Máy ghi âm, bóng đen.
Cái chết Lâm Hiểu Phương, chẳng lẽ không phải là tự sát, có người đẩy, thế nhưng không phải vậy chứ?
"Alo! Trì Quy à!"
Lâm Tố Hi liên tục gọi lớn mấy lần, triệt để bó tay rồi, sau đó, trực tiếp cầm loa tới gọi lớn.
"Hì hì! Làm gì căng!
Trì Quy nghe thấy tiếng rống như sư tử hà đông, liền hoàn hồn, đưa điện thoại di động của mình ra xa.
Hạ Ninh đang ngủ trên giường dường như bị âm thanh này đánh thức, nhíu mày, thấp giọng nói thầm, giọng nói đó, ngừng lại khiến người ta đỏ mặt.
"Trì Quy, có phụ nữ trong phòng trong phòng anh?"
Đương nhiên, ở đầu dây bên kia điện thoại cũng nghe thấy giọng nói của Hạ Ninh, sắc mặt lạnh lùng nói.
"Ừ!"
Trì Quy hấp háy ừ một tiếng, khẽ gật đầu.
"Trì Quy, muộn một chút tôi sẽ qua đó, anh tự mình xem mà sắp xếp đi!
Lâm Tố hi tựa hồ không cao hứng lắm ngay tiếp theo thanh âm ngữ điệu cũng thay đổi, trực tiếp cúp điện thoại.
Khóe miệng Trì Quy hơi giật giật, có chút không nói nên lời. Quả nhiên lòng dạ đàn bà, mò kim đáy biển!
"Sao thế?"
Hạ Ninh nhíu mày, nhìn về phía Trì Quy, đương nhiên nhìn thấy trên máy tính đang phát sóng trực tiếp.
"Không sao, chỉ là một phát sóng trực tiếp, có chút vấn đề!"
Trì Quy cau mày xem chương trình phát sóng trực tiếp, nhìn vẻ mặt của Hạ Ninh, cô quên mất mình đã nhìn thấy gì tối hôm qua rồi sao?
"Ồ! Chờ một chút, tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?"
Hạ Ninh gật gật đầu, sau đó mới tự ý thức được rằng Trì Quy đang ở trước mặt cô, nơi cô ngủ cũng không phải là phòng của chính mình, trong nháy mắt, Hạ Ninh lo lắng bị lợi dụng, nâng chăn lên nhìn một cái.
Sau đó ý kiến cảnh giác nhìn về phía ao về nói.
"Ây! Tôi nói cô nghe này, không phải cô tưởng rằng tôi có mưu đồ bất chính với cô đấy chứ!"
Nhìn vẻ mặt của Hạ Ninh, Trì Quy vừa uống một ngụm nước, trực tiếp ho khan.
Anh ta tốt bụng nhường giường cho Hạ Ninh, ngồi trên ghế cả đêm cũng không ngủ ngon giấc, thế mà lại nhìn anh ta như vậy.
Lúc Trì Quy nói câu này, Hạ Ninh liền dừng lại, nhíu chặt lông mày.
Nếu Trì Quy giống như loại người đó, làm sao bộ quần áo mà cô mặc trên người lại còn nguyên vẹn được chứ?
"Vậy thì, tôi làm thế nào mà lại ở trong phòng anh?"
Sau một hồi im lặng, Hạ Ninh nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Cô không nhớ gì sao?"
Trì Quy nhìn Hạ Ninh nói, sau khi thấy Hạ Ninh ngây ngốc gật đầu thì khóe miệng trên khuôn mặt anh tuấn khẽ co giật.
"Tối qua cô động tay động chân với tôi! Còn nói cô yêu tôi nữa!"
"Cho dù tôi gọi như thế nào, cũng không đánh thức được cô, cuối cùng còn ngủ thϊếp đi dựa vào trong tay của tôi!"
"Tối muộn như vậy, tôi lại không xe, không có cách nào chỉ có thể để cô ngủ lại trong phòng kí túc xá của tôi!
Trì Quy nhíu chặt lông mày, mặt mũi khổ sở nói, giống như sự việc đó thật sự do Hạ Ninh làm ra vậy
Hạ Ninh cau mày nhìn Trì Quy bằng đôi mắt sáng ngời đầy nghi ngờ, có phần bất định.
Dù sao cô cũng xác nhận, có lúc sẽ quên mất một ngày trước rốt cuộc ban đêm cô đã làm cái gì.
Có khi còn sẽ xuất hiện ở một nơi mà bản thân còn chưa từng đi qua.
Nhưng mà có một chuyện xảy ra trước đó chính là cô đã nhìn thấy Người phán xử.
Lẽ nào hôm qua Người phán xử lại xuất hiện, nên cô mới làm ra những chuyện như vậy?
"Cái đó! Tôi thật sự đã như thế như thế với anh hả?"
Hạ Ninh thấy dáng vẻ bị ức hϊếp của Trì Quy, lúng túng một chút, rồi ngại ngùng hỏi.
Trì Quy khẽ nhướng mày khi nhìn thấy bộ dạng của Hạ Ninh.
Cô gái này, sẽ không bị anh lừa vào tròng thật đấy chứ!
"Bịch!"
Ngay khi Trì Quy đang định giải thích rõ ràng, cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra, Lâm Tố Hi đứng ở cửa trong bộ quần áo thường ngày màu đen, buộc tóc đuôi ngựa.
Lâm Tố Hi vốn dĩ nghĩ tưởng rằng căn phòng sẽ là cảnh diêm dúa đê tiện gì đó , lúc nhìn thấy Hạ Ninh đang ngủ trên giường của Trì Quy, cô khẽ cau mày.
"Chết tiệt, chị cả à, lần sau vào cửa có thể gõ cửa được không, cửa của tôi bị hỏng thì cô có giúp tôi sửa lại được không?"
Trì Quy nhìn cánh cửa phòng bị Lâm Tố Hi đá hỏng, vẻ mặt đau khổ nói.
Hạ Ninh ở bên vẫn đang băn khoăn không biết mình có thật sự làm gì trì Quy không, tự hỏi mình có nên chịu trách nhiệm với Trì Quy không?
"Haizz! Không phải tôi nhắc nhở anh là sẽ qua sao? Ai biết cửa nhà anh không có mở ra, dễ hỏng như vậy, muốn đền thì đền, cộng vào lương của anh được không? Tôi tự lấy tiền của mình được chưa?
Lâm Tố Hi ho khan một tiếng rồi đến bên giường, cô tự nhiên hiểu rằng Hạ Ninh và Trì Quy không có xảy ra chuyện gì.
"Tối hôm qua có phải cùng học sinh khám phá tòa nhà ký túc xá bỏ hoang không? Phát hiện được cái gì rồi?"
"Còn nữa, anh không nhắc nhở học sinh của mình, là không được phát tán hay sao? Không sợ ảnh hưởng rất lớn rồi sẽ tăng thêm độ khó phá án sao?"
Lâm Tố Hi nhìn đoạn phim trực tiếp do Trì Quy tải xuống trong máy tính, giọng lạnh lùng nói.
"Thứ nhất, tôi có phát hiện, thứ hai, tôi không biết về chương trình phát sóng trực tiếp, học sinh họ đều cầm máy quay, về việc vì sao lại lan truyền ra ngoài thì tôi không biết."
Trì Quy cau mày, tối qua học sinh chỉ cầm máy quay phim, anh cũng không có nói nhiều, không ngờ cuối cùng lại phát sóng trực tiếp.
"Vậy nói cho tôi biết, phát hiện được gì rồi?"
Lâm Tố Hi nhíu mày nói.
"Bóng đen là người, tiếng khóc cũng là giả. Có người muốn dùng dư luận gây chuyện, khiến chuyện nhảy lầu biến thành chuyện ma quỷ."
Ta nghĩ, người kia là muốn cho tất cả mọi người lực chú ý phóng tới, nháo quỷ chuyện này bên trên, mà không phải để cho người ta đi tìm tòi nghiên cứu cái này nhảy lầu phía sau nguyên nhân!
Trì Quy cầm một điếu thuốc, lúc đang chuẩn bị châm lửa, Hạ Ninh đang ngồi một bên thì đột nhiên đi tới.
Trì Quy chớp chớp mắt, nhìn Hạ Ninh, có chút không hiểu là tình huống gì nữa.
"Hút thuốc ở trong phòng, chất lượng không khí sẽ rất kém, anh muốn hút thì vẫn nên ra ngoài đi!"
Hạ Ninh ngại ngùng nhìn Trì Quy, từ lúc sau khi biết bản thân đã trêu ghẹo Trì Quy, trong lòng nghĩ thầm như vậy, có phải nên chịu trách nhiệm với Trì Quy không.
Nói cho cùng, Hạ Ninh vốn dĩ là một người chưa từng yêu đương, chuyện chịu trách nhiệm với Trì Quy, thì ít nhiều là do trước đây đọc tiểu thuyết, bây giờ chỉ vận dụng mà thôi.
Lâm Tố Hi cũng nhẹ gật đầu, mặc dù cảm thấy Hạ Ninh như biến thành người khác vậy, cảm giác chỗ nào đấy là lạ, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Khụ, phán đoán của tôi chính là, vụ án này không đơn giản như vẻ ngoài, mặc dù sau khi khám nghiệm hiện trường, đích thực không có người khác đẩy cô ấy xuống dưới, chính xác là cô ấy đã tự sát. Nhưng mà sao? Tôi cứ cảm thấy phía sau còn những bí mật không thể nói với người khác."
Trì Quy tự thấy không hút thuốc được nữa, liền cầm cốc rót nước uống, để làm giảm cơn thèm thuốc của mình.
"Thế nhưng nếu như là tự sát, bên cảnh sát chúng tôi đã kết án rồi!"
Lâm Tố Hi khóa chặt lông mày nói, bọn họ đã hoàn toàn xác nhận người chết là do tự sát, nhưng cô ấy luôn cảm thấy có chỗ là lạ.
Mặc dù ở hiện trường, ngoài dấu chân của Hạ Ninh ra, thì chỉ có dấu chân của nạn nhân, nhưng thông qua điều tra, vị trí của Hạ Ninh có gây ra ảnh hưởng tới người chết.
Nhưng mà Hạ Ninh đang dấu giếm cái gì, lẽ nào có liên hệ với bị mật phía sau vụ án này.
"Cái đó, cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Hạ Ninh cảm nhận được ánh mắt Lâm Tố Hi nhìn mình, nên cau mày nhìn sang phía đó.
"Yên tâm đi, không liên quan tới cô ấy, cô ấy bị lôi vào thôi!"
Trì Quy vỗ vỗ bả vai Lâm Tố Hi nói.
Thời gian đều không khớp, ý chống đối của cô bé này với Hạ Ninh có phải hơi nghiêm trọng chút không?
"Khụ, tôi chỉ đề phòng bất chắc thôi! Dù gì Hạ Ninh cũng là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường vụ án."
Lúc Lâm Tố Hi thấy Trì Quy nói đỡ cho Hạ Ninh, thì hơi nhíu cau mày, có chút lúng túng nói.
"Tố Hi à, cô đi về đi, tôi và Hạ Ninh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!"
Trì Quy tựa lưng vào ghế ngồi, mắt khẽ nhắm lại nói.
Hạ Ninh đang ngồi ngây ngời suy nghĩ thì nghe thấy câu nói này của Trì Quy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Quy, trong lòng nghĩ, xem ra không chịu trách nhiệm cũng không được, rõ ràng Trì Quy không muốn để cô rời đi.
"Vì sao chứ! Vì sao tôi không thể điều trị vụ án này!"
Đương nhiên Lâm Tố Hi không muốn Trì Quy đuổi mình đi, nhưng nghe thấy câu nói này của Trì Quy, cô khó tránh khỏi cảm thấy không vui, quen biết nhiều năm như vậy, cô không tin anh không biết tâm ý của cô dành cho anh.
"Không dễ gì co mới được nghỉ ngơi, thì về nghỉ ngơi đi, mấy việc vất vả này để tôi làm cho!"
Trì Quy để ý nghe nghóng rồi trực tiếp đứng dậy, kéo kéo góc áo Hạ Ninh, ý bảo Hạ Ninh đi cùng mình.
Sau đó hai người đi khỏi ký túc xá, một mình Lâm Tố Hi vẫn ngồi ở đó, mặt mũi sững sờ nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi.
"Tố Hi, lúc đi về, nhớ khép cửa lại! Mặc dù nó đã khá nát rồi, nhưng dù gì vẫn tốt hơn không đóng cửa!"
Giong nói trầm thấp của Trì Quy từ chỗ không mong muốn truyền đến.
"Hứ!"
Lâm Tố Hi dùng sức đá cánh cửa một cái, hét lớn.
"Chuyện kia!"
Đi bên cạnh Trì Quy, Hạ Ninh nãy giờ vẫn rất chật vật, mặt hơi đỏ lên, đầu lông mày nhíu chặt, cuối cùng giống như đã lấy hết dũng khí, đột nhiên cô mở lời.
"Sao thế!?"
Trì Quy quay người lại nhìn phía sau một cái, sau khi xác nhận Lâm Tố Hi không có đi theo, mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, rồi mới nhìn Hạ Ninh đang đi bên cạnh, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Tay nắm lấy góc áo, thân thể cứng ngắc, cô đang rất căng thẳng, hơn nữa còn là đối với con người?
Tình hình Hạ Ninh lúc này là sao? Có lẽ nào, sự có mặt của anh làm cô thấy căng thẳng.
"Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Hạ Ninh đỏ mặt nói ra.
Thời điểm cô nói ra câu này, cô chỉ muốn chui xuống đất đi cho xong, sợ rằng cả đời cũng chưa từng nói chuyện kiểu như này.
"Cô muốn chịu trách nhiệm gì?!"
Trì Quy nghe thấy Hạ Ninh nói như thế, đầu lông mày khẽ nhíu lại, nhìn Hạ Ninh có chút kỳ quái.
"Chuyện tối ngày hôm qua, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh cứ yên tâm!"
"Không phải! Tối qua chưa…."
Trì Quy không ngờ rằng Hạ Ninh lại nói đến chuyện này, khoé miệng hơi giật giật chuẩn bị giải thích một chút, tuy nhiên, Hạ Ninh lắc đầu, giống như là xấu hổ thậm chí còn tăng tốc, đi về phía trước.
Hoàn toàn không cho Trì Quy cơ hội giải thích.
"Cái đó, không phải như vậy đâu!"
Trì Quy đuổi theo nói.
"Không cần nói gì nữa, tôi hiểu mà!"
Hạ Ninh nhanh chóng ngắt lời Trì Quy, xua xua tay, nhíu chặt đầu lông mày nói.
Thấy tình cảnh như vậy, Trì Quy cũng từ bỏ cơ hội tiếp tục giải thích, Hạ Ninh đã nhận định câu nói trước kia anh nói là thật rồi.
"Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua! Cô thấy thế nào!"
Trì Quy im lặng hồi lâu, dường như đột nhiên nhớ ra bóng đen trên màn hình lúc trước.
Hạ Ninh vốn tưởng rằng Trì Quy còn muốn giải thích, đang lúc chuẩn bị xua tay thì nghe thấy Trì Quy nói một câu như vậy.