Chương 46

Lúc quyết đấu với Draco, Harry rõ ràng đã nhường hắn, thực ra tài nghệ của cậu hiện giờ đã hoàn toàn có thể đảm nhận chức vụ Thần Sáng, nếu dùng hết sức tranh đấu với Draco thì thật sự có chút không công bằng.

Nhưng thực lực của Draco cũng không hề yếu, tuy hiện giờ hắn mới đến năm hai, nhưng nếu đối phương không phải là Harry, mà là một học sinh năm thứ năm hay năm thứ sáu gì đó thì hắn cũng rất có khả năng dành được thắng lợi.

Harry tránh được một bùa dao khảm, rõ ràng cảm nhận được bùa này đã bị giảm bớt cường độ, hơn nữa chỉ nhắm vào áo choàng của cậu, trong lòng biết rõ Draco cũng đang lo làm cậu bị thương.

Đang lúc phân tâm, Harry đột nhiên nghe thấy Draco đọc lên một câu thần chú mà cậu hoàn toàn không quen thuộc, còn chưa kịp nhận ra đây là thần chú gì thì cậu đã cảm thấy dưới nền đất có thứ gì đó không đúng, vừa mới nhảy ra thì đã phát hiện một con rắn lớn màu đen chui ra từ chỗ đó, trên người nó tràn ngập hoa văn màu vàng, đang tê tê phun lưỡi ra.

Harry đã từng gặp con vật này, ở kiếp trước, năm thứ hai trên lớp quyết đấu, người thi triển thần chú cũng là Draco – Serpensortia. Không nói đến bùa chú này rõ ràng đã lợi hại hơn kiếp trước, mà lực khống chế của Draco cũng khá hơn kiếp trước nhiều.

"Sợ sao," trong mắt Draco ánh lên ý cười bỡn cợt, nhìn Harry, "Sợ thì chịu thua đi."

Harry nhíu mày, "Nằm mơ," cậu quay về phía còn rắn đang "Tê tê" kia, ngoắc ngoắc tay, trong miệng cũng phát ra tiếng "Tê tê" y như nó, "Lại đây."

Sau đó, con rắn to kia dưới ánh mắt không thể tin nổi của Draco bò về phía Harry, còn tựa đầu lên đầu gối của cậu, an tĩnh như một con cừu nhỏ, thậm chí Harry còn đưa tay ra chuẩn bị xoa đầu nó.

Có điều ý nghĩ của cậu hiển nhiên bị rơi vào khoảng không, bởi vì Draco đã vẫy vẫy đũa phép, giải trừ thần chú, đồng thời nhấc Harry lên kiểm tra trên dưới cậu.

"Cậu là Xà Khẩu?" Draco hỏi, sắc mặt cũng không tốt.

Harry chần chờ gật đầu, không hiểu Draco bị sao nữa, theo như kiến thức của cậu về những phù thủy hắc ám như nhà Malfoy, hẳn là không e ngại Xà Khẩu mới đúng chứ.

"Còn có người khác biết không?"

Harry lắc đầu một cái.

Draco thả lỏng cậu ra, nhưng lông mày vẫn nhăn tít lại, "Cậu phát hiện mình biết nói Xà Ngữ từ lúc nào?"

"Từ nhỏ, đây là do trời sinh mà có." Harry trả lời nửa thật nửa giả.

Đáy mắt Draco viết rõ hoài nghi sáng loáng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cảnh cáo cậu: "Đừng tiếp tục để người khác biết cậu là Xà Khẩu, Chúa Tể Hắc Ám cũng biết nói Xà Ngữ, bên trong Slytherin cũng không an toàn như cậu nghĩ, năng lực này của cậu mà bị người có ý xấu biết thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tốt đẹp gì đâu."

"Bí mật này trừ cậu ra thì sẽ không có ai biết," Harry nhìn vẻ mặt thành thật của Hoàng Tử bạc kim mới đến năm thứ hai kia, không nhịn được hơi buồn cười, đương nhiên cậu biết hắn rõ ràng đã nói đúng, người đã trải qua một lần làm sao sẽ không nghĩ tới cơ chứ, "Ở trước mặt người khác, tớ chưa từng dùng Xà Ngữ."

Còn nửa câu còn lại, Harry không cần nói Draco cũng hiểu rõ, sắc mặt của cậu chủ nhỏ này thoáng dịu đi một chút, giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu biết là tốt rồi."

....

Vì đoạn nhạc đệm này mà buổi luyện tập được gọi là quyết đấu kia tự nhiên không tiếp tục nữa, nhưng lúc chuẩn bị cùng Draco rời đi, Harry đột nhiên cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn, ngã rầm trên mặt đất.

Draco đi ở phía trước, nghe được tiếng động thì quay đầu lại, chỉ thấy Harry nằm trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại, đôi mắt mê man không có tiêu cự.

"Harry, cậu bị làm sao vậy, Harry...."

Harry có thể mơ hồ cảm giác Draco đỡ mình dậy, ôm mình nằm lên trền đầu gối của hắn, giọng nói mang theo lo lắng vô hạn kêu tên của mình, hoàn toàn không còn bình tĩnh như thường ngày.

Cậu rất muốn nói chuyện với hắn, muốn nói cho hắn biết cậu còn rất tốt, muốn nói với hắn rằng đừng sốt sắng như vậy. Nhưng cậu phát hiện mình không thể mở miệng được, ngay cả cơ thể đều giống như không còn thuộc về mình, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.

Draco gấp đến sắp phát điên, trong mắt hắn chỉ hiện lên hình ảnh đôi mắt của Harry đang từ từ khép lại, sắc mặt tái nhợt, cả người như sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Cuối cùng, Harry bị Draco ôm theo kiểu công chúa vọt vào phòng y tế, đánh thức bà Pomfrey đang ngủ.

"Phu nhân Pomfrey, cậu ấy bị làm sao vậy, lúc nãy cậu ấy cũng đã hôn mê...." Draco đặt Harry lên giường, một tay nắm chặt lấy tay Harry không tha, là một Malfoy, hắn chưa từng cảm thấy mình thật vô dụng như lúc này, ngoại trừ hỏi liên tục ra thì cái gì cũng không thể làm.

Bà Pomfrey trên đầu còn đội mũ ngủ đương nhiên có thể thông cảm tâm tình lúc này của Draco, nhưng bà không thể không đuổi hắn ra ngoài được, "Được rồi, cậu bé, cháu nhất định phải đi ra ngoài, tôi còn phải kiểm tra cho đứa bé này."

Draco nhìn Harry sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo, gật đầu với phu nhân Pomfrey rồi đi ra ngoài.

Ngồi trên ghế ở bên ngoài phòng y tế, Draco một tay chống đỡ đầu, hắn đã lấy lại bình tĩnh từ trong nỗi lo lắng vừa nãy, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm nghị, môi mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi mắt màu xanh xám trở nên u tối hơn so với bình thường rất nhiều.

Chờ đợi là một loại dày vò dài đằng đẵng, nhưng hoàng tử Slytherin không hề biểu hiện ra một chút thiếu kiên nhẫn, chỉ liên tục nhìn vào phòng y tế, sắc mặt bình tĩnh.

Nhưng nếu ngài Malfoy hoặc phu nhân Malfoy đang ở đây, thì một chút là có thể phát hiện con trai của họ đang rơi vào trạng thái sốt sắng cực độ, bình tĩnh chỉ là do hắn ép buộc bản thân mà thôi, chứng cứ là từ lúc bắt đầu ngồi ở đây hắn vẫn chưa từng thay đổi tư thế, mãi đến tận khi bà Pomfrey đi ra thì hắn mới thình lình đứng dậy.

Nhìn sắc mặt tuyệt không thể xưng là thả lỏng của bà Pomfrey, trong lòng Draco hơi hồi hộp một chút, nhưng hắn vẫn nỗ lực khống chế bản thân, tận lực bình tĩnh hỏi: "Phu nhân, Harry thế nào rồi?"

"Tôi đã gọi cho giáo sư Snape, để kiểm tra xem có phải là vấn đề độc dược hay không," bà Pomfrey nhìn sắc mặt tái nhợt cùng hành động không tự chủ nắm chặt tay của người thiếu niên trước mặt, trong lòng thậm chí còn cảm thấy có chút hổ thẹn, "Tôi không thể kiểm tra ra bất kỳ vấn đề gì, cơ thể của cậu bé rất khỏe mạnh, nhưng không hiểu sao vẫn ngủ say. Trước khi cậu ta mê man có tiếp xúc qua cái gì không?"

"Lúc đó, chúng cháu đang luyện tập phép thuật, nhưng cháu cam đoan, tất cả phép thuật cháu dùng lúc đó hoàn toàn không tạo thành tổn thương gì cho cậu ấy." Draco khàn khàn nói.

"Có không cẩn thận tiếp xúc cái gì không, ví như một vài dụng cụ phép thuật cổ xưa của gia tộc hai đứa, hay là độc dược gì đó? Thần chú mà hai đứa luyện tập có thể chắc chắn an toàn không?" Bà Pomfrey truy hỏi.

"Không có," Draco nghĩ tới em trai của Elena, tình huống có tương tự với Harry, nhưng hắn đã tỉ mỉ hồi ức lại, xác định Harry không hề đυ.ng chạm cái gì, "Ít nhất trong ngày hôm nay thì tuyệt đối không có, bởi vì cháu luôn ở cùng cậu ấy. Bùa chú cháu sử dụng thì cháu càng chắc chắn, không có loại nào sẽ tạo thành hiệu quả như thế này."

"Vậy thì chỉ có thể chờ giáo sư Snape đến đây rồi nói tiếp, tạm thời Harry không có nguy hiểm gì. Cháu có muốn nghỉ ngơi không, đứa nhỏ?" Bà Pomfrey lo lắng nhìn Draco.

Draco lắc đầu một cái, hỏi: "Cháu có thể đi xem cậu ấy một chút không, phu nhân?"

"Đi đi, đứa nhỏ." Bà Pomfrey gật đầu đồng ý.

....

Harry nằm trên chiếc giường trắng như tuyết trong phòng y tế, nhìn qua cũng không có gì không thích hợp, lông mi dài như hai cái bàn chải nhỏ quét trên mặt, hô hấp bình thản, ngay cả sắc mặt trắng bệch khi nãy cũng đã trở lại hồng nhuận như trước.

Nhưng cậu vẫn bất tỉnh, Draco không tin, nhéo cậu một cái, nhưng đều vô dụng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Draco cảm thấy mình không có cách nào thu dọn lại tâm tình cho tốt được. Lúc nãy, người này vẫn còn nhảy nhót tưng bừng ở trước mặt mình, nhưng hiện tại lại đang nằm yên trên giường bệnh.

"Tôi không thể tiếp nhận trò đùa dai này của cậu, nó quá vụng về." Draco lẩm bẩm, đặt trán của mình kề sát lên tay Harry.

Mặc kệ em vì nguyên nhân gì mà ngủ say, gia tộc Malfoy sẽ có biện pháp cứu em ra, Draco cúi đầu hôn lên khóe mắt Harry, một Malfoy vĩnh viễn phải có được thứ hắn muốn, bao gồm cả em.

+++++++++

So với hỗn loạn tưng bừng ở bên ngoài, Harry chỉ cảm thấy mình đang lâm vào một giấc mộng cực kỳ dài.

Ở trong giấc mơ này, hình như cậu đã tới một nơi vô cùng hoang vu, phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy đất và đất, ngay cả cỏ dại cũng rất ít, càng không cần nói tới phòng ở gì gì đó, chỉ có một vầng trăng tròn huyền ảo khổng lồ trên chân trời.

Ngay lúc Harry không biết mình đã đứng sững ở đây được bao lâu, thì cảnh sắc đột nhiên thay đổi, cây cối xanh tốt không ngừng mọc lên, chọc đến mây trời, bên bìa rừng còn có suối nước chảy xuôi róc rách, còn có những bông hoa không biết tên chậm rãi mọc ra bên bờ suối.

Cậu nghe được một tiếng kêu to, vừa xoay người liền thấy một con Phượng Hoàng màu đen đang đậu trên tảng đá.

Phượng Hoàng màu đen.... Cho dù đã hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ, nhưng Harry vẫn cảm thấy hơi hoang đường. Cậu chỉ từng nhìn thấy một con Phượng Hoàng là Fawkes, nhưng nó có màu đỏ của lửa, hoàn toàn khác với cái con trước mặt này, hơn nữa.... Harry không nhịn được quan sát kỹ thêm một chút, dựa vào ánh trăng, cậu có thể nhìn ra màu lông của con phượng hoàng này thực chất cũng không phải là màu đen thuần.

"Carl và Dark lập tức sẽ tới, em còn đứng ngốc ở đó làm cái gì?" Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, Harry bị dọa sợ, bởi vì nơi phát ra giọng nói đó.... Có vẻ như là từ con Phượng Hoàng kia.

Giống như là bất mãn bộ dạng dại ra của Harry, con Phượng Hoàng nhảy từ trên tảng đá xuống, sau đó, ở ngay trước mặt Harry biến thành một người đàn ông tóc đen cao lớn, tướng mạo vô cùng anh tuấn.

"Em chỉ là đang suy nghĩ nên sáng tạo ra loài vật nào mà thôi, à mà nhắc mới nhớ, tại sao bọn họ lại đặt tên loài họ sáng tạo là Merlin và vua Arthur thế?" Harry phát hiện mình hoàn toàn không thể khống chế bản thân, trả lời con Phượng Hoàng kia, hơn nữa, điều làm cậu khϊếp sợ nhất chính là, tiếng cậu phát sinh ra căn bản không phải là giọng của cậu, mà là một giọng nữ lanh lảnh.

Hơn nữa, cậu vừa mới nói cái gì? Merlin và vua Arthur?!

"Phù thủy và Muggle," Phượng Hoàng không hề kinh ngạc chút nào, chỉ bình tĩnh nói ra một câu như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, "Vậy còn em thì sao, hy vọng có sinh vật như thế nào?"

"Sức mạnh của em khởi nguồn từ mặt trăng cùng dòng nước, vì thế, em sẽ sáng tạo ra một loại có liên kết với mặt trăng và nước, hơn nữa, em rất thích những vật mỹ lệ, do đó, bọn họ cũng phải có bề ngoài thật mỹ lệ," Harry lại không thể khống chế bản thân, trả lời, "Em còn muốn tóc của họ phải cùng màu với em, vì em yêu thích màu bạc."

Con chim Phượng Hoàng kia chỉ khoan dung cười cười, như một người anh nhìn đứa em gái bốc đồng của mình vậy.

"Thế còn anh thì sao, Alvin, anh muốn loài do mình tạo ra trông như thế nào?" Harry đã không còn hy vọng mình có thể điều khiển cơ thể này nữa, bởi vì lúc cậu vừa cúi đầu xuống, liền thấy một đôi tay mềm mại tinh tế hoàn toàn khác với bản thân, vừa nhìn là biết đôi tay này thuộc về một cô gái, trong nháy mắt, cậu liền hiểu ra cậu có thể là đang ở trong cơ thể của một người khác. Nhưng mà, chờ đã, Alvin? Con Phượng Hoàng này tên là Alvin. Ôi Merlin, chuyện cười này không buồn cười một chút nào.

"Còn chưa quyết định, nhưng anh sẽ không chỉ sáng tạo ra duy nhất một loài. Thế giới này quá trống trải, phải nhiều loài mới vui."

Alvin vừa mới nói xong thì một tiếng động vang lên truyền đến từ trong rừng, Harry nhìn sang, chỉ thấy một con Bạch Mã cả người trắng như tuyết đang thong thả đi ra từ trong rừng rậm, trên lưng của nó còn có một con chim mà Harry chưa từng thấy, vẻ ngoài rất đẹp đẽ, có lông đuôi rất dài và mềm mại, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cái mỏ là có một vòng màu xanh lam nhàn nhạt.

Harry lại một lần nữa không khống chế được cơ thể, xông ra ngoài, ôm chặt lấy con Bằng Mã kia, còn cọ cọ vài cái, mà cậu cũng có thể cảm giác được xúc cảm của bộ lông xù kia.

"Carl, anh tới thật chậm." Cơ thể Harry sống nhờ oán trách nói.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực tiểu Har căn bản không có chuyện gì....