau, Phó Minh Sâm tỉnh dậy trước khi mặt trời mọc.
Anh ta ngồi chờ ở phòng khách, không ăn sáng trước, cũng không để người giúp việc gọi Chu An thức dậy.
Tối hôm qua Chu An bị anh ta dọa sợ, nên anh ta muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tám giờ sáng, Phó Minh Sâm cau mày nhìn đồng hồ. Bây giờ đã quá giờ ngủ của Chu An so với lúc bình thường.
Được sự đồng ý của anh ta, dì Khương nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Chu An ra, lén nhìn vào bên trong.
Nhưng vừa nhìn vào, dì Khương chết lặng tại chỗ.
Chăn mền gấp chỉnh tề, trên giường không có người.
Dì Khương quay đầu nhìn Phó Minh Sâm ở phía sau, giọng nói không thể tin được: “Ngài Phó, không thấy An An đâu hết.”
Huyệt thái dương của Phó Minh Sâm giật mạnh vài cái, anh ta lập tức lao vào phòng của Chu An. Trong phòng ngủ không có ai, phòng vệ sinh cũng không có, trong phòng để quần áo cũng không thấy bóng dáng Chu An đâu.
Dì Khương đi qua kiểm tra hộc bàn của Chu An. Chỗ đó vẫn đặt những món quà quý giá và trang sức mà mỗi lần Phó Minh Sâm đi công tác mua về cho cô. Phòng để đồ đầy ắp những bộ quần áo xinh đẹp dường như vẫn còn y nguyên chỗ cũ.
Dì Khương nhìn về phía Phó Minh Sâm, lúng túng nói: “An An chỉ mang theo giấy tờ tùy thân, điện thoại cũ trước kia và một bộ quần áo cũ của con bé.”
Những thứ khác đều bỏ lại ở biệt thự Gia Ninh.
Đây là lời từ biệt của cô.
------oOo------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mắt Mù
- Chương 14