– Chẳng phải cháu cũng thấy nó một mực không tin ta sao, còn cách nào khác...
– Nếu cậu ấy không tin thì ông hãy làm cho cậu ấy tin, chẳng phải làm pháp sư cũng để giúp người sao...
Nghe Gia Hân nói một hồi thầy Năm đuối lý, đành đồng ý ra tay giúp:
– thôi được rồi ta chịu thua cháu vậy, cũng gần qua 12h rồi để ta viết một lá bùa rồi các cháu đuổi theo đưa cho nó.
Thầy Năm nhanh tay thắp ba cây nhang lên bàn tổ, rồi nhanh như cắt chộp lấy cây bút lông thỏ cạnh bên chấm mực rồi viết như múa kiếm, miệng đọc chú gì đó không rõ, thoáng cái đã viết xong tấm bùa, ông đưa cho Hân rồi dặn dò:
– cháu hãy cầm lá bùa này đi tìm nó, nếu gặp thì hãy đưa nó về đây còn không gặp thì coi như số mạng đã định, ta cũng không còn cách nào khác.
– cháu biết rồi – Gia Hân nhìn Long rồi nói – Long đi với mình còn Phượng và Dương ở lại kể cho thầy Năm nghe chuyện xảy ra với Dương ở nghĩa địa nhờ thầy giải trừ dùm, đi thôi Long
– sao lại là mình – Long mếu máo
– nhanh đi nếu không là không kịp đó.
– thôi được rồi, đi thôi
Vậy là Long và Hân phóng nhanh trong đêm để tìm tôi, họ chạy ra đến bờ sông thì thấy chiếc xuồng vẫn còn đấy, thì nghĩ ngay là tôi vẫn còn ở lại đâu đấy trong rừng:
– chúng ta quay lại tìm thôi, mong là Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì trước khi chúng ta tìm được cậu ấy.
Hân lo lắng rồi nhanh chân cùng Long trở ngược vào rừng tìm, họ đi sâu vào rừng, vừa đi họ vừa gọi to tên tôi.
Họ lùng xục từng gốc cây, bụi rậm nhưng vẫn không tìm thấy tôi, khoảng một tiếng tìm kiếm trong bóng đêm lạnh lẽo mọi thứ gần như tuyệt vọng, thì thằng Long trong lúc ngồi thở hổn hểnh nhìn thấy một bóng đen to đùng lờ mờ ẩn hiện phía gốc cây vong đằng trước, cậu ta cố gắn căng mắt ra nhìn thì đúng là có một bóng đen thật nhưng vì ánh trăng đã trôi vào mây nên không nhìn rõ được, cậu ta nuốt nước bọt trấn an bản thân rồi đưa tay lay lay Gia Hân:
– hình như thằng Hạo ngồi một đống ở gốc cây đằng trước đúng không?
Hân quay qua nhìn theo hướng chỉ tay của thằng Long:
– Hân có thấy bóng ai đâu à?
Câu nói đó của Hân càng làm thằng Long thêm bất an:
– trời ơi nó ngồi thù lù một cục đen thui vậy mà không thấy hả?
– thật tình là Hân có thấy ai đâu.
– đưa Long lá bùa – nói chưa dứt câu nó giật lá bùa trên tay Hân đưa về phía trước rồi từ từ tiến về hướng cây vong, chậm rãi từng bước một lại gần gốc cây, đến lúc chỉ còn vài bước thì bóng đen đó vụt nhanh lên đọt cây đu đưa quay lại mấy cái rồi biến mất trong bóng đêm, lúc này thằng té nhào ra đất vì sợ, nó kêu lên thất thanh:
– ma... ma...ma kìa
– Long, bình tĩnh lại đây là Hạo mà
Nghe thế nó liền nhìn về hướng Hân đang đứng dưới gốc cây thì thấy Hân đang đỡ lấy tôi, bản thân tôi thì nằm bất động, thằng Long hét lớn:
– lúc nãy Hân không nhìn thấy gì sao, nó đu lên ngọn cây rồi biến mất.
– Long bị gì vậy, lúc nãy đúng là có một cơn gió thổi ngang nhưng có thấy ai ngoài hạnh nằm dưới đất đâu, thôi đừng nói nhiều nữa mau lại đây phụ Hân một tay coi
Thằng Long chạy đến đỡ tôi:
– Hân ơi, thằng Hạo ngừng thở rồi, khoan đã hình như trong miệng nó có thứ gì? – nói xong nó đưa tay vào miệng tôi móc ra rất nhiều đất bùn có mùi hôi thối, sau khi bùn được lấy ra hết thì tôi sặc mấy cái rồi ói ra thêm rất nhìu bùn nữa, bây giờ tôi mới thở lại được bình thường, thằng Long tán nhẹ vào mặt tôi mấy cái cho tôi tỉnh lại hẳn, đầu tôi vẫn còn rất đau, nó liền hỏi:
– có chuyện gì xảy ra với mày vậy, sao mày nằm đây mà trong miệng toàn bùn đất vậy?
Tôi nhíu mài cố gắn nhớ lại chuyện đã xảy ra khi tôi bước ra khỏi nhà thầy Năm:
– khi tao ra khỏi nhà thì đi thẳng theo đường mòn trong lòng cảm thấy bực tức định ra xuồng rồi về thẳng nhà, đi được một đoạn tự nhiên phía trước xuất hiện sương mù dày đặt, thấy lạ nhưng tao vẫn tiến thẳng về trước xuyên qua đám sương thì thấy Hân đứng dưới gốc cây đưa tay vẫy vẫy tao lại – lúc này mặt Hân và Long ngớ ra khó hiểu, tôi lại kể tiếp – thấy vậy tao mới tiến lại, rồi Hân đưa cho tao rất nhiều bánh bao thơm ngon nóng hổi, tao ăn liên tục mà không cảm thấy no, sau đó tao không còn nhớ gì nữa, mở mắt ra thì thấy hai người ở đây.
– mày nhìn đi, bánh bao mà mày ăn nè
Thằng Long đưa tay chỉ về đống bùn dưới đất, nhìn thấy chúng tôi lại mún ói thêm lần nữa, nó lại nói tiếp:
– nếu tao và Hân không tới kịp thì con ma đó đã đưa mày về chầu ông bà ông dãi rồi.
– ma? – tôi cảm thấy khó hiểu về lời thằng Long nói
– thôi về chỗ thầy Năm đi rồi tao kể mày nghe đầu đuôi, nơi này không nên ở lâu nữa đâu.
Nói xong nó và Hân kè tôi quay về hướng nhà thầy Năm.
Quay lại chuyện của thằng Dương, sau khi Hân và Long đi tìm tôi thì ở nhà Dương và Phượng đem toàn bộ câu chuyện ở nghĩa trang kể lại cho thầy Năm nghe, ông hiểu ra cớ sự bèn nói:
– thật ra, 10 năm trước con quỷ này phá làng phá xóm ta đã tìm cách thu phục nó nhưng do sơ xuất đã để nó chạy thoát, từ đó về sau không thấy nó xuất hiện nữa, không ngờ giờ đây nó lại trở lại hại người...lần này coi như là dịp tốt để ta thu phục nó nếu không e là xóm đó không ngày được yên.
– ý ông nói "quỷ" là sao ạ? – Dương thắc mắc
– những kẻ chết do bệnh tật, tai nạn... nói chung là tới số phải chết đó nếu chịu chuyển kiếp luân hồi thì không nói gì còn nếu ở lại Dương gian không chịu đầu thai thì trở thành hồn ma, loại này chuyên phá làng phá xóm hại người vì âm khí không mạnh nên dễ bắt. còn loại chết vì bị hãm hại hay tự tử, chết oan thì oán khí khá nặng, cũng như loại kia nếu chịu đầu thai thì quá tốt rồi nhưng đa phần là sẽ ở lại Dương gian để trả thù, chúng có oán hận nặng nề nên trở thành quỷ, càng sống lâu năm trên Dương gian thì chúng càng mạnh, loại này phải thu phục sớm nếu không sẽ có nhiều người chết vì chúng.
– vậy cái con ở nghĩa địa là quỷ hả ông?
– đúng vậy! lần trước gặp nó cháu không chết là coi như may mắn rồi.
– làm sao bắt được nó hả ông?
– vậy thì phải nhờ cháu giúp một tay rồi.
– cháu hả? cháu giúp thế nào đây.
– con quỷ này coi ra muốn bắt cháu xuống dưới với nó, vậy lần này ta sẽ tương kế tựu kế, dùng cháu làm mồi nhử để dụ nó ra sau đó ông sẽ thu phục nó.
– trời đất, như vậy có mạo hiểm quá không ông? cháu vẫn chưa có bạn gái đó ông ơi.
– nếu không làm vậy thì nó sẽ không lộ diện đâu, với lại cháu cứ yên tâm có ôngnăm ở đây nó sẽ động được một sợi tóc của cháu đâu.
– vậy thôi được, đành liều một phen vậy, vậy cháu phải làm thế nào đây ông?
– chuyện này đợi mọi người về đầy đủ chúng ta sẽ bàn sau.
Ít phút sau chúng tôi cũng về tới, thấy tôi vẫn còn sống ông năm gật gù:
– coi ra mạng cậu cũng lớn thật.
– ông muốn tôi chết lắm để chứng minh ông đúng chứ gì, tôi vẫn không tin ông – tôi trả treo ông ta, nhưng thật ra trong lòng tôi đã có chút hoài nghi, liệu rằng ma có thật không.
Thấy tôi trả treo ông ta nổi nóng nhìn mọi người rồi nói:
– đấy, đấy các cháu thấy chưa, ta cố giúp nó mà nó còn ương bướng nữa, cứng đầu cứng cổ như thằng nhóc này muốn làm đệ tử ta ta cũng không nhận.
– ai muốn làm đệ tử ông chứ, giả ma giả quỷ gạt người thì hay ho gì.
– mọi người thấy chưa đến giờ nó vẫn không tin ma là có thật, ta thật hết cách.
Thằng Long tiếp lời:
– tao đã nhìn thấy nó ba lần rồi không giả được đâu.
Tôi lại cãi:
– tao thì chưa thấy lần nào nên tao không tin
Tôi lại quay sang ông năm:
– được rồi, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, trường của tôi mấy ngày trước có một sinh viên vừa mới chết vì tai nạn giao thông thằng đó cũng là bạn của tôi, nếu ông gọi hồn nó về đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ tin là trên đời này có ma và lúc tôi sẽ ba quỳ chín lại bái ông làm sư phụ
Nghe vậy thôi ông ta đã giận đỏ mặt tía tay, hằn giọng:
– cái thằng nhóc con này khẩu khí lớn thật, được,thầy sẽ đợi ba quỳ chín lại của con.
– làm được hẳn nói cũng chưa muộn – tôi vênh váo – vậy chừng nào cho tôi thấy "khả năng" của ông đây?
– ngay bây giờ, nhưng trước tiên cậu phải cho tôi biết tên họ, ngày sinh tháng đẻ của người chết tôi mới có thể gọi hồn được.
Thế là tôi cho ông ta biết tên họ và ngày sinh của thằng bạn tôi, lúc này ông ta bảo chúng tôi phụ ông ta lập một bàn khấn ngoài sân trước gồm đủ thứ lỉnh khỉnh trông rất ra vẻ thầy pháp, lúc này tôi vẫn còn cười thầm trong bụng để xem ông ta giở trò gì.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ông ta kêu tất cả mọi người vào nhà đóng kín cửa lại chỉ còn mình tôi và ông ta ở lại vì sợ Dương khí quá nhiều hồn ma sẽ không xuất hiện, sau đó ông ta bắt tôi ngồi lên chiếc ghế đặt trước bàn khấn, đối diện tôi là một cái ghế trống khác, bên cạnh là một máng cát phẳng lì, phía trên máng cát có một que cây treo thẳng xuống chạm mặt cát, tôi thắc mắc trong đầu không biết vật đó dùng để làm gì, vậy là ông ta bắt đầu đốt nhang chấp tay đánh ấn, miệng lầm bầm niệm chú, đoạn hồi lại nhảy múa xung quanh bàn khấn, rồi đốt vài lá bùa vàng đã chuẩn bị trước đó, ông ta ngậm một ngụm rượu lớn rồi phun vào viên đá nhỏ trên bàn, bất chợt gió lớn từ đâu ầm ầm thổi đến làm bụi cát bay đầy trời, ông ta lại đứng yên khấn mắt trợn ngược vả cả mồ hôi trán sau đó hét lớn:
– quỷ thần nghe lệnh...âm binh dẫn đường.... triệu hồi vong hồn về gặp mặt....
Từ đầu tới cuối tôi chỉ để ý ông ta khấn vái, đến lúc quay sang chiếc ghế đối diện thì tôi không còn nói được lời nào và cũng không còn sức lực để đứng lên bỏ chạy nữa, tôi chỉ còn biết há hốc mồm ú ớ vì ngay trước mắt tôi là hình ảnh mập mờ của thằng bạn vừa mới chết cách đây vài ngày đang ngồi trên ghế đối diện tôi, pHân nửa đầu của nó bị mất vì tai nạn vẫn còn rỉ máu, gương mặt tái ngắt, hốc mắt thâm quần, tóc nó vẫn còn ướt vì hôm xảy ra tai nạn là lúc trời đổ mưa, ánh mắt vô hồn của nó nhìn thẳng vào tôi làm xương sống tôi lạnh toát, thật sự tôi muốn bỏ chạy ngay lúc đó nhưng tôi không còn sức nữa, bỗng tôi nghe tiếng sột soạt phát ra từ phía máng cát, tôi từ từ liếc mắt nhìn sang thì thấy chiếc que tự động di chuyển viết chữ trên mặt cát, mặc dù rất sợ nhưng tôi gáng nhìn và đọc hết dòng chữ đó, nó ghi là "mày tìm tao có việc gì, mày xuống dưới với tao đi".
Đọc xong tôi không còn ngồi vững trên ghế nữa, tôi té nhào xuống đất lếch lếch ra xa khỏi chiếc ghế, dưới đất nhìn lên tôi vẫn còn nhìn thấy que cây vẫn còn di chuyển nhưng tôi không còn đủ can đảm đứng lên đọc nữa, bất thình lình thằng bạn tôi đứng bật khỏi ghế vẻ mặt giận dữ nhìn tôi lăm lăm sau đó nó bay thẳng về hướng tôi, sợ quá tôi đưa cánh tay lên che mặt...
Hồi sau không thấy động tĩnh gì tôi từ từ bỏ tay xuống thì không thấy gì nữa, gió cũng ngừng thổi.
Thầy Năm tiến đến phía tôi cười to rồi bảo:
– thế nào, cậu đã tin rồi chứ?
Tôi đứng lên phủi mớ cát dính trên người, không nói lời nào mặt hầm hầm bỏ đi vào nhà, ông ta lại cười to rồi bước theo tôi vào nhà, lúc này tôi cảm thấy rất mất mặt vì đã cho ông ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi lúc nãy, cũng may là lũ bạn tôi không có chứng kiến cảnh đó, nếu không chắc tôi chui xuống lỗ vì xấu hổ mất. thấy tôi tức giận bước vào nhà Long liền hỏi:
– chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?
Tôi không buồn trả lời nó, ông thầy Năm lại mỉm cười rồi nói:
– lần này cậu thua tôi rồi vậy thì mau làm lễ bái sư đi.
Mặc dù trong lòng đã tin là thế giới này có ma thật, nhưng vì bị mất mặt như vậy không nuốt nổi tức giận, tôi vẫn tỏ ra cứng miệng:
– được thôi, tôi sẽ nhận ông làm sư phụ với một điều kiện, nếu ông không chấp nhận thì có chết tôi cũng không đồng ý làm đệ tử ông.
– điều kiện gì nói ra nghe xem
– đó là, ông phải bỏ ngay qui tắc đệ tử nhập đạo không được lấy vợ
– chuyện này tuyệt đối không được, đạo qui được tổ sư nhiều đời truyền lại không thể vì một câu của cậu mà nói đổi là đổi
Ông năm có vẻ không hài lòng khi nghe ý kiến của tôi
– vậy ông giải thích xem tại sao lại đặt ra đạo qui kì cục như vậy hả?
– chuyện này.....thật ra ta cũng không rõ, nhưng tổ sư truyền lại thì bổn phận đệ tử phải nghe theo.
– tôi không có ý xúc phạm...nhưng lỡ như tổ sư ông vì lí do co cá nHân nào đó chẳng hạn như hận phụ nữ mà đặt ra đạo qui như vậy mà bắt người đời sau tuân theo chẳng phải quá đáng lắm sao?
– cậu dám nhục mạ tổ sư.
– tôi chỉ nói suy nghĩ của bản thân thôi, đạo qui là do con người đặt ra vậy con người sửa đổi cũng là hợp tình hợp lý, mỗi thời mỗi khác ông cứ bảo thủ như vậy thì sao phát triển đạo môn được, đến giờ tôi hiểu tại sao ông không có nổi đến một tên đệ tử rồi.
– ăn nói bậy bạ, ta chỉ không muốn nhận thôi chứ nhận thì thiếu gì kẻ muốn làm đệ tử ta, nói tóm lại thay đổi đạo qui là không được
– nếu vậy thì hết cách rồi... về thôi mọi người.
Tôi vừa định bước ra cửa thì:
– khoan đã!
Hân gọi tôi, rồi lại chạy đến chỗ thầy Năm:
– thầy ơi, thầy suy nghĩ lại đi, Hạo nói đúng đó đạo qui là do con người đặt ra thay đổi một vài điều thì cũng có sao, chẳng phải thầy từng nói bổn mạng của hạnh thuần Dương nếu chịu nhập đạo thì sau này sẽ trở thành một pháp sư rất giỏi giúp được nhiều người, trừ ma diệt quỷ... nếu tổ sư trên trời biết được thầy thay đổi đạo qui để có được một đệ tử giỏi thì tổ sư ắt hẳn sẽ không trách thầy đâu.
Nghe Hân nói có vẻ chí phải, ông ta liền trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, xong ông ta tiến lại gần bàn tổ thắp ba nén nhang rồi lầm bầm một mình gì đấy, đoạn hồi quay lại phía tôi nói:
– được rồi, hôm nay ta sẽ phá lệ làm trái đạo qui đồng ý yêu cầu của cậu, mong là tổ sư hiểu được mà không trách tội. nhưng cậu đừng nghĩ được nước rồi làm tới, sau này nhập đạo rồi cậu phải nghe lời tôi chỉ bảo không được làm càng.
– chỉ cần chấp nhận điều kiện của tôi thì mọi việc sẽ nghe theo ông.
– được, vậy hai ngày nữa là ngày rằm ta sẽ làm lễ bái sư cho con.
Giờ mọi người chở nên vui vẻ vì mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết thỏa đáng. Tuy nhiên vẫn còn một việc cần bàn lại, lúc này thầy Năm vuốt vuốt chòm râu suy tư rồi nói:
– điều ta cảm thấy lo lắng hiện giờ là chuyện của cháu Dương, nếu không ra tay bắt con quỷ đang muốn hại cháu ấy để đến qua ngày rằm tháng này nó sẽ mạnh lên rất nhiều, lúc đó muốn bắt nó e rằng không dễ.
– vậy chúng ta phải làm sao hả thầy Năm – Phượng hỏi
– giờ trời cũng đã khuya, các cháu không nên về nhà vì giờ này ma da ở đầm bông súng đang tụ tập rất nhiều nếu về sẽ rất nguy hiểm hãy nghỉ lại nhà ông, sáng sớm ngày mai chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị một vài thứ cần thiết để giúp cháu Dương.
Nói xong thầy Năm đưa chúng tôi vào nhà trong, tôi nhìn thấy thằng Dương có vẻ u sầu lo lắng, nhưng tôi tự nhủ sẽ quyết không để bạn bè mình xảy ra thêm bất cứ chuyện gì không hay nữa.