Chương 52: Cậu đang chơi? Hay là nghiêm túc?

Chỉ còn một tháng nữa là thi đại học, Thẩm Yến rất ít khi đến trường.

Ban đầu không có Thẩm Yến, cô sẽ nhớ anh, khiến cô mất tập trung trong giờ học.

Dần dần, cô bình tĩnh lại, Phạm Tư Tư lợi dụng thời gian ôn tập trong lớp, vào lần thi thử cuối cùng, đạt một trình độ mới.

Thứ sáu, tan học vào buổi chiều, Thẩm Yến muốn tới đón cô cho nên lúc sáng đi học cô đã bảo tài xế không cần phải tới đón mình.

Từ Văn Lệ đứng ở cổng trường, vây quanh cô ta là một nhóm tóc vàng, bọn họ chỉ vào Phạm Tư Tư, thảo luận gì đó.

Phạm Tư Tư lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Yến.

“Đợi mày hơi lâu rồi đấy.”

Cô hơi sợ, cho nên gửi tin nhắn hỏi anh khi nào đến.

Từ Văn Lệ giật lấy điện thoại của cô, trên màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị cái tên Thẩm Yến, cô ta cười nói: “Chờ mày nửa ngày rồi.”

Phạm Tư Tư bị đám người của Từ Văn Lệ kéo đi, Thẩm Yến nhận được tin nhắn của Lâm Tư Triết, anh vội vàng đi tới con ngõ nhỏ mà Lâm Tư Triết đề cập.

Lâm Tư Triết đang ứng phó với đám người, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Yến, hốc mắt đỏ hoe của Phạm Tư Tư rơi nước mắt.

Từ Văn Lệ kéo cánh tay của một người đàn ông 30 tuổi, nũng nịu nói: “Anh Vạn~, chính cậu ta ép em phải chuyển trường.”

Thẩm Yến đi qua che trước người Phạm Tư Tư, nói với Lâm Tư Triết: “Cậu đưa cô ấy đi trước đi.”

Người của anh Vạn ngăn Lâm Tư Triết lại, mặt lộ vẻ châm chọc: “Sao nào? Muốn báo cảnh sát?”

Phạm Tư Tư cầm tay Thẩm Yến, cô hơi run rẩy, cô chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.

Thẩm Yến nắm lấy tay cô, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải gọi cảnh sát, bạn gái của tôi nhát gan, để cô ấy đi trước, có chuyện gì thì chúng ta giải quyết với nhau.”

Phạm Tư Tư nắm chặt tay anh, khoảnh khắc này, cô muốn sống chết cùng anh, cho dù bị đánh thì cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh.

Đàn em của anh Vạn được chỉ thị phải hành động nhanh, Thẩm Yến và Lâm Tư Triết không so được với chúng, Phạm Tư Tư bị Từ Văn Lệ kéo sang một bên, đang định dạy cô một bài học thì Thẩm Yến nắm lấy cổ tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Cô muốn chết?”

Anh Vạn nhân lúc anh chưa chuẩn bị thì dùng chân đá, Thẩm Yến ngã xuống đất, Phạm Tư Tư chạy tới, ôm lấy Thẩm Yến.

“Đừng đánh anh ấy, đừng đánh anh ấy.”

Nhìn cô gái nhỏ khóc như hoa lê đái vũ, anh Vạn có hơi đau lòng, tâm tư nổi lên, hắn sờ cằm, hỏi Từ Văn Lệ: “Đây là bạn học của em à? Nhìn mềm thật, hai đứa đó ngủ với nhau chưa?”

Lâm Tư Triết bị một nhóm người ghìm xuống đất.

Thắt lưng của Thẩm Yến bị cú đá đó đến nửa ngày vẫn không thể động đậy, cô đè lên người anh khiến anh cảm thấy hơi đau nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Tình cảm của cô luôn giấu ở trong lòng, đây là lần đầu tiên cô công khai như vậy.

Từ Văn Lệ nhìn dáng vẻ da^ʍ dê của anh Vạn, trong lòng có hơi khó chịu: “Anh à, chắc chắn cô ta bị chơi lâu rồi, hai người bọn họ hay làm bậy làm bạ ở trường lắm.”

Anh Vạn nghe vậy, mắt sáng lên: “Như vậy lại càng tốt, ông đây không thích chơi gái còn tinh.”

Khi Phạm Tư Tư sắp bị bàn tay đó chạm vào mặt, cô ôm Thẩm Yến, úp mặt vào lưng anh, hét lên: “Đừng chạm vào tôi, các anh làm như vậy là phạm pháp.”

Anh Vạn cười thành tiếng: “Phạm pháp? Ha ha, đúng là một cô gái dễ thương, con nhãi ranh này, làm con đĩ này chắc hẳn sướиɠ lắm đây, nhìn cái miệng nhỏ kia mà xem, nếu ngậm dươиɠ ѵậŧ chắc sẽ thoải mái lắm.’

Thẩm Yến nói nhỏ với Phạm Tư Tư: “Bé ngoan, em đừng khóc.”

Phạm Tư Tư ôm anh, thề sống chết cùng nhau.

Thẩm Yến khinh bỉ nói với anh Vạn: “Mày dám chạm vào cô ấy thử xem, trừ khi mày không muốn sống nữa.”

Cuộc chiến trong con hẻm nhỏ kết thúc bằng việc vào đồn cảnh sát.

Thẩm Yến được đưa vào bệnh viện, thắt lưng và xương sườn bị gãy, chân Lâm Tư Triết bị thương, cả hai vinh dự được nằm viện.

Phạm Tư Tư được Thẩm Lực đưa về nhà, những lời răn dạy của Phương Vận bị Thẩm Lực đè xuống.

Đối phương bị giam giữ 15 ngày, phạt 200 nhân dân tệ.

Thẩm Yến ở bệnh viện.

Phương Vận mắng anh lỗ mãng.

Trong nhận thức của Phương Vận, Thẩm Yến sẽ làm chính trị gia, đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến việc tham gia chính trị sau này.

Từ những lời Phương Vận nói, tam quan của Lâm Tư Triết tan nát——

Thẩm Yến và Phạm Tư Tư thật sự là anh em!!!!

Cậu cố nén cảm xúc trong lòng, chịu đựng đến khi Phương Vận rời đi, ngón tay xoa lông mày: “Cậu và...”

Con ngươi của Thẩm Yến sâu thẳm, nhìn cậu chằm chằm: “Đúng vậy.”

Lâm Tư Triết nhìn thẳng về phía Thẩm Yến, trong đầu hiện lên đôi mắt dịu dàng và kiên định của Phạm Tư Tư, xoa ngón tay, nở nụ cười nhạt: “Hứng thú chơi đùa? Hay là yêu?”

Trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng nên biết hậu quả của sự việc.

Lâm Tư Triết liếʍ môi, nói tiếp: “Vào ngày sinh nhật của cậu, lúc cậu về đón cậu ấy tớ đã cảm nhận được sự khác biệt của cậu ấy. Sau đó ở hành lang nhìn thấy các cậu hôn nhau...”

Sau đó, các cậu làm chuyện đó ở sân thượng.

Đây đâu phải chuyện anh em nên làm.

Mà anh còn hào phóng thừa nhận cô là bạn gái của anh.

Vẻ mặt khó tin của Lâm Tư Triết ngày càng đậm, hai mắt cậu đỏ ngầu, khàn giọng hỏi: “Cậu đang chơi? Hay là nghiêm túc?”

Người nằm trên giường bên yên lặng, không nói một câu nào.

Lâm Tư Triết làm bạn với anh nhiều năm như vậy, từ tiểu học đến cấp ba, quen biết anh lâu như vậy, cậu chưa từng thấy anh gần gũi với cô gái nào như vậy.

Không giống như đang chơi.

Vậy giữa bọn họ——

“Cậu ấy thì sao? Nếu dì Phương biết quan hệ của các cậu, chắc chắn sẽ——”

“Tớ biết cậu muốn nói gì.” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Yến vẫn lên tiếng: “Tớ quá ích kỷ, chưa từng nghĩ cho cô ấy, tớ muốn cô ấy, không kiềm chế được.”

——Không kiềm chế được.

Lâm Tư Triết siết chặt tay, dáng vẻ Phạm Tư Tư thề sống chết cùng nhau trong con ngõ nhỏ hiện lên, giọng điệu có hơi lạnh lùng: “Cậu là con trai của thị trưởng, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ bị phóng đại, mà cậu còn dám công khai như vậy, cậu đang hại cậu ấy, cũng đang hại chính mình.”

Khóe môi mím chặt của Thẩm Yến mấp máy: “Tớ nói tớ không kiềm chế được.”

Sắc mặt của Lâm Tư Triết tối sầm: “Không kiềm chế được liền muốn hủy hoại cậu ấy? Hủy hoại chính mình?”

—— huỷ hoại cô.

Thẩm Yến nhắm mắt lại, không nói gì.

Phòng bệnh yên tĩnh đến chết người, điện thoại vang lên, Thẩm Yến bấm vào, là tin nhắn Phạm Tư Tư gửi tới.

“Em không thể đi ra ngoài, anh có khỏe không?”

Lâm Tư Triết biết người gửi tin nhắn đến vào lúc này chắc chắn là Phạm Tư Tư, sau một lúc bối rối, cậu vẫn không nhịn được: “Thẩm Yến, cậu làm việc gì cũng thận trọng, suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận hơn tớ, là một người anh em tốt của cậu, nhìn thấy cậu có người mình thích nhất định phải vui mừng cho cậu, nhưng cậu thích ai cũng được, chỉ lac người có cùng quan hệ huyết thống với cậu là không được. Không kiềm chế được thì cũng phải kiềm chế lại.”

Bàn tay đang gõ chữ của Thẩm Yến dừng một lúc, nói: “Tớ không có ý định kiềm chế.”

Cùng lúc đó, tin nhắn được gửi đi.

“Anh không sao, có nhớ anh không?”

Phạm Tư Tư nhận được tin nhắn, đôi mắt ửng hồng vừa mới khóc xong, cô không hề nghĩ ngợi mà gọi điện thoại cho anh.

Lâm Tư Triết nghe hai người nói chuyện điện thoại đầy ngọt ngào thì cảm thấy khó thở, cậu cầm hộp thuốc đi ra ban công hút.

Thẩm Yến cúp điện thoại thì đi qua, cầm lấy điếu thuốc, mây mù lượn lờ.

“Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên rất lạ, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy mặc váy trắng, sợ sệt nhìn mẹ của tớ, trông giống hệt một con thỏ như cậu đã miêu tả.”

“Cậu biết đấy, trong mấy năm qua, mẹ tớ luôn tẩy não tớ, hy vọng tớ có thể liên lạc với những người trong tỉnh, hy vọng tớ có thể theo đuổi Tiền Giai Giai, một cô gái mà tớ chỉ mới gặp hai lần.”

“Không phải tớ không thể kiềm chế, tối hôm cô ấy chuyển đến, tớ gặp mộng xuân, tớ cảm thấy bản thân rất xấu xa, rất lưu manh, có những suy nghĩ kỳ lạ với em gái của mình.”

“Điều buồn cười chính là cô ấy mới đến nhà tớ không lâu, mẹ tớ đã bảo cô ấy phải giữ khoảng cách với tớ, cô ấy nghe lời gọi tớ là anh trai, cảm xúc kỳ lạ trong lòng tớ nổi lên khiến tớ không thở nổi.”

Thảm Yến phả hơi khói thuốc cuối cùng, tự giễu mà cười thành tiếng: “Có lẽ tớ là một kẻ biếи ŧɦái.”