Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mất Khống Chế

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho dù thế nào thì con ma thú nhỏ này cuối cùng vẫn bị Draco mang về trang viên Malfoy, tuy rằng cậu chủ nhỏ kia vẫn một mặt ghét bỏ.

"Cậu không định đặt tên cho nó sao?" Harry vuốt ve lông con ma thú, con thú nhỏ này thì đang hưởng thụ nằm nhoài trong ngực cậu.

Draco nhìn vật nhỏ chỉ to bằng nửa lòng bàn tay kia, không nhịn được giật giật khóe miệng, tên hắn định đặt một chút cũng chẳng ăn nhập gì với vật nhỏ này.

Harry nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, cũng không miễn cưỡng, bỏ ma thú vào trong rổ, đưa cho hắn, cười nói: "Phỏng chừng phu nhân Malfoy sẽ khá am hiểu chuyện đặt tên cho động vật nhỏ."

Draco "Hừ" một tiếng xem như đã miễn cưỡng đồng ý, sau khi tạm biệt đơn giản với Harry, hắn liền tiến vào trong lò sưởi, ngay khi ánh lửa xanh lục của bột Floo vừa tắt thì hắn cũng biến mất không còn tăm hơi.

Không biết tại sao, Harry lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, như là rất không quen thấy cái tên khốn vẫn bên cạnh mình từ sau khi sống lại đến nay biến mất.

(Editor: Tuyệt chiêu của anh nhà, nước ấm nấu ếch, đã có tác dụng.)

Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt gì, Harry có chút cảnh giác vi diệu, trong lòng cũng có chút buồn bực không tên, thăm hỏi Remus một hồi rồi chuẩn bị đi dạo ở ngoài.

Bên ngoài, trên đường còn có tuyết trắng tàn dư, gió lạnh phả vào mặt, khiến Harry thanh tỉnh lại không ít.

Giờ đã sắp tới chạng vạng, hai bên đường cũng không có nhiều người, Harry vốn định dạo hai vòng rồi trở về, kết quả vừa đi ra ngoài không được bao lâu thì đã nhìn thấy một người quen – là Z biến mất từ rất lâu rồi.

Cô mặc một cái áo khoác lông dê màu nâu nhạt, quần áo thiết kế phù hợp tạo nét thon dài đặc biệt cho cả người, trong cổ còn choàng một cái khăn quàng cổ bằng len cùng màu, mái tóc dài màu vàng nhạt để xõa. Cộng thêm gương mặt có thể nói là kinh diễm kia, muốn người ta không phát hiện cũng rất khó khăn.

Lần trước Harry thấy cô không được ổn lắm, lúc đó, Z như lâm vào ký ức của chính mình, không có cách nào tự kiềm chế, trở nên hơi điên cuồng. Nhưng kỳ thật cậu vẫn rất có hảo cảm với cô bé này, mặc dù có chút tò mò vì sao cô lại xuất hiện, nhưng giờ phải lên thăm hỏi một chút cái đã.

Z nhìn thấy cậu cũng không có vẻ mặt gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, tuyệt nhiên không giống với lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc đó cô hoạt bát vô cùng. Mà trong lúc Harry cảm thấy hơi lúng túng nghĩ có nên mượn cớ rời đi hay không, thì cô lại lên tiếng....

"Gần đây có một nhà hàng không tệ lắm, có muốn đi ăn không."

Harry không tìm được manh mối, nhưng vẫn đáp ứng cô. Lấy kính hai mặt trong túi không gian của cậu ra, nói trước một tiếng với Remus rồi làm động tác mời với Z.

....

Sau khi ngồi cùng Z trong nhà hàng kia, lúc này cậu mới cảm giác được có chút kỳ quái, nhà hàng này rất yên tĩnh tao nhã, nhưng phần lớn người đến đây đều là những cặp đã trưởng thành, cũng có trẻ con và thanh niên, nhưng phần lớn họ đều có người lớn ở bên. Mà tuy rằng kỳ thật nội tâm của cậu và Z đã trưởng thành, nhưng theo bề ngoài, một người chưa tới mười ba tuổi, người còn lại thấy thế nào cũng chỉ như mười sáu, mười bảy tuổi, hai người ngồi đối mặt với nhau luôn cảm thấy bầu không khí có chút không nói nên lời. Nhưng mà cũng may vị trí họ ngồi ở trong góc, cũng không có người nào để ý tới bên này.

"Lần này cô tới là có chuyện gì à?" Harry hỏi.

Z cầm cái tách bằng sứ trong tay, hơi nóng của trà mơ hồ che khuất đi dung nhan tinh xảo của cô, nhưng không thể che được đôi mắt màu xanh lam vẫn cứ sáng sủa, óng ánh, rõ ràng kia. Cô chỉ hơi ngả người về phía sau, nhưng mặt vẫn không hề có cảm xúc, "Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ đi tản bộ ở gần đây thôi."

Chỗ tản bộ này không khỏi quá trùng hợp đi, Harry nói thầm trong lòng.

"Gần đây.... Có phải anh cảm thấy có chỗ kỳ quái, ví dụ như mơ thấy một ít giấc mơ không quá bình thường không?" Z hỏi.

Harry nghe vậy liền sững sờ, cậu vừa định nói không thì lại nhớ tới giấc mơ người cá kia, vì thế, cậu từ lắc đầu lại biến thành gật đầu.

"Là giấc mơ như thế nào?"

"Rừng rậm, hồ, và một người cá." Harry trả lời rồi nhìn kỹ phản ứng của Z, phát hiện cô cơ hồ trong nháy mắt hơi nhếch môi khi nghe thấy cậu đề cập tới người cá, ngón tay cầm tách trà cũng trở nên căng thẳng.

"Có phải cô biết cái gì đó không?" Harry truy hỏi.

Z cũng không nói là biết hay là không biết, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Harry, lông mày tinh xảo cũng nhăn lại.

Harry bị cô nhìn, từ tận đáy lòng hối hận sao mình lại nhất thời kích động đến cô.

"Anh có biết không, kỳ thật tôi rất chán ghét anh." Đột nhiên Z lên tiếng.

Harry bình thản gật gù, nếu nói trước đây cậu không cảm giác được thì, sau lần gặp gỡ kia cậu cũng đã hơi hơi phát hiện, đó là một loại căm ghét ẩn giấu sau nụ cười.

Nhưng cá nhân cậu lại không có cách nào chán ghét cô. Cho dù hiện giờ cô đã nói rõ câu này ngay trước mặt mình.

"Kỳ thật cậu cũng đã đoán được rồi đi, cậu bị mất một số ký ức," Z chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã có chút tối, "Nếu cậu có thể nhớ lại, vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể được giải thích."

"Cô biết người cá trong giấc mơ của tôi là ai, đúng không?" Harry nhìn cô chằm chằm, hỏi.

Tay của Z ở chỗ Harry không thấy nắm chặt lại, móng tay đâm thẳng vào trong thịt mềm mại. Cô lại dời tầm mắt về phía người đối diện này. Bây giờ cậu mới tới mười hai mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt đã rất tuấn tú, có thể ngờ ngợ chắc rằng sau này cậu sẽ rất đẹp trai.

Nhưng lần đầu tiên khi cô gặp cậu, cậu cũng không phải như thế. Khi đó, cậu vẫn chưa trở về năm mười một tuổi, vóc người đã phát dục đến mức rất cao, ánh mắt sáng sủa, mang theo nụ cười sang sảng, so với hiện tại càng thêm anh tuấn lóa mắt. Mà trong giây phút cô nhìn cậu, liền cảm thấy tất cả mạch máu trên người giống như bị đóng băng, lòng tràn đầy kêu gào phải phá hủy người này, để cậu hoàn toàn biến mất.

Nhưng cô không thể, không chỉ không thể, mà còn muốn duy trì nụ cười ôn nhu thường ngày, nói ra những lời dối trá hoàn toàn ngược lại với trong lòng.

"Đương nhiên tôi biết cô ấy." Z nhỏ giọng nói, khóe miệng nhếch thành độ cong nhỏ bé, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

"Cô ấy là ai? Cô chán ghét tôi.... Là vì cô ấy sao?" Harry nhẹ giọng hỏi.

Không chỉ là chán ghét, tôi rất căm hận anh a, căm hận đến mức đã từng muốn gϊếŧ anh, vô số lần suýt chút nữa đã ra tay. Căm hận đến mức lúc làm nhiệm vụ dẫn anh đến đường hầm thời gian suýt chút nữa đã hạ quyết tâm gϊếŧ chết anh. Z cúi đầu, cảm giác bản thân hầu như không muốn khống chế cái cảm xúc đen tối tận đáy lòng kia nữa.

Xem ra phải trở lại để trị liệu tâm lý thôi, Z tự giễu cười cợt.

Harry phát hiện Z dường như yếu ớt hơn lần đầu họ gặp nhau rất nhiều, cô đã không còn chút hồng hào, sắc mặt tái nhợt, ngay cả màu môi cũng đã thay đổi thành trắng bệch.

"Dù sao anh còn có thể nhớ ra," Z như đã rất mệt mỏi, dựa vào ghế, cũng không nhìn Harry, không thèm chú ý đến lễ tiết nữa, phất tay một cái với cậu, "Quả nhiên tôi vẫn không có cách nào ở chung một chỗ với anh quá lâu, mau đi đi. Sau lần này, trừ khi có chuyện quan trọng ra, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."

Harry cũng cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, gật đầu với cô rồi rời đi. Chỉ để lại Z, một mình một người ngồi bên cửa sổ, trước mặt là món bánh tinh xảo chưa được động tới, dần dần bị không khí cướp đi nhiệt độ cùng mùi thơm.

(Editor: Theo kinh nghiệm đọc truyện lâu năm của tôi, tôi nghĩ mình đã lờ mờ đoán ra được chuyện của quan hệ tay tư này rồi. Có ai giống tôi không?)

++++++++

Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, ở bên trong hầm Hogwarts....

"Sao anh lại ở chỗ này!" Snape hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, độc dược mới làm được một nửa cũng đã bị ném sang một bên.

Người đàn ông tóc đen đối diện không thèm đi tính toán thái độ của ông, chỉ phi thường thong dong tao nhã tùy ý ngồi xuống, mỉm cười nói: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không để em rời khỏi anh quá lâu."

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây JJ không biết sao luôn nuốt trả lời của tôi, vì lẽ đó, có chút câu trả lời bình luận, mọi người phỏng chừng không nhìn thấy QAQ. Nhưng mà tôi thực là có đọc bình luận, muốn giải thích gì đó sẽ giải thích trong phần "Tác giả có lời muốn nói"....

Tỷ như con ma thú viết ngày hôm qua sau khi lớn lên không phải là Sư Thứu a.... [kỳ thật nó còn chưa trưởng thành, giờ mới đến nửa lòng bàn tay, sau này, lớn lắm cũng chỉ đến hai lòng bàn tay mà thôi]

« Chương TrướcChương Tiếp »