Chương 2: Bằng mọi cách tiếp cận anh

Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến trên phim trường Trần Tình Lệnh. Lần trước, vì lịch trình dày đặc, cậu đã phải rời đi trước tất cả mọi người. Lần này, cậu muốn có được Wechat của Tiêu Chiến. Cậu muốn có cơ hội thứ hai để nói chuyện với anh, nhất định không được lãng phí.

Trong suốt buổi tối ghi hình, Vương Nhất Bác không thể tự chủ được mà luôn muốn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến. Cơ thể cậu vô thức quay về phía anh nếu không bị ai đó làm phiền. Cậu cảm thấy như chỉ cần rời mắt khỏi anh thì cậu sẽ mất anh ấy.

Cũng giống như lần gặp gỡ trên cánh đồng hoa cải dầu, Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim và lí trí của mình bị anh quyến rũ. Cái cách mà anh đỏ mặt ngại ngùng khi tự giới thiệu bản thân khiến cậu chỉ muốn ôm anh vào lòng và siết chặt. Cậu muốn đặt những nụ hôn nhẹ nhàng như những cánh bướm lên khắp khuôn mặt ửng hồng này. Cậu muốn ghi nhớ nụ cười của anh bằng chính đôi môi mình.

Vương Nhất Bác biết rằng, nếu muốn anh trở thành người vĩnh viễn ở bên cạnh mình, thì cậu phải cố gắng bằng mọi giá để không bao giờ làm anh thất vọng.

Nhưng hiện tại, mỗi lần Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu đều muốn chìm đắm trước sự hiện diện của anh và bắt anh ấy phải nhìn mình. Việc nhìn ngắm anh trở thành không đủ nữa. Cậu muốn anh thừa nhận mình, nhưng không chắc cách làm của mình có đúng không.

Cậu biết tình yêu cậu dành cho Tiêu Chiến là chân thật, và có lẽ cậu sẽ không bao giờ tìm được một tình yêu khác như thế nữa.

Cậu không thực sự muốn làm cho Tiêu Chiến sợ hãi vì sự vồ vập của mình, nhưng cũng không muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa cả hai. Điều này khiến cậu phải suy nghĩ thật kĩ về cách làm thế nào để đạt được những điều cậu muốn.

Trước đây, những người anh của cậu đã tìm thấy cậu trong phòng thay đồ. Một lần nữa, cậu lại bỏ lỡ cơ hội có được Wechat của Tiêu Chiến trước khi anh phải rời đi để quảng bá cho ban nhạc mới. Vương Nhất Bác không biết làm thế nào để họ có thể gặp lại nhau. Cậu thực sự cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ rằng mình không còn cơ hội nào nữa.

Thiên thiên huynh đệ luôn chăm sóc với cậu như một người em, thậm chí Uông Hàm còn như một người cha. Họ nhanh chóng nhận ra sự buồn bã của cậu. Vương Nhất Bác đã có một chút ngập ngừng khi kể lại cho mọi người nghe về tình cảm của mình với Tiêu Chiến. Cậu không nhận thấy ánh mắt đầy hiểu biết của Uông Hàm khi trao đổi với Cao Thiên Hạc, Tiền Phong và Đại Trương Vỹ. Em trai của họ thật sự lớn rồi. Cách đây không lâu, cậu bé chỉ quan tâm tới nhảy, ván trượt, mô tô,... nhưng bây giờ, cậu ở đây, nhiệt tình nói về một người con trai khác - một chàng trai hoàn toàn không có điểm nào chung với cậu.

Bốn người đàn ông ngỡ ngàng khi thấy em út của họ say mê một người. Từ những gì họ chứng kiến hôm nay, Tiêu Chiến quả thật là người tốt nhất mà Vương Nhất Bác mong đợi. Anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu. Mắt nhìn của em út thật tốt, bọn họ không cần lo lắng cho cậu về mặt này. Điều họ lo là liệu tình cảm của Vương Nhất Bác có được đáp lại hay không? Thật tuyệt khi em út nhà mình trải qua mối tình đầu nhưng Tiêu Chiến – người nhận được những cảm xúc vô cùng nhiệt tình đó – có chia sẻ chúng không?

Nghĩ đến điều này, những người anh mặc dù không muốn cậu đi vào con đường khó khăn đó, nhưng cậu còn trẻ, cậu bắt buộc phải đi qua con đường này. Nhiệm vụ của họ là khuyến khích Vương Nhất Bác vươn tới những gì cậu mơ ước cũng như chuẩn bị che chở cậu khỏi các tổn thương như những người anh trai thực sự.

Uông Hàm quyết định hỏi Vương Nhất Bác xem, cậu định làm gì với tình cảm của mình? Cậu có muốn theo đuổi Tiêu Chiến không? Cậu có thể đợi dịp khác thích hợp hơn để gặp lại hay để số phận tiếp tục định đoạt? Nhưng Vương Nhất Bác chưa có kế hoạch gì. Cậu không biết phải làm gì vì đây là lần đầu tiên cậu có những cảm xúc như thế này.

Nghe thấy sự thiếu quyết đoán nhưng lại tràn đầy đau khổ của chàng trai trẻ, mọi người đều cảm thấy trái tim mình tan chảy. Em út đáng yêu và chăm chỉ của họ đang rụt rè khám phá sự rộng lớn của tình yêu. Từ những gì họ nghe được, rõ ràng Vương Nhất Bác đã hoàn toàn bỏ qua bước cảm nắng mà ngay lập tức yêu Tiêu Chiến.

Lần đầu tiên, Nhất Bác xin lời khuyên về mối quan hệ không liên quan đến công việc. Họ không muốn lừa dối hay đánh mất hi vọng của cậu. Đại lão sư toát mồ hôi tìm kiếm những lời khuyên tốt nhất cho Nhất Bác, đồng thời cũng khuyến khích, an ủi và hỗ trợ cậu. Tất cả mọi người đều đem những kinh nghiệm trong quá khứ để đưa ra lời khuyên. Nhưng đây là Nhất Bác. Nhất Bác của họ, mặc dù còn rất trẻ nhưng lại rất trưởng thành. Nhất Bác của họ, người đã gia nhập ngành giải trí từ năm mười ba tuổi, người luôn quyết tâm cố gắng hết sức trong mọi việc. Nhất Bác của họ, người có thể chịu đựng kiên trì để không làm phiền bất kì ai. Ai cũng muốn điều tốt nhất cho cậu, và việc dứt cậu khỏi Tiêu Chiến không phải là điều họ muốn làm. Nếu Vương Nhất Bác tìm thấy hạnh phúc, họ sẽ ủng hộ và cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu.

Sau vài phút trao đổi ánh nhìn trong im lặng, Uông Hàm hỏi cậu với vẻ trầm ngâm.

"Em có xin Wechat của Tiêu Chiến để hai người có thể giữ liên lạc không? Anh nhớ đã nhìn thấy em cầm điện thoại loay hoay mãi ở cánh đồng hoa. Hôm nay em cũng đi đi lại lại xoay quanh cậu ấy."

Tai Vương Nhất Bác ửng đỏ, cậu tránh né ánh nhìn tò mò của họ khi nghịch điện thoại.

"Em không có thời gian. Anh ấy rời đi trước khi em kịp hỏi."

Tiền Phong nhìn thấy vẻ xấu hổ của Vương Nhất Bác và nuốt chửng câu hỏi về việc trước khi ban nhạc rời đi, cậu đã có khá nhiều thời gian để bước tới gần họ và bắt chuyện. Chàng trai trẻ có lẽ đủ ý thức về lần gặp gỡ thứ hai giữa cậu và Tiêu Chiến. Không cần xát muối vào vết thương của cậu nữa.

"Bây giờ em định làm gì?"

Vương Nhất Bác xoa gáy, nở nụ cười buồn bã và nhún vai.

"Em cũng không biết nữa. Em muốn giữ liên lạc với anh ấy, nhưng lại không biết cần phải nói gì. Bây giờ anh ấy rời đi rồi, em không có wechat hay số điện thoại của anh ấy. Có lẽ em sẽ cố gắng tìm kiếm cơ hội để có thể gặp anh ấy vì công việc. Có lẽ đó là cách tốt nhất."

Cao Thiên Hạc trố mắt nhìn cậu. Đó không phải là ý tưởng tuyệt vời. Đó là hành vi rình rập. Có lẽ Tiêu Chiến sẽ không thoải mái khi gặp Nhất Bác quá nhiều lần.

Trong khi đó, Uông Hàm cũng toát mồ hôi vì ý tưởng của Nhất Bác. Ông ngưỡng mộ sự dũng cảm vì tình yêu của cậu. Tuy nhiên, ông cũng không đồng ý với hành vi này. Nó có thể dẫn đến nhiều hệ luỵ.

"Em có thể hỏi nhóm sản xuất về thông tin Wechat của cậu ấy đấy, em trai ạ."

Vương Nhất Bác cảm thấy đó là một đề nghị tuyệt vời. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ phải sử dụng nhiều mưu kế khác nhau, thậm chí phải hạ mình để có thể đạt được điều đó. Nhưng giờ thì lại có cách đơn giản hơn nhiều. Trong trường hợp này, cậu quyết không thể nương tay.

"Có cách nào để liên lạc với Tiêu Chiến không? Ai đó có wechat của cậu ấy chứ?"

Cố nén tiếng cười, Đại lão sư cười với Nhất Bác đang đứng đút tay vào túi quần một cách tinh quái.

"Chà! Chúng tôi cần phương thức liên lạc để mời cậu ấy tham gia một chương trình khác. Chắc là phải có ai đó có phương thức liên lạc chứ. Rốt cuộc thì cậu ấy cũng cần xác nhận sự hiện diện của mình khi tham gia chương trình này mà."

Vương Nhất Bác nhìn lại với ánh mắt đầy sao và nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Điều này làm ai cũng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nụ cười này. Vương Nhất Bác vậy mà cười với họ, cậu ấy thậm chí còn cười cơ đấy. Tiền Phong thực sự thấy tự hào về thành công trong việc dỗ dành cậu.

Aizz, tình yêu thực sự rất mạnh mẽ theo cách riêng của nó.

Trong suốt cuộc chuyện trò, các ngón tay của Nhất Bác đã liên tục gõ vào màn hình đang khoá của điện thoại một cách sốt ruột.