Chương 37

Thứ bảy nhanh chóng đến, vào hai giờ chiều, Harry cầm chổi bay Nimbus 2001 mới mua đứng trên sân Quidditch, không tự chủ được có chút nhớ nhung cây Tia Chớp trước đây của cậu.

Đương nhiên, Draco cũng đến, khi hai người thấy đối phương, họ không chỉ dùng ánh mắt chém gϊếŧ nhau trong vài giây, mà còn kiên quyết xoay đầu đi, không thèm nhìn người còn lại.

Hôm nay là một ngày sáng sủa gió nhẹ, ánh mặt trời cũng không quá lớn, không chói mắt chút nào, cho dù đã là hai giờ chiều nhưng trời cũng không quá nóng. Rất thích hợp để bay lượn.

Những vị trí khác đã được chọn xong, Goyle và Crabbe là Tấn Thủ. Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy bọn họ ngồi trên chổi bay linh hoạt như vậy, Harry vẫn không nhịn được hơi kinh ngạc, dù sao cậu cũng thật lòng lo cho cái chổi của bọn họ có chịu nổi cân nặng của chủ nhân không nữa.

Cuối cùng chỉ còn phần lựa chọn Tầm Thủ, Harry vốn tưởng sẽ không có mấy người đến xem, kết quả trên khán đài sớm đã có rất nhiều người, phần lớn là Slytherin, nhưng học sinh của ba Nhà còn lại cũng không ít.

"Được rồi, các cầu thủ, mau tập trung lại đây." Flint thổi còi lên.

Ngoại trừ Harry và Draco, tổng cộng có sáu người cạnh tranh vị trí Tầm Thủ, tất cả mọi người đều tập trung ở bên người Flint.

Flint tuyên bố cách chọn lựa, hai người một tổ, cùng Tấn Thủ mới được chọn đánh một trận Quidditch đơn giản, ai có thể ở dưới tình huống bị Bludger quấy nhiễu tìm được quả Snitch trước thì coi như thắng.

"Mà tôi sẽ đánh giá theo căn cứ biểu hiện của từng người để tìm ra ba người xuất sắc nhất, đương nhiên, nếu các cậu bị Bludge đánh trúng rơi xuống đất thì sẽ trực tiếp bị loại." Flint cười híp mắt bổ sung, sau đó, bắt đầu chia tổ.

Không ngoài dự đoán, hoặc nên nói là sớm đã đoán được từ trước, Harry và Draco là một tổ.

+++++++

Thật lòng mà nói, ngoài tổ hai người bọn họ, mấy tổ còn lại thật sự không có chỗ gì đặc sắc, trong bốn người thì đã có ba người bị Bludges đập trúng, Goyle và Crabbe ngồi trên chổi cười không ngừng nghỉ, còn vung vẩy gậy đánh bóng với Harry nữa.

Harry không chút khách khí giơ ngón giữa về phía bọn họ, bước chân lên cái chổi, cùng đợi tiếng còi của Flint.

Cậu nghiêng đầu nhìn Draco một chút, phát hiện hắn cũng đã thu hồi vẻ mặt lười biếng kia, trở nên chăm chú nghiêm túc, môi mỏng khẽ mím lại, con mắt màu xanh xám vẫn lạnh lùng như trước, đường nét gò má trôi chảy, càng tăng vẻ anh tuấn.

"Làm sao vậy, đầu sẹo, ánh mắt nóng rực của cậu khiến tôi muốn giả vờ không biết cũng không được." Draco cũng không quay đầu lại nói, nhưng lông mày có hơi nhếch lên, cười như không cười.

"Đang lo cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nếu bị Bludge đập vào thì phải làm sao bây giờ, nước mắt của Pansy sẽ nhấn chìm phòng y tế mất." Harry hết sức ngả ngớn nói, nhưng kỳ thật trong lòng cậu đang có chút ảo não, khi không lại đi nghiên cứu gò má của Draco để làm cái gì.

"Còn có tâm sự tán gẫu! Tôi có nên khen tâm lý thoải mái của hai cậu không!" Flint đi tới, phát vào đầu mỗi người một phát, một giây sau, không có dấu hiệu nào đã thổi còi lên.

Nhất thời trên sân Quidditch cũng có thêm những quả bóng màu đen bay lên trời theo hai hướng khác nhau.

Trước khi vào sân, Harry đã làm cho mình một bùa điều chỉnh thị lực, nên hiện giờ cậu cũng không cần phải đeo kính, nhưng gió tấp vào mặt thế này khiến cậu không thể không nheo con mắt lại, vừa chú ý những quả Bludges xảo quyệt kia, vừa tìm trái Snitch ở xung quanh.

Quả Snitch thật sự quá nhỏ, bay cũng quá nhanh. Rất nhiều lần Harry tưởng rằng mình đã nhìn thấy nó, kết quả chỉ là những thứ khác phản xạ ánh sáng mà thôi.

Ngoại trừ việc tìm kiếm, Harry cũng thỉnh thoảng chú ý tới động tác của Draco, phát hiện hắn cũng đang đi tìm khắp nơi.

Xét thấy hai Tầm Thủ còn chưa bị Bludge đập trúng, vì thế trận thi đấu này có hơi lâu, một ít người đơn thuần chỉ đến xem náo nhiệt chờ đến mất kiên nhẫn, chuẩn bị rời sân. Nhưng ngay lúc họ sắp rời đi thì, đoàn người đột nhiên ồn ào hẳn lên.

Một quả Bludge không biết phát điên cái gì đột nhiên cứ điên cuồng đuổi theo Harry, Draco ở bên cạnh thì không thèm để ý tới, phảng phất như đập phải Harry là mục tiêu tồn tại duy nhất của nó vậy.

Harry ngồi trên chổi tăng hết tốc lực, trong lòng ảo não chửi thề khắp nơi, vì kỳ nghỉ hè này thấy không có cái gì không đúng, nên cậu đã buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn quên mất còn có Dobby. Con gia tinh này còn chưa biết quyển nhật ký đã rơi vào tay cậu, sẽ không xuất hiện sự kiện khủng bố gì như kiếp trước nữa.

Nguyên bản, một số người chuẩn bị rời đi liền trở lại khán đài, toàn bộ mọi người chen nhau nhìn lên phía trước mặt, cố gắng nhìn rõ việc gì đang xảy ra, trong đám người còn có một vài tiếng kinh ngạc thốt lên khi có khi không.

Bọn Flint đương nhiên cũng nhìn ra chỗ không đúng, họ điều khiển chổi bay đồng loạt bay lên trời, nỗ lực trấn áp quả Bludge kia.

Thành thật mà nói, Harry sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, lúc nãy cậu đang tránh né thì không cẩn thận bị một quả Bludge khác xẹt qua cánh tay, hiện giờ tay phải đang đau muốn chết, tay nắm cán chổi cũng đã hơi run run.

Ngay khi chạy trốn bốn phía, đột nhiên Harry phát hiện quả Snitch, cách cậu không tới một cánh tay, như một món quà Giáng Sinh đáng yêu vô hại treo ở đó. Sau đó, tay bắt bóng của cậu lại phát tác, cậu đưa thẳng tay ra, nắm bàn tay lại, quả Snitch được cậu nắm chắc trong tay.

Nhưng cũng ngay lúc đó, cậu khẽ liếc thấy quả Bludge kia đang bay về phía cậu, muốn tránh thì đã không kịp nữa rồi.

Harry chỉ có thể bi phẫn mở to mắt ra, chí tiến thủ chưa tới, ngược lại còn phải tiến vào phòng y tế.

Nhưng một giây sau, đau đớn như cậu dự đoán lại không xuất hiện, cả người cậu được một vòng tay ấm áp ôm ấp, mang theo mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Tiếp sau đó, Harry nghe được một tiếng kêu rên thống khổ vang lên, cậu lập tức ý thức được mình đã được Draco ôm vào lòng, mà hiện giờ họ đang cùng nhau rơi xuống đất, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của Pansy.

Đoán chừng là do cảnh khốn cùng làm người ta bùng phát tiềm năng, Harry lấy hết sức bình sinh, nhanh chóng đọc thần chú trôi nổi tiếp lấy mình và Draco, một giây sau khi đã rơi xuống đất, cậu liền mau chóng nhảy ra khỏi người Draco, không khống chế được kinh hoảng, giọng run run hỏi Draco có cảm giác gì.

Sắc mặt Draco tái nhợt, bên thái dương còn rơi vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cái miệng nhả độc của hắn.

"Tình huống hiện tại cậu còn có thể hy vọng tôi nói "Rất tốt" sao," Draco tức giận hừ một tiếng, sau khi thưởng thức dáng vẻ gấp muốn chết của Harry, hắn mới chậm rì rì bổ sung, "Nhưng mà tạm thời còn chưa chết được. Quả Bludge kia sao rồi?"

Lời này hỏi cũng như không, vài giây sau khi quả Bludge đó va vào Draco, nó đã bị bọn Flint nhào tới khống chế, bằng không Harry cũng không thể nào khỏe mạnh mà ở chỗ này nói chuyện với Draco.

"Tớ đưa cậu xuống phòng y tế." Harry lại dùng thần chú trôi nổi, cẩn thận từng li từng tí một nâng cậu chủ nhỏ Malfoy so với bình thường càng không thể chọc, có Goyle cùng Crabbe mở đường, Harry cùng Draco trong một đám người mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến phòng y tế.

Trên đường có gặp Lockhart, gã lại một lần nữa muốn xông lên hỗ trợ, mà thực chất là thêm phiền, Harry mặc kệ gã, lặng yên không tiếng động dùng ác chú đánh bay gã lên thân cột.

Cũng vì không bị Lockhart giúp đỡ, mà Draco không trở nên thảm như cậu ở kiếp trước, phu nhân Pomfrey chỉ dùng một giây đồng hồ đã bó xong cánh tay cho hắn.

Draco nhìn qua có vẻ rất hài lòng với y thuật của vị phu nhân này, hắn lễ phép rụt rè cảm ơn bà, dáng vẻ lễ độ quý tộc nho nhã vạn năm khó gặp này khiến bà Pomfrey phải bật cười.

Ngoài Draco ra, những người khác cũng biểu đạt lòng biết ơn, Harry nói cực kỳ chân thành, cậu còn chưa yên tâm hỏi bà Pomfrey rằng có thật là không nghiêm trọng không, còn cần phải chữa trị gì nữa không. Kết quả, còn chưa hỏi xong đã bị Draco lôi đi, chưa hết, cậu còn bị hắn trừng mắt bắt nạt.

(Editor: em nó vì lo cho anh nên mới làm thế. Không cưng thì thôi, còn trừng người ta. Slytherin lúc nào cũng vậy sao?)

"Tôi rất hiếu kỳ lúc sinh ra cậu, rốt cuộc Merlin có cho cậu não không vậy," vừa ra khỏi phòng y tế, Draco đã cay nghiệt nói, "Dưới tình huống như thế còn nhớ rõ đưa tay ra bắt quả Snitch, không biết tôi có nên tuyên dương tinh thần đáng khen của cậu hay không."

"Tớ chỉ phản xạ có điều kiện...." Harry uể oải kháng nghị một tiếng, thu hoạch được một đống tiếng cười thiện ý.

"Nhưng mà tôi lại có một tin tốt cho hai người," Flint tiếp lời, "Căn cứ vào biểu hiện của các cậu, tôi sẽ cho cả hai cùng tiến vào đội Quidditch, bình thường thì huấn luyện chung, thay phiên thi đấu, thế nào, có đồng ý không?"

Harry sửng sốt hai giây, đây là lần đầu nghe được có chuyện này, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại: "Em có thể." Nhưng mà Draco.... Harry nghiêng đầu nhìn qua, hơi căng thẳng, thầm nghĩ nếu Draco không muốn thì mình sẽ rút lui.

Kết quả, tuy Draco trưng bộ mặt thối ra nhưng cũng không có ý kiến phản đối gì.

"Được rồi, vậy thì nhanh vào Đại Sảnh thôi, tôi đang rất đói bụng." Flint nở nụ cười sang sảng, vỗ mạnh vào vai Harry, khiến Harry không khỏi hơi nhăn mặt lại.

Draco cũng nhìn thấy, lông mày bí mật giương lên, sau đó, hắn không chút biến sắc vơ người về phía mình, rồi hai Tầm Thủ mới được chọn của Slytherin lại như thường ngày cùng nhau xuất hiện trên Đại Sảnh.

Một đám người hùng dũng đi tới, bàn nhà Slytherin an tĩnh được một hai giây, sau đó bùng nổ tiếng reo hò cực lớn, tất cả phong độ, lễ nghi gì đó tạm thời lăn vào góc tường đi.

"Draco, cậu không sao chứ!" Pansy đẩy người bên cạnh Draco ra, vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt còn có hơi nước.

"Dừng khóc lại đi, Pansy. Nếu cậu còn nhìn được thì cũng thấy, tôi vẫn còn rất tốt, chỗ nào cũng tốt," Draco gỡ cái tay nắm chặt lấy cánh tay mình của Pansy ra, mang theo Harry, đi tới bàn ăn, "Nhanh lên, đầu sẹo, tôi đói."

Vừa dứt lời, trước mặt liền có thêm hai cái dĩa, trên đó toàn là những món họ thích ăn.

"Cảm ơn, Daphne." Harry nói lời cảm ơn.

"Không cần khách khí," Daphne dùng nĩa chọt chọt salad ở trước mắt, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, "Hai người không có chuyện gì là tốt rồi, cậu có biết không, trong học viện đều đã truyền ầm tin lên, còn có người nói đã thấy hai người các cậu máu me bê bết khắp người."

Harry nghẹn lại một lúc, thế này thì đã quá mức rồi, người truyền tin này chắc là đang nguyền rủa bọn cậu đi.

"Mà chuyện tớ tương đối hiếu kỳ là, Draco, khi nào cậu đã có tinh thần kính dâng như thế vậy," Blaise cười híp mắt, tiếp lời, "Trong ấn tượng của tớ, cậu luôn coi người khác là bia đỡ đạn kia mà."

"Không nói lời nào thì cũng không có ai tưởng cậu bị câm đâu, Blaise. Đưa cái dĩa dạ dày nướng kia cho tôi." Draco lạnh lùng nói.

Blaise nhún nhún vai, nhìn qua không để ý chút nào. Nhưng Harry ngồi bên cạnh không nhịn được run run tay, cậu hơi chột dạ liếc sang bên cạnh, tiếp xúc đến tầm mắt lạnh như băng của hoàng tử Slytherin, cậu sợ đến mức rút tầm mắt về.

Khóe miệng Draco bí mật vểnh lên.

++++++++

Sau một ngày trải qua chuyện hết hồn như vậy, Harry trở về ký túc xá là chỉ muốn ngủ một giấc thôi. Kết quả, vừa nằm xuống chưa được mấy phút, thì cậu đã nghe thấy tiếng nổ quen thuộc.

Hơi đau đầu nhìn ra ngoài giường, không ngoài dự đoán thấy được một con gia tinh đang đứng cạnh giường cậu, nếu như nói cậu vẫn còn hơi tức giận, thì sau khi thấy mấy cuộn băng cứu thương trên tay Dobby, cơn tức giận kia đã bay đi không còn dấu tích.

"Ngài Harry! Dobby...Dobby luôn muốn gặp ngài," giọng nói của Dobby vẫn sắc nhọn như trước, "Gặp được ngài, Dobby chịu không nổi vinh hạnh này."

"Xin chào, Dobby, ngươi ngồi xuống trước đã." Harry nói, rồi cho căn phòng một thần chú yên tĩnh.

Dobby phát ra một tiếng nức nở, đôi mắt to như hai quả tennis tràn ngập nước mắt, "Dobby thực sự quá cảm động, chưa từng, chưa từng có một phù thủy nào lại đối xử với Dobby...bình đẳng như vậy."

"Được rồi, chuyện này không có gì đâu, Dobby, ta có thể hỏi vì sao ngươi lại ở chỗ này không." Harry lo lắng nó sẽ kích động đến ngất luôn, nên vội vàng chuyển đề tài về.

"Tiên sinh, ngài vĩ đại cỡ nào, không một ai ngoài ngài có thể đánh bại Tên Đó," Dobby vẫn tiếp tục kích động, "Dobby hy vọng có thể giúp đỡ ngài một chút, vì thế, Dobby tới để báo tin, cho dù tay của mình có bị ném vào lò nướng đi chăng nữa."

Quả nhiên, Harry bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười, nhìn cổ vũ Dobby.

"Dobby vốn hy vọng có thể ngăn cản ngài Harry về trường học, nhưng không thể thành công, Dobby là một con gia tinh vô dụng," Dobby lại nghẹn ngào một tiếng, "Ngài Harry không nên về đây, Dobby biết được một âm mưu, hiện giờ Hogwarts rất nguy hiểm, ngài Harry mau rời khỏi nơi này đi."

"Ngươi nói âm mưu, hẳn là liên quan đến một quyển nhật ký, có phải không," Harry mỉm cười nhìn dáng vẻ sửng sốt của gia tinh ở trước mặt, "Làm ơn đừng hỏi ta làm sao mà biết được, nhưng hãy tin ta, nguy cơ đã được giải trừ, quyển nhật ký hiện tại đang ở trong tay ta. Hơn nữa.... Kỳ thật ông ấy vốn cũng không định nhắm vào ta." Ngài Malfoy là nhắm vào ngài Weasley cơ, hơn nữa ngài Malfoy cũng không ngờ tới chuyện thả tử xà ra ngoài, chứ chưa nói tới tai nạn liên tiếp sau đó.

"Harry Potter quả nhiên là một phù thủy vĩ đại, cậu ấy biết tất cả mọi chuyện!" Dobby hét lên một tiếng, sau đó như thật không dám tin, nó rụt rè hỏi lại, "Ngài Harry có chắc chắn không?"

"Phải, ta cực kỳ chắc chắn. Vì thế, đừng tiếp tục nỗ lực cứu vớt ta nữa, Dobby, quả Bludge kia hơi dọa người đó." Harry cười cười, nhưng bởi vì nghĩ đến Draco nên nụ cười trở nên hơi miễn cưỡng.

Trên mặt Dobby lóe qua nét xấu hổ, nhưng rất nhanh lại biến thành ủ rũ, "Dobby lại khiến Harry Potter thêm phiền toái...."

"Không phải vậy, Dobby, ta thật cao hứng khi được ngươi quan tâm, cũng cảm ơn ngươi vì đã báo tin cho ta," Harry trở nên nghiêm túc nói, "Vì lẽ đó, ta còn có một chuyện làm phiền người."

Dobby liều mạng gật đầu.

"Chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng ngươi sẽ không nói cho bất kỳ người nào. Còn nữa, cậu chủ nhỏ của ngươi, Draco Malfoy, cậu ấy có thể không phải là một chủ nhân tốt bụng, nhưng cậu ấy lại là bạn của ta. Vì thế, đừng chán ghét cậu ấy, có được không, cậu ấy cũng không xấu như vẻ bên ngoài." Harry nói rõ ràng từng chữ một, con mắt màu lục bích lấp lánh dưới ánh trăng, xinh đẹp y như hai viên đá quý.

Dobby cũng thật lòng gật đầu, đảm bảo với Harry, "Dobby sẽ. Dobby cũng sẽ bảo vệ cậu chủ nhỏ Draco, bởi vì cậu chủ nhỏ là bạn của ngài Harry."

"Vậy thì cảm ơn rất nhiều," Harry cười cười, đưa tay ra về phía gia tinh, "Rất hân hạnh được quen biết ngươi, Dobby."

Dobby sửng sốt một hai giây, sau đó biến thành gào khóc, "Ngài Harry.... Ngài thật tốt bụng, chưa từng có phù thủy nào nguyện ý bắt tay với Dobby...."

Harry chủ động nắm chặt lấy tay Dobby, lắc đầu một cái, "Tha thứ cho ta không thể đồng ý với ngươi, ta biết có một người tên là Hermione Granger, cô ấy là phù thủy quan tâm đến gia tinh nhất mà ta từng gặp."

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi, Dobby. Nếu có cơ hội, hoan nghênh ngươi trở lại." Harry nói chân thành.

Dobby gật gù, nước mắt còn chưa thu lại.

"Tạm biệt, ngài Harry." Dobby dùng giọng the thé của mình nói lời từ biệt, sau đó phát ra tiếng nổ tung ngắn ngủi, rồi biến mất, phòng ngủ triệt để yên tĩnh trở lại.

+++++++++

Sáng hôm sau, Harry bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Mơ mơ hồ hồ quơ tay, bất ngờ chạm phải thứ gì đó mềm mại.

Harry vô ý thức đưa tay đυ.ng thêm lần nữa, cuối cùng vẫn phải giãy dụa ngồi dậy, liếc mắt thì thấy có bó hoa màu trắng tinh khiết được đặt trên bàn tự lúc nào không hay.

Harry bốc lên một đống dấu chấm hỏi, đây là cái gì?!

Xoay hoa qua lại, nghiên cứu đến nửa ngày, phát hiện mình không hề biết đây là loại hoa gì, chỉ có thể kết luận bông hoa này rất đẹp.... Nhưng mà cũng may phía dưới hoa còn có một tờ nhắn. Harry cầm lên, đập vào mắt là những dòng chữ hơi ngoáy ngó những vẫn tao nhã đẹp đẽ, vừa nhìn cũng biết người ghi đã luyện tập rất nhiều năm.

"Bông hoa này là của người khác nhờ tôi chuyển cho anh làm quà sinh nhật, thành thật mà nói, tôi không hề muốn đưa cho anh một chút nào, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không thể phụ tấm lòng của người kia, vì thế mới đưa tới. Cũng vì lý do đó nên mới trì hoãn hơn một tháng, xin lỗi.

P/S: Loài hoa này tên là hoa xuyên tuyết, đã tuyệt chủng rất nhiều năm trong Giới Phù Thủy, mang ý nghĩa là tưởng niệm."

Thân ái, kí tên Z.

Hoa xuyên tuyết.... Harry cầm lấy bó hoa trắng được buộc tỉ mỉ kia, một mùi thơm thanh mát phả vào mặt, mang theo nhàn nhạt cay đắng, khiến người ta liên tưởng tới một thiếu nữ bi thương không có cách nào nói ra lời yêu say đắm.

Mà ở ký túc xá sát vách....

Alvin chậm rãi buộc dây giày, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi cô gái ngồi đối diện, "Cô đưa hoa cho cậu ấy?"

Cô bé đối diện có một mái tóc quăn màu vàng óng xinh đẹp, mặc áo sơ mi màu trắng thuần khiết kết hợp với váy tầng màu xanh lam, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng, không chút thay đổi "Ừ" một tiếng, coi như đã trả lời.

"Cũng thật ngạc nhiên a, cho nên mới nói phụ nữ thật sự rất khó dự đoán được. Tôi vốn tưởng rằng lòng ganh tỵ sẽ khiến cô không có cách nào cho phép bản thân giao hoa ra, không nghĩ tới cô lại khiến người ta kinh ngạc như vậy." Trên gương mặt tinh xảo đáng yêu của Alvin lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm không hợp tuổi.

"Việc này không có quan hệ gì với anh." Z khô khốc nói.

"Đương nhiên, tôi cũng không muốn xen vào chuyện rắc rối của mấy người," Alvin nhìn vào gương, khoác thêm áo choàng, vẫn mỉm cười như trước, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, "Nhưng mà tôi rất hiếu kỳ, nhiều lần vượt thời gian dừng lại thời không không thuộc về mình như vậy, cơ thể của cô sắp không chịu nổi rồi đi."

Trong phòng rơi vào trầm mặc, sắc mặt của Z tuyệt đối không ổn, như chính Alvin nói, sắc mặt của cô đã trắng xám đến mức vừa nhìn cũng biết thân thể đang trong mức độ suy yếu.

"Nếu còn chưa muốn chết thì, mau về Cục Thời Không đi. Chúng ta cũng không phải là Andrea, không có năng lượng thủy mạnh mẽ như vậy để chữa trị cho cơ thể cô, mà chính cô cũng biết cơ thể của cô vì chuyện lần trước mà đã bị tổn hại nhiều lắm rồi." Alvin nhàn nhạt nói, nụ cười trên mặt biến mất không thấy tăm hơi, con mắt màu xanh lam trở nên sâu thẳm như hai hồ nước không đáy.

"Đã mất đi, thì không thể trở lại được." Alvin nói xong câu đó rồi rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Z, mặt không chút thay đổi nhìn Hồ Đen ở bên ngoài cửa sổ.

Mất đi, thì không thể trở lại được.... Cô đột nhiên nở nụ cười, nước mắt chậm rãi rơi xuống gò má tinh xảo, nhỏ xuống bệ cửa sổ màu trắng.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có năm ngàn chữ a, cực kỳ tỏa sáng a!

Lăn lộn cầu khen ngợi ~~~~~~~~~~~ bình luận nhiều tôi mới có động lực viết a!

(Editor: Tác giả, ý cô/anh là gì? Tức là bình luận nhiều cô mới chịu viết dài có đúng không?

Đáng lý ra hôm qua đã định đăng chương này rồi, nhưng vì dài quá nên hôm nay mới làm xong. Tổng kết hôm qua với hôm nay, tôi đã dịch xong các oneshot sau: The Mirror, The Day DEAR Ron Lost It, The Best Crime Ever. Các bạn vào phần tác phẩm của tôi mà tìm đọc. Hiện giờ tôi đã dịch được một nữa oneshot tiếp theo là The Mysterious Cat, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, mai sẽ làm xong đăng cho mọi người. Mọi người nhớ hóng.)