– Dưới quê trời mau tối quá hả anh? Mới bảy giờ mà em có cảm giác như khuya lắm...
…
Tranh thủ lúc bà Sáu ra sàn nước, Huyền Nga đến bên cạnh Sơn nói nhỏ:
– Buồn chết đi được. Chẳng có tivi, cũng không có điểm giải trí nào.
– Không buồn đâu. – Sơn mỉm cười kéo Nga vào sát lòng mình – Tại em lần đầu về quê nên chưa biết đấy thôi. Ở quê cũng có cái vui của người miền quê vậy.
– Vui gì đâu chứ? – Vừa phụng phịu Nga vừa đưa mắt hướng về phía cửa, canh chừng. Dù đã được giới thiệu là người yêu, nhưng Nga không dám tỏ ra thân mật quá với Sơn như khi ở thành phố trước mặt ba mẹ của cô. Mẹ đã dặn kỹ cô rồi. Dưới quê người ta phong kiến lắm. Rất ghét mấy chuyện trai gái... thân mật cùng nhau.
– Đừng sợ, má anh không khó lắm đâu.
Như hiểu ý cô, Sơn nghịch ngợm hôn lên môi cô một cái.
– Ở quê nhưng bà tân tiến lắm, không tin em cứ thử hôn anh một cái trước mặt bà thì biết...
Lời chưa dứt, bà Sáu chợt bước lên với cây đèn dầu. Bà đi nhẹ quá, làm đôi bạn không kịp phát hiện ra. Đến khi nghe tiếng động, giật mình quay lại thì... đã muộn mất rồi. Bà đã ở sau lưng.
– Má... – Ngượng ngùng... Sơn nhẹ đẩy Nga ra khỏi người mình khỏa lấp – Làm gì má cứ bận rộn hoài vậy, ngồi chơi với tụi con một lát đi.
– Chơi gì nữa. – Bà vặn nhỏ cây đèn xuống – Tối rồi hai đứa đi ngủ đi cho khỏe. Cả ngày ngồi trên xe rồi không biết mệt sao?
– Đi ngủ! – Đôi mắt Nga mở lớn nhìn Sơn như hỏi "Chưa tám giờ đã lên giường ngủ rồi ư? Làm sao mà ngủ được?"
– Ừ thì ngủ... – Không nhận ra vẻ kinh ngạc của Nga bà Sáu gật đầu.
Thằng Sơn ngủ ngoài bộ ván gõ. Nga vào buồng ngủ với bác. Mùng bác đã giăng rồi... để bác cài cửa lại.
– Khoan má ơi! – Sơn vội kêu lên – Tụi con chưa buồn ngủ đâu. Ở thành phố thức khuya quen rồi, giờ chui vô mùng ngộp chết. Má cho tụi con đi chơi một chút.
– Đi chơi... Bà Sáu trợn mắt – Giờ này mà đi chơi! Tụi bay muốn đi đâu? Có gì mà chơi chứ?
– Thì đi vòng vòng... tâm sự. – Sơn nheo mắt ra hiệu cho bà Sáu làm Nga xấu hổ quá trời – Vậy đó, người ta yêu nhau mà... má hiểu không? Con muốn dắt Nga tham quan mả ông Hội đồng, danh lam thắng cảnh đẹp nhất quê mình...
Nói đến đây, Sơn chợt tủm tỉm cười. Hạnh phúc nghĩ đến những nụ hôn của mình sẽ dành cho Nga khi vào đến ngôi nhà mồ lớn nhất vùng này. Từ nhỏ, bao lần anh đã theo đám bạn đến rình xem người lớn đến đây tâm sự. Bao trò nghịch phá của lũ quỷ tụi anh đã làm người lớn phải điêu đứng, khổ sở rồi. Chà! Anh vẫn chưa quên, lần đó có một đôi nhân tình... lẻn vào ngôi nhà mồ âu yếm đã bị bọn anh giấu sạch áo quần. Báo hại cô gái một phen xấu hổ... hiện bây giờ... anh và Nga vào đó, có bị lũ oắt con nào trộm nhìn không?
– Cái gì? Vào mả ông Hội đồng à? – Giọng bà Sáu chợt la to cắt ngang dòng suy tưởng đầy lãng mạn của anh – Không được đâu. Mả ông Hội đồng bây giờ nhiều ma lắm.
– Con không sợ ma đâu, chỉ sợ lũ quỷ con thôi. – Sơn cười rồi nắm tay Nga kéo dậy – Đi em. Đi xem danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất quê anh.
– Dạ thưa bác con đi. – Nga cúi đầu chào lí nhí rồi bước theo Sơn.
Giọng bà Sáu la to đuổi theo :
– Đi đâu thì đi, không được vào mả ông Hội đồng đó. Tao nói thật, ở đó bây giờ ma nhiều lắm.
– Sao hả? – Đi một hơi đến bờ đất, Sơn mới dừng chân quay lại nhìn Nga cười trêu chọc – Má anh bảo mả ông Hội đồng nhiều ma lắm. Em có dám đi không?
– Sao không dám? – Nga nghiêng đầu cười tươi như hoa nở – Anh đừng có hù em. Em không tin trên đời này có ma đâu.
Sơn cũng thế. Cũng không tin vào chuyện ma quỷ hoang đường. Nhưng... để dọa người yêu, anh vờ nghiêm nét mặt :
– Em đừng nói cứng, một lát gặp ma rồi lại khóc ầm lên. Nói thiệt cho em biết, anh đã từng gặp ma rồi đấy.
– Thôi, đừng xạo quá ông à. – Chỉ tay lên trán Sơn, Nga bật cười giòn rồi đưa mắt nhìn quanh – Đúng là ở quê có nhiều cái thật lạ đó. Nhà mồ cũng trở thành danh lam thắng cảnh được.
Nghe Nga nói, Sơn lại tủm tỉm cười. Không nói gì, anh nắm tay Nga lặng bước đi trong đêm. Trăng hôm nay sáng quá, soi tỏ bóng hai người chập chờn trong bóng lá. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa lẫn tiếng gió đêm yên bình lạ. Cảnh quê đẹp như tranh vẽ.
"Khu du lịch mả ông Hội đồng xin kính chào quý khách".
Mở then cửa gài, Sơn cúi mình gập tay vui vẻ mời Nga. Cô ngước mắt nhìn quanh ngơ ngác :
– Đã đến rồi hả anh? Ồ, ngôi nhà mồ đẹp quá, giống hệt như cung điện vậy.
Nói rồi không đợi Sơn hướng dẫn, Nga tung chân chạy trước. Bóng cô chập chờn khuất sau hàng cây kiểng.
Mỉm cười, lắc đầu chào thua tính hiếu kỳ của cô người yêu nhỏ, Sơn bước thông thả trên hàng sỏi. Quen thuộc quá! Lòng anh nao nao một cảm xúc. Tuổi thơ như vụt trở về đầy ắp. Năm năm rồi... lần đầu tiên anh đặt chân lên khu nhà mồ gắn liền với một thời tuổi thơ phá phách của mình.
Cảnh vật vẫn nguyên vẹn không có gì thay đổi. Vẫn là khu nhà mồ tọa lạc trên hai công đất, nền vuông vức. Chà! Cúi nhặt một trái xoài chín cây rụng dưới chân. Sơn thầm ngạc nhiên cho đám con nít quê mình. Bọn chúng bây giờ ngoan quá. Trái chín vàng cây, rụng đầy đất cũng không thèm nhặt. Chẳng bù cho bọn anh lúc trước... tất cả cây trái quanh khu mộ, dở ngon, to nhỏ gì cũng đều lặt sạch, không chừa. Báo hại ông từ giữ mộ phải xách roi đuổi chạy không kịp thở.
Ông Từ. Lòng Sơn lại nao nao. Anh không biết ông còn sống không? Nếu còn hẳn ông đã già lắm rồi. Tội nghiệp ông cô đơn còm cỏi một mình, không vợ, không con, chỉ sống nhờ vào phần đồ cúng ít ỏi để trông coi khu mộ. Vậy mà bọn anh ngày xưa, còn phá phách trêu chọc ông đủ trò. Sơn lại thấy hối hận cho các trò nghịch ngợm của mình.
Theo lời mẹ kể thì khu nhà mồ đã được xây dựng lâu lắm rồi. Trên dưới có gần hai mươi ngôi mộ được chôn cất nơi đây. Nhưng lớn nhất, quy mô nhất chỉ có mộ của ông bà Hội đồng thôi. Đó là hai ngôi mộ lớn bằng đá hoa cương được xây trong nhà mồ. Con cháu của ông Hội đồng còn không chẳng ai biết. Chỉ biết thỉnh thoảng đôi ba năm mới có một cô gái trở về, cô ta trả tiền cho ông từ. Thuê nhân công sơn mới ngôi mộ rồi lại ra đi. Cô ta là gì của ông bà Hội đồng không ai biết. Lúc nhỏ, Sơn cũng một lần trông thấy cô ta rồi chẳng biết bây giờ cô có còn về đưa tiền cho ông từ nữa không? Sao ngôi nhà mồ có vẻ hoang vắng, điêu tàn quá.
Vừa đặt chân lên bậc tam cấp chưa kịp bước vào, mũi Sơn đã chun ngay lại. Trời ơi... hôi thối quá! Bọn tình nhân này tệ thiệt. Đến tâm tình rồi còn tè bậy, thiệt là bậy quá!
Tặc lưỡi trách đổng một câu, Sơn bước vội trở ra. Đến ngồi vào chiếc ghế đá dưới cây nhãn lớn. Anh lên tiếng gọi :
– Nga ơi, em lục lạo đi đâu vậy? Lại anh nói này nghe.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng chân bước lào xào trên cây lá. Sơn mỉm cười ngồi yên. Định chơi trò bịt mắt hù anh à? Không dễ đâu. Chờ cho bước chân Nga đến sát bên mình anh quay lại thật nhanh.
– Hù.
Tiếng hù chưa thoát khỏi miệng đã thu hồi vào cổ. Đôi mắt Sơn trợn trừng mở lớn. Sau lưng anh không phải Nga, không phải cô người yêu xinh đẹp anh mong đợi mà lù lù một đống trắng tươi. Chẳng ra hình thù gì cả.
Ma ư! Sống lưng Sơn lạnh toát! Nhưng anh gạt đi ngay, trách mình thần hồn nát thần tính. Đã quá hiểu tính nết của Nga hay quậy phá, vậy mà còn để bị mắc lừa. Mỉm cười, anh đưa tay lên môi, banh rộng cái miệng mình ra, lùi trở lại :
– Ta cũng là ma đây, sợ chưa nào?
Rồi vung tay ra trước tóm lấy cái bóng trắng. Nhưng thật bất ngờ, bàn tay anh như khuấy vào khoảng không vô hình. Tiếng cười bỗng bật lên giòn tan, bóng trắng không còn nữa.
Mình gặp ma thật ư? Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp thái dương Sơn. Chợt nhớ đến Nga, anh vùng lên, cuống quýt :
– Nga... Nga ơi!
– Em đây, anh làm gì mà hốt hoảng vậy?
Cành cây xao động rồi Nga hiện ra ngay, tay cầm chùm nhãn chín, và cười nhí nhảnh :
– Ở đây nhiều nhãn quá thích quá.
– Em, em không thấy gì ư? – Sơn lắp bắp hỏi.
Nga tròn đôi mắt :
– Sao không thấy. Em đã đếm rồi. Có cả thảy hai mươi hai ngôi mộ. Có hai ngôi mộ mới chôn, anh sao vậy?
Đang nói, chợt thấy mắt Sơn trợn trừng nhìn về phía trước, Nga đánh nhẹ xuống vai anh ta ngơ ngác :
– Ma... ma... – Ngón tay chỉ về phía trước, Sơn nói như kẻ sắp đứt hơi.
Nga quay đầu lại lạ lùng :
– Anh nói gì vậy, ma nào?
Sơn khó khăn gằn từng tiếng :
– Ma thần Vòng, anh thấy rõ ràng, có hai con, nó vừa bay qua trước mắt anh!
– Hai con ma thần Vòng! – Nga bật lên cười ngất Thôi đừng đùa gạt em nữa mà. Em không có sợ đâu.
Rồi cô ngồi xuống cạnh Sơn, so so vai :
– Cảnh ở đây nên thơ thật. Sơn à, anh muốn nói gì thì nói đi.
– Mình về thôi em. – Sơn chợt nắm tay cô đứng dậy.
Nga cau đôi mày, hụt hẫng.
– Vừa mới đến đã về là sao? Em không chịu. Anh chưa hôn em gì cả.
– Ngày mai, về Sài Gòn anh bù cho. – Sơn gầt đầu gấp rút – Về thôi, mẹ nói đúng. Ở đây có nhiều ma lắm.
– Lại ma! – Nga giậm chân tức giận – Hôm nay anh làm sao thế? Tự dưng tin vào mấy lời nhảm nhí hoang đường đó. Thế kỷ hai mươi mốt đến rồi, người ta lên tới mặt trăng mà còn tin vào ma quỷ. Em nói vậy không đúng sao mà anh đánh em chứ?
Đang nói Nga bỗng la to, Sơn ngơ ngác :
– Anh đánh em bao giờ?
– Anh đừng chối, rõ ràng vừa tát em vào má một cái đau điếng đây. Ui da, lại còn đấm vào hông em nữa. – Nga giận dữ.
– Trời ơi! – Sơn vụt ôm cứng Nga vào giữa lòng mình – Em đừng nói nữa, không phải anh đánh em đâu mà là ma đó.
– Dẹp anh đi. – Vùng thoát khỏi vòng tay của Sơn, Nga la lớn – Ma quỷ gì đâu. Em không tin. Ngon thì hiện ra trước mắt em đi... á!
Đang nói, Nga bỗng dưng nín bật, mắt trợn tròn có vẻ cứng đờ. Biết cô đã nhìn thấy gì rồi, Sơn sợ quá, không dám quay đầu lại, nắm lấy tay Nga, anh gọi :
– Nga, Nga.
"Bịch", như một trái mít rụng, Nga té bẹp xuống đất ngất xỉu. Sơn vội đỡ lấy cô, từ từ quay đầu lại. Không phải trong mơ, cũng chẳng phải chuyện đùa. Một bộ xương khô đang lững lờ tiến tới. Cái hốc mắt trũng sâu, hàm răng nanh nham nhở cười trên cái đầu lâu. Con ma càng lúc càng tiến gần anh hơn.
Không! Bản năng sinh tồn chợt bùng lên. Sơn chụp nhanh đôi giày cao gót ném mạnh về phía con ma.
Vèo!
Chiếc giày xuyên qua người con ma như xuyên qua một khoảng không. Con ma vẫn lững lờ tiến đến mỗi lúc một gần. Bàn tay nó uốn cong ra, sắp bóp được cổ anh rồi.
Không! Sơn vùng đứng lên, ôm Nga chạy thật nhanh, nhảy qua một con mương, anh hét lớn thất thanh, cầu cứu :
– Ma... ma, bớ người ta cứu tôi!
– Có chuyện gì vậy? Ai vừa kêu cứu hả?
Bốn phía chợt dậy lên ánh đuốc sáng trưng. Nhận ra họ là những anh dân phòng, Sơn mừng quá, thều thào :
– Ma, tôi vừa gặp mal
Không có vẻ kinh ngạc cũng như tiếng cười chế giễu nào phá lên từ miệng họ. Bốn anh dân phòng thản nhiên đưa mắt nhìn nhau như vừa được nghe một chuyện rất bình thường. Bất chợt, một anh trong đám họ reo lên mừng rỡ :
– Sơn, có phải thằng Sơn đó không?
Cố hoàn hồn, Sơn nhìn kỹ người vừa gọi tên mình rồi cũng reo lên mừng rỡ :
– Trời ơi thằng Hải "nấm", lâu quá rồi còn gì...
Hai người bạn cũ ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Một anh dân phòng kêu lớn :
– Mau đưa cô gái vào nhà ông từ cứu tỉnh rồi hàn huyên tâm sự sau. Chần chừ hoài coi chừng con ma tới đây thì khổ.
Lời nhắc như có phép mầu. Hải vội xô Sơn ra, cùng đám bạn vội dìu Nga về phía túp lều của ông từ. Nghe tiếng động nãy giờ, ông như cũng đã đoán được chuyện gì. Đốt to mấy ngọn đèn, ông mở rộng cánh cửa ra chờ họ tới.
– Cô bé không sao. Vì sợ quá nên ngất xỉu thôi. Chỉ cần xoa dầu và cho uống chút nước gừng là khỏi thôi. Ông từ nói sau khi bắt mạch cho Nga.
– Cám ơn ông! – Sơn nói với vẻ biết ơn.
Ông từ đã già lắm rồi, hơn bảy mươi chứ ít ỏi gì. Mái tóc ông bạc trắng. Ông vẫn vô tình không nhận ra Sơn lúc anh nghe lòng trào dâng niềm xúc cảm. Anh thấy ông quen thân và gần gũi, tựa như ông là người thân của anh lâu ngày gặp lại.
– Hai người đến khu nhà mồ ấy làm gì? – Trao cho Sơn ly gừng nóng, ông từ hỏi bằng giọng gay gắt.
– Dạ... – Đưa tay gãi trán, Sơn ấp úng – Tụi cháu đến để tâm tình...
– Tâm tình. Hừ! – Ông từ bực bội – Hết chỗ cho các cô cậu tâm tình rồi sao chứ? Nhà mồ là nói yên nghỉ của người ta chứ có phải công viên đâu mà cứ đưa nhau đến làm cái chuyện mèo mả gà đồng ấy. Cả năm nay vắng bóng nay lại bắt đầu tái diễn rồi.
– Ông từ à, đừng trách cậu ấy! – Hải nãy giờ lo săn sóc cho Nga giờ mới lên tiếng đỡ cho Sơn – Tại cậu ấy đi xa mới về nên không biết. Ông có nhận ra không, thằng Sơn "gồ" đó.
– Sơn gồ nào? – Đôi mày ông từ nhíu lại – Có phải thằng Sơn ngày xưa hay ăn trộm ổi hay không?
– Dạ đúng. – Sơn gật đầu – Cháu đây.
– Mày đi đâu vắng bóng mấy năm nay?
Giọng ông dịu đi một chút. Sơn nắm tay ông thân mật :
– Dạ, cháu lên Sài Gòn học. Ra trường rồi tìm được việc làm ở trên ấy nên ít về. Nga là người yêu của cháu.
– Ừ! – Ông lại hướng mắt về phía Nga – Coi cũng được đấy. Nhưng tụi mày mai mốt có tâm sự gì thì tìm chỗ khác mà tâm sự. Đừng đến đây, có ngày chết không kịp ngáp.
– Dạ, con biết rồi. – Sơn gật đầu nhanh, không cần ông nói anh cũng chẳng bao giờ dám đặt chân vào khu nhà mồ đầy ma đó.