Chương 29: Bát Mì Trường Thọ (Trung)

Tôi bị dọa đến hai chân nhũn ra, muốn chạy nhưng trong nhất thời không thể đi được. Mắt thấy tôi sắp bị ông chủ bắt lấy, người bác sĩ già kia đột nhiên tiến về phía trước một bước, chắn ở trước mặt tôi.

"Ngươi không thuộc về nơi này" sắc mặt ông ta cứng lại quát lớn "cút ra ngoài!"

Ông chủ sắc mặt dữ tợn, dự định xông vào thì lúc này các bệnh nhân đang ăn cơm trong phòng ăn tốp năm tốp ba vây quanh, xếp thành bức tường người, trăm miệng một lời nói: "Cút ra ngoài!"

Chân của tôi lúc này mới khôi phục được một chút sức lực, mặc dù không biết mọi người vì cái gì mà căm thù với ông chủ như thế nhưng tôi tận dụng thời cơ cắn răng xông ra ngoài.

Khi tôi chạy gần đến cửa, đột nhiên tôi bị thứ gì ngán chân, đầu cắm xuống đất đau đến mắt nổi đom đóm.

Lồm cồm đứng dậy tôi cúi đầu xem xét, ngán chân tôi là một bậc cửa! Kỳ quái, thời này chỗ nào còn có cửa loại này?

Lời vừa ra miệng đột nhiên tôi nhớ tới mấy cái truyền thuyết đô thị trước kia, kể rằng có nhà xác bệnh viện nọ vì để phòng ngừa xác chết biến hình trước cửa nhà xác xây một cái bậc cửa. Thi thể đầu gối cứng ngắc không có cách nào đi qua, chỉ có thể nhảy, ban đêm không nhảy qua được cửa cao, cũng sẽ không trốn thoát được.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi giật thót, nhìn về phía ký hiệu cách đó không xa. Phía bên phải mũi tên nào có viết chữ nhà ăn? Rõ ràng là hai chữ to nhà xác! Tôi vội vàng quay đầu nhìn, sau lưng làm gì có nhà ăn, căn phòng to như vậy rõ ràng là từng tầng từng tầng tủ lạnh! Trên giường thi thể được trùm mền che kín đầu, tôi phát run, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận biết của tôi.

"Này nhóc" Một giọng nói khàn khàn bất thình lình vang lên bên tai tôi.

Tôi đầu nhìn lại, chính là vị bác sĩ già lúc này nhẹ nhàng cười với tôi.

Ông ta vươn tay về phía tôi: "Trả thẻ lại cho tôi?"

"Thẻ gì?"

"Ha ha, cầm thẻ đăng kí thi thể trong tay cậu không không sợ xúi quẩy sao?"

Dứt lời, vị bác sĩ già rút khỏi tay tôi tấm phiếu ăn chính thức xanh trắng đan xem kia thuận tiện còn trêu chọc tôi.

Tôi hiểu rồi, bệnh nhân nằm viện so với bọn người dùng thẻ này đích thực chỉ là tạm thời mà thôi.

Tôi nhịn không được hỏi: "Ông...là người hay ma?"

Ông ta cười ha ha: "Tôi họ Hồ, là chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện này, đương nhiên là người. Tình huống vừa rồi hơi đặc biệt chút..Ở khoa thần kinh lăn lộn mấy chục năm dù sao cũng phải có chút chiêu số độc môn chứ phải không? Ngược lại cậu là...người hay ma?"

Hồ chủ nhiệm lại gần, nhẹ nhàng nhéo nhéo vai của tôi: "Thì ra là người sống! Nhóc con cậu, không ngờ còn có thể khiến cho tôi nhìn nhầm, vừa rồi không nhìn ra!"

Nghe nói như thế, đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm vui sướиɠ. Sự việc tôi gặp phải hai ngày nay, có lẽ sẽ tìm được lời giải đáp ở Hồ chủ nhiệm!

...

Hồ chủ nhiệm lấy phích nước nóng từ trong ngăn tủ ra pha cho tôi chén trà: "Nhóc con, giữa ban ngày cậu có thể đi đến chỗ kia, khí huyết cũng không phải là bình thường nha. Bệnh viện này ngoại trừ tôi ra, cũng chỉ có mấy cụ không còn sống bao lâu nữa mới có thể vô tình ghé qua đó, nói đi có phải là gặp được thứ gì không sạch sẽ rồi không?"

Tôi nhấp một ngụm trà, bắt đầu kể lại từ đầu. Khi nghe tôi nói đến mì trường thọ, Hồ chủ nhiệm đột nhiên hít sâu một hơi: "Cậu cắn đứt sợi mì?"

Tôi gật gật đầu: "Có chuyện gì sao? Tôi cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp..."

Hồ chủ nhiệm thở dài một tiếng, lo lắng nói: "Mì dài người thọ, một sợi đến cùng, mì còn người còn, mì đứt mệnh đứt. Chuyện này, phiền phức rồi đây.

...

"Cậu có biết, mì trường thọ phát sinh từ đâu không?" Hồ chủ nhiệm hỏi.

Nhìn tôi lắc đầu, ông ta chậm rãi nói: "Tương truyền, Hán Vũ Đế tìm cách để trường thọ. Có thần tử tấu nói, nhân trung dài một tấc, thì thọ đạt một trăm. Đông Phương Sóc mỉm cười nói, thời xưa có người Bành Tổ, thọ tám trăm tuổi, chẳng lẽ nhân trung dài tám tấc? Ngươi có khuôn mặt trường thọ như vậy không? Về sau, có người liền dùng mì sợi thay thể chỉ mặt mũi dài, ngụ ý trường thọ"

Tôi gật đầu: "Chuyện này thú vị đó. Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi"

Hồ chủ nhiệm cười một tiếng: "Cậu biết chuyện này phát sinh ở chỗ nào không?"

Tôi sững sờ: "Hán Vũ Đế, Hán đại đô thành Trường An...Chính là Tây An!"

Không sai, Hồ chủ nhiệm gật đầu "Thiểm Tây, nhất là nhân dân Tây An, đem ước nguyện trường thọ ký thác vào mì trường thọ. Hơn hai nghìn năm qua nhận thức giản dị này đã biến thành truyền thống, tự nhiên ở thế giới bên kia cũng kí thác vào mì trường thọ ý nghĩa đặc biệt. Giống câu ngạn ngữ đã nói tới, ăn mì trường thọ, không được cắn đứt. Bình thường ăn mì, cũng chỉ để cầu may mắn nhưng người chết cho cậu mì trường thọ, một khi cắn đứt...." Nói đến đây, ông ta thở dài.



Tôi dường như đã thông suốt: "Bọn họ cướp đoạt mì đã đứt của tôi không phải là cướp đoạt tuổi thọ còn lại của tôi sao?"

Hồ chủ nhiệm lắc đầu lại gật đầu: "Nếu thật sự là người chết muốn tuổi thọ làm gì chứ? Bọn họ căn bản hưởng thụ không được. Cho nên bọn họ đều là người chết sống lại!"

"Người chết sống lại?" Tôi ngây ngẩn cả người, không hiểu có ý gì.

"Nói cách khác bọn họ tuổi thọ đã hết nhưng lại không chịu vào Địa Ngục, sống tạm bợ ở nhân thế, vì để lừa gạt phán quan trong sổ sách tự nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lừa tuổi thọ của người sống như cậu"

Tôi sợ hãi, nói như vậy tình cảnh của tôi hiện tại đã rất nguy hiểm. Tôi níu tay Hồ chủ nhiệm: Hồ chủ nhiệm, xin ông hãy cứu tôi

Thế nhưng trong ánh mắt mong chờ của tôi ông ta lại lắc đầu: Tôi chỉ là một bác sĩ, cùng lắm là có kiến thức rộng, loại người chết sống lại này tà khí rất mạnh, tôi làm sao đấu được với hắn?

Ông ta dừng một chút nói: Huống chi tôi vẫn chưa hiểu được tình hình. Nếu như mì trường thọ đứt đã trong tay bọn họ, vì sao bọn họ còn muốn đuổi theo cậu đến bệnh viện?

Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi, Hồ chủ nhiệm muốn nói rồi lại thôi, do dự mãi cuối cùng thở dài một tiếng: Mấy ngày này cậu ở trong đồn cảnh sát đi bọn hắn không dám đuổi theo đâu. Tôi cũng chỉ có thể nói vậy thôi.

Tôi gật đầu, cảm ơn Hồ chủ nhiệm rồi tập tễnh đi đến đồn cảnh sát. Trong đồn công an, tôi đem tất cả chuyện đã xảy ra nói cho cảnh sát Lý không giữ lại cái gì.

Cảnh sát Lý ngừng ghi chép, tức giận trừng mắt với tôi: Anh bạn này, xảy ra sự cố anh ngay lập tức báo cảnh sát là rất đúng nhưng hiện tại xin anh hãy phối hợp với chúng tôi, đừng bịa ra những câu chuyện kì lạ làm nhiễu loạn việc điều tra nếu không tôi sẽ cho rằng anh là người khả nghi.

Tôi cười khổ: Chú cảnh sát à tôi cam đoan mỗi một câu nói đều là thật. Ông ta cười lạnh, tức giận nói với tôi: Đáng tiếc, do cậu không phối hợp nên hôm nay sợ rằng cậu không thể ra khỏi chỗ này.

Trời ơi, tôi cầu còn không được nữa là

Trong ánh mắt ghét bỏ của đám cảnh sát tôi dựa vào ghế ngủ gà gật nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Cũng khó trách, hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy ai mà có thể yên ổn ngủ chứ?

Trằn trọc mãi tôi dứt khoát mở điện thoại ra, ấn vào khung chat QQ của Trương Chí Cường nhìn ảnh avatar tối đen tôi thở dài. Người anh em anh phải phù hộ tôi chạy thoát đó. Đột nhiên, khung chat ding một tiếng nhảy ra một tin nhắn!

Nhìn thấy avatar Trương Chí Cường lại sáng lên lần nữa vậy mà tôi không hề thấy sợ hãi. Tôi nhìn kỹ, anh ta gửi đến một định vị là mục tiêu ban đầu của chúng tôi, bảo tàng đội quân đất nung.

Cái này nhất định là manh mối Trương Chí Cường nhắc nhở tôi! Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì. Nhắn tin hỏi anh ta cũng không thấy hồi đáp. Không biết qua bao lâu, tôi nhịn tiểu đến khó chịu đứng lên chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh.

Khi đi qua đại sảnh đột nhiên tôi nhìn thấy cách đó không xa có chút ánh sáng. Tôi tò mò đến gần mấy bước lờ mờ nhìn thấy nơi ánh sáng phát ra. Ở giữa đại sảnh là một màn hình TV giờ này nó lại phát sáng lên, dường như đang phát một đoạn phim nào đó.

Tôi chậm rãi đến gần phát hiện trên màn hình đang phát là thể loại phim hành động tình cảm rất được mọi người yêu thích!

Trong màn hình lớn, một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau biến ảo các loại tư thế đánh nhau với yêu quái. Mặc dù không có tiếng nhưng người nữ dáng người uyển chuyển, người nam dung mạo cũng tuấn tú cục diện mười phần đặc sắc.

Không biết tại sao tôi cảm thấy có chút quen thuộc. Nhìn kỹ lại thì ra là Trương Chí Cường và bạn gái cũ của hắn! Trong màn hình, hai người đã chiến đấu xong, ôm nhau nghỉ ngơi trên giường. Lúc này người nữ nhận điện thoại hình như là bị người bên kia la mắng oan ức khóc lên.

Hình ảnh bất ngờ biến chuyển, biến thành sân thượng một tòa cao ốc. Trương Chí Cường và cô gái ôm nhau đứng ở bên mép giống như là muốn tự tử?

Cô gái ngoái đầu cười một tiếng mặt không biến sắc nhảy xuống. Nhưng thời điểm khi Trương Chí Cường sắp đi theo thì sắc mặt liên tục thay đổi cuối cùng bước chân ngừng lại lui từng bước một về phía sau.

Hình ảnh lại thay đổi, là Trương Chí Cường tỉnh giấc từ cơn ác mộng ôm đầu run rẩy, mà cô gái thì đứng bên cạnh giường mặt oán hận nhìn chằm chằm hắn, bóng dáng đã trở nên mơ hồ.

Xem đến đây tôi dường như đã hiểu rõ, chẳng trách tôi lại thấy cô gái, thì ra cô ta luôn đi theo Trương Chí Cường! Tôi đã nói rồi, Trương Chí Cường rõ ràng không cắn đứt mì trường thọ sao lại chết trước tôi được chứ?

Cảnh tượng trên màn hình vẫn không biến mất. Nhưng vì sao lại cho tôi nhìn thấy những thứ này? Khi tôi còn đang nghi ngờ thì trong màn hình cô gái dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt từ trên người Trương Chí Cường đưa sang nhìn bốn phía rồi chậm rãi nhìn về phía tôi!

Cô ta cười ngọt ngào với tôi, hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, sau đó chăm chú nhìn tôi, từng bước một đi đến phía trước, ngày càng gần ống kính sau cùng dán trọn khuôn mặt vào màn hình, dùng tay khẽ vuốt ve sờ soạng một phen sau đó đột nhiên xông tới!

Binh một tiếng, trên màn hình xuất hiện vết nứt. Cô gái tiếp tục đập đầu vào, một lần, hai lần, ba lần. Cuối cùng trong ánh mắt hoảng sợ của tôi màn hình rắc một tiếng vỡ vụn ra.

Cô gái đưa một cái chân ra, nửa người bước ra khỏi màn hình. Tôi lúc này mới phản ứng, đè xuống cơn mắc tiểu quay người bỏ chạy. Sau lưng cô gái đã nắm áo sơ mi của tôi. Sức lực cô ta mạnh đến lạ kỳ, tôi cắn răng quơ lấy một chậu hoa đập mạnh.

Bàn tay cô gái rốt cục cũng buông lỏng. Tôi cuống quít chạy về phía trước, lại giẫm phải cái gì đó trơn trượt té ngã xuống nền nhà ngay lập tức. Trong ánh sáng mờ mờ của màn hình tôi nhìn thấy tay mình một màu đỏ thắm —— Là máu!

Lúc này, cô gái ở phía sau đã đuổi tới. Tôi cảm thấy một đôi tay lạnh ngắt sờ vào phía sau lưng mình khiến tôi mất hết can đảm hai mắt nhắm nghiền. Cạch, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên làm tôi lóa mắt

Một giọng nói vang lên: Làm gì đó, đêm hôm khuya khoắt không cho người ta ngủ à!

Tôi ngẩng đầu nhìn lên là cảnh sát Lý mang theo vẻ khó chịu nhìn tôi, chắc là bị tiếng chậu hoa vỡ đánh thức.



Tôi nhìn quanh bốn phía, màn hình TV vẫn tối thui bình yên vô sự, trên mặt đất sạch sẽ gọn gàng sau lưng cũng không có cô gái nào. Nếu như không phải có một chậu hoa vỡ nát trên mặt đất tôi còn tưởng rằng đây là một giấc mơ.

"Không có gì, tôi đi vệ sinh không cẩn thận bị ngã, chậu hoa này tôi đền..." Tôi dè dặt cười đi theo cảnh sát Lý quay về.

Cúi đầu nhìn xuống tôi thình lình nhìn thấy trên vạt áo sơ mi có một vết bẩn.

Là một bàn tay máu.

...

Chắc chắn ma nữ đã để mắt tới tôi.

Không đúng, mục tiêu của cô ta là Trương Chí Cường mới phải, không lẽ giống như mấy truyền thuyết đô thị nay nói, lệ quỷ sau khi báo thù vẫn không hài lòng muốn đối phó với người vô tội như tôi?

Sáng sớm hôm sau, tôi tránh không nhắc đến mấy chuyện kì lạ nữa nên đã hoàn thành việc ghi chép rất nhanh. Sau khi rời khỏi đồn công an tôi lập tức đón xe đến bệnh viện.

"Hồ chủ nhiệm!" Tôi đẩy cửa phòng làm việc, đến trước mặt vị bác sĩ già "Tượng binh mã! Tượng binh mã có thể cứu tôi sao?

"Tôi tin, Trương Chí Cường gửi cho tôi QQ kì lạ như vậy tuyệt đối sẽ không có mục đích gì!"

Hồ chủ nhiệm trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên vỗ đùi: Thì ra là thế!

"Tôi đã nói với cậu, truyền thuyết mì trường thọ bát nguồn từ thời Tây Hán. Muốn phá giải nhất định phải tìm trong suy nghĩ của nhân dân Tây An, so với bọn chúng có uy quyền hơn, mà còn là là sự vật có thuộc tính tương quan với mì trường thọ..."

"Ý ông nói là..." Tôi phản ứng lại "tượng binh mã"

"Không sai, tượng binh mã có nguồn gốc từ Tần Thủy Hoàng hiển nhiên có địa vị trong lòng nhân dân. Mà trên tượng binh mã cũng ký thác một chấp niệm như mì trường thọ, hơn nữa còn là từ chấp niệm của Tần Thủy Hoàng"

"Thiên thu vạn thế, trường sinh bất tử!"

"Hồ chủ nhiệm, vậy tôi nên lợi dụng tượng binh mã giải quyết vấn đề tôi như thế nào?" Tôi vội vàng hỏi.

Hồ chủ nhiệm có hơi khó xử: "Cái này...Tôi cũng là được cậu nhắc nhở mới nghĩ đến khả năng tượng binh mã và chuyện này có liên quan. Nhưng cụ thể giải quyết như thế nào... Khụ khụ ...Tôi cũng... Tóm lại, vẫn là tới chỗ kia trước rồi nói sau."

Tôi bất đắc dĩ thở dài. Hồ chủ nhiệm rốt cuộc cũng chỉ là một bác sĩ khoa thần kinh không phải thầy phong thủy trong thời điểm mấu chốt ông ta cũng chỉ là gà mờ mà thôi.

Nhưng ông ta nói đúng, chuyện cho tới bây giờ chỉ có đi bước nào hay bước đó.

Nhân lúc trời còn sớm tôi ngồi xe buýt 12h tiến về nhà bảo tàng tượng binh mã. Giữa trưa dương khí đầy đủ nhất, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu!

Đi đến trước hố to chứa các bức tượng, vẻ mặt tôi hơi hốt hoảng. Cảm giác lịch sử tang thương và sát khí dày đặc tốc thẳng vào mặt khiến cho người ta cảm khái. Nhưng tôi lượn quanh tầm vài vòng cũng không tìm được cách phá giải. Rốt cuộc tôi nên làm thế nào?

Tôi mở QQ ra nhắn cho Trương Chí Cường liền mấy tin hỏi thăm hiện tại phải làm gì, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không có chút hồi âm nào.

Đương lúc lo lắng tôi không để ý du khách càng ngày càng ít đi. Đợi đến khi tôi phát hiện ra hầm mộ to như vậy đã không còn một ai. Kỳ lạ là một đám người từ cổng đi vào, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, dường như là một khách du lịch.

Bọn họ đi đên hầm mộ nhưng dù sao cũng không liên quan gì đến tôi, tôi liếc mắt liền không để ý nữa. Người dẫn đầu hình như là hướng dẫn viên càng ngày càng đến gần, gần đến có thể thấy rõ mặt.

"Đây là... người chết sống lại – ông chủ kia!" Phía sau hắn là một đám du khách, tất cả đều là người chết sống lại, là các vị khách trong nhà trọ hôm nọ!

Thấy tôi nhận ra bọn hắn, bọn người chết sống lại này cũng không thèm che giấu nữa giương nanh múa vuốt về phía tôi.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, không có ai giúp cả cũng không thể lui, cuối cùng tôi nghiến răng cắm đầu nhảy xuống hầm mộ.

Kỳ lạ là nhìn thấy tôi nhảy xuống hầm mộ bọn họ lại dừng bước. Đứng ở phía trên đưa ánh mắt hung ác nhìn quanh, giống như đột nhiên nhìn không thấy tôi nữa.

Tôi tự dưng nghĩ đến tượng binh mã không có thống nhất khuôn đúc mà là căn cứ tướng mạo thật của binh sĩ khắc lên một ngàn khuôn mặt khác nhau. Một ngàn khuôn mặt chính là một ngàn bát mì tôi xen lẫn trong trong đó, người chết sống lại tìm không chuẩn được khí tức của tôi!

Hồ chủ nhiệm nói không sai, tượng binh mã quả nhiên là khắc tinh của bọn chúng!

Từng nhóm người chết sống lại nhảy xuống hầm mộ, lục lọi bên trong tượng binh mã cố gắng tìm kiếm tôi. Tôi suy nghĩ một lát lấy từ dưới đất lên một nắm đất hầm ộ, dùng nước khoáng trong chai hòa thành bùn loãng, từng lớp từng lớp dán lên mặt, sau đó cả gan đến chỗ bọn họ.