Chương 2: Khó theo đuổi

Bạn cậu ta, Lâm Chu, từng nói: "Cô ấy vốn dĩ đã là mỹ nhân, hơn nữa còn là đại mỹ nhân. Tớ thấy cô ấy còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi hiện tại của trường mình nhiều. Chỉ là cô ấy quá mức khiêm tốn, bình thường ở trường, ngoài giờ thể dục và đi vệ sinh thì hầu như không ra khỏi cửa lớp. Hơn nữa, nghe nói cô ấy cực kỳ khó theo đuổi. Phùng Thành từng theo đuổi cô ấy một thời gian dài, biết cô ấy thiếu tiền, nhưng có đốt tiền bao nhiêu cũng không lay chuyển được, người ta căn bản không thèm ngó tới, thà đi viết bài tập thuê, bày hàng ở chợ trời còn hơn là nhận tiền của nam sinh."

Nhìn Lâm Yên phơi nắng bày hàng ở đây, Tiêu Phàm thấy hơi xót xa, liền nói: "Những thứ này của cậu bán bao nhiêu, tôi mua hết."

Lâm Yên đang nhìn về phía xa, tay cầm sách phe phẩy, nghe Tiêu Phàm nói vậy thì kinh ngạc nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu mua mấy thứ này làm gì? Nhà cậu có nhiều chị em gái lắm à?"

"Không có." Tiêu Phàm đáp: "Dù sao cậu cũng phải bán, bán cho tôi cũng vậy mà, tôi mua hết cho cậu, cậu cũng được nghỉ sớm. Cậu chưa ăn trưa đâu nhỉ, tôi mời cậu đi ăn nhé, ở trung tâm thương mại mới khai trương một quán ăn Tây, nghe nói đầu bếp là đầu bếp nổi tiếng được mời từ Bắc Thành về, món bít tết làm rất ngon."

Lâm Yên đưa tay sắp xếp lại đồ trang sức bị người ta xáo trộn trên tấm thảm, đầu cũng không ngẩng lên đáp: "Tôi không đi, cậu tự đi đi."

"Đừng mà." Tiêu Phàm nói: "Tôi đã đặt chỗ rồi."

Lâm Yên đáp: "Vậy cậu mời người khác đi, tôi không biết ăn đồ Tây, cũng không thích ăn."

Cô sắp xếp đồ trang sức xong, chìa tay phải về phía Tiêu Phàm, nói: "Đưa tiền viết bài tập đây."

Tiêu Phàm nhìn Lâm Yên, hỏi: "Cậu thật sự không đi?"

"Không đi."

"..."

Giằng co một lúc, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lâm Yên, Tiêu Phàm cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người đều nói Lâm Yên khó theo đuổi.

Cậu ta móc ví tiền từ trong túi quần ra, rút hết số tiền mặt bên trong đặt vào tay Lâm Yên.

Lâm Yên nhìn xấp tiền khá dày, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, ngạc nhiên lên tiếng: "Cậu thích làm từ thiện lắm à?"

Tiêu Phàm: "..."

Lâm Yên cúi đầu lấy đi một trăm tệ thuộc về mình, đưa trả lại số tiền còn lại cho Tiêu Phàm, nói: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi chỉ nhận số tiền thuộc về mình. Tôi cũng không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi, không cần người khác bố thí."

Thấy Lâm Yên không chịu nhận thêm tiền, Tiêu Phàm đành phải cất tiền vào ví. Cậu ta cuộn quyển bài tập của mình lại, ngồi xổm trước quầy hàng của Lâm Yên nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Lâm Yên, nói thật lòng, tôi muốn theo đuổi cậu, cậu thấy tôi có cơ hội không?"

Lâm Yên đã sớm nhận ra điều đó.

Cô cất tiền vào túi xách, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, cũng nghiêm túc trả lời cậu ta: "Không có. Cậu không phải là kiểu người tôi thích, hiện tại tôi cũng không muốn yêu đương."

"Cậu sợ ảnh hưởng đến việc học?" Tiêu Phàm vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?"

Lâm Yên đáp: "Không liên quan đến việc có ảnh hưởng đến học tập hay không. Tôi đã nói rồi, tôi không thích kiểu người như cậu."

"Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?" Tiêu Phàm vẫn chưa chịu chết tâm, tiếp tục hỏi dồn.

Lâm Yên nhìn Tiêu Phàm, im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Cậu thật sự muốn tôi nói thật sao?"

Tiêu Phàm gật đầu, "Đương nhiên."

Lâm Yên bèn nói thẳng với cậu ta: "Tôi thích người thông minh, có năng lực mạnh mẽ khiến tôi phải ngưỡng mộ, ít nhất là không phải người ngay cả bài tập hè cũng phải nhờ người khác làm hộ."

Tiêu Phàm: "..."

Lâm Yên nhìn Tiêu Phàm, tiếp tục nói: "Và điều quan trọng nhất là, tôi cần cảm giác rung động. Nhưng Tiêu Phàm, tôi không hề có chút cảm giác rung động nào với cậu cả. Tôi có thể làm bạn học, làm bạn bè với cậu, nhưng tôi sẽ không thích cậu."

Lúc này, Tiêu Phàm bỗng nhiên hiểu rõ hơn vì sao mọi người đều nói Lâm Yên khó theo đuổi.

Bởi vì cô thực sự không hề dây dưa, cô rất rõ ràng mình muốn gì, cho nên khi từ chối người khác cũng rất dứt khoát, không cho đối phương chút hy vọng nào.

Cậu ta hoàn toàn hết hy vọng, thở dài một tiếng, nói: "Vậy trưa nay mời cậu ăn cơm cũng không được sao? Tôi thật sự đã đặt chỗ rồi."

Lâm Yên đáp: "Tôi thật sự không đi đâu, cậu mời bạn bè cậu đi ăn đi."

Tiêu Phàm hoàn toàn không thể thuyết phục được Lâm Yên, năn nỉ cô hồi lâu, cuối cùng cũng đành phải tự mình rời đi.

Và ngay sau khi Tiêu Phàm rời đi không lâu, Lâm Yên nhận được một cuộc gọi từ số lạ ở Bắc Thành.

Ban đầu cô tưởng là điện thoại lừa đảo, nên khi chuông reo lần đầu tiên, cô đã trực tiếp cúp máy.

Nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại lại reo lần thứ hai.

Cô nhìn chằm chằm vào dãy số lạ một lúc, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe, đưa điện thoại lên tai.

"Tiểu Yên?" Giọng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe giọng, có vẻ là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi.