Chương 47: Sân thượng

Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc.

Tại buổi lễ, Thẩm Yến đứng trên bục với tư cách người đại diện, các cô gái bên dưới ồn ào.

Thỉnh thoảng Phạm Tư Tư vẫn tự hỏi tạo sao anh lại thích một cô gái bình thường như mình.

Không phải cô đánh giá thấp bản thân mà là anh quá xuất sắc.

Thi đỗ đại học ở thành phố B, là Thẩm Yến được tuyển thẳng.

Mọi sự sắp xếp của anh đều là kế hoạch ở bên cô lâu dài.

Phạm Tư Tư biết mình không có lý do gì để kéo chân anh.

Trong tiết tự học buổi tối, Thẩm Yến giúp cô phân loại các dạng bài sai, phân tích nguyên nhân làm sai.

Buổi sáng đi học, giáo viên chủ yếu chữa đề thi.

Thẩm Yến không nghe nhưng trạng thái rất nghiêm túc, cô cảm thấy có hơi kỳ lạ cho nên nhìn sang.

Anh đang đọc các tạp chí khiêu da^ʍ mà bọn con trai truyền tay nhau.

Tiêu đề lớn ——Muốn bị hãʍ Ꮒϊếp tập thể và cảm giác được 100 dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong là như thế nào.

Hai gò má của cô lập tức đỏ bừng, anh bình tĩnh liếc nhìn cô: “Chăm chú nghe giảng đi.”

Mọi suy nghĩ của Phạm Tư Tư đều đặt lên tạp chí khiêu da^ʍ của anh, căn bản không nghiêm túc nghe giảng.

Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Yến nằm trên bàn, nhìn chằm chằm Phạm Tư Tư, người đang ngồi ngay ngắn và nghiêm túc làm đề.

Đôi mi mảnh khẽ rung, sườn mặt dịu dàng, xinh đẹp.

Anh nhớ tới lời nói của Lục Đình Hạo——

“Nếu em thực sự yêu em ấy thì không nên kéo em ấy xuống vực sâu. Ở tuổi này của em, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, làm tổn thương em ấy, nhưng chờ sau này khi em thực sự trưởng thành, em sẽ nhận ra hành vi của mình rất ích kỷ, cái mà em gọi là tình yêu căn bản không bảo vệ được em ấy.”

Phạm Tư Tư thấy các bạn đều đang nằm ngủ trên bàn, cô cẩn thận quay đầu lại, nhìn xung quanh, rồi cúi người hôn lên môi anh: “Anh đừng nhìn em nữa, em không tập trung được.”

Đôi mắt nóng rực, chăm chú như vậy, sao cô có thể bình tĩnh được.

Thẩm Yến nắm tay cô, giọng nói thâm trầm: “Vậy đừng làm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Hôn lưỡi trong lớp học là một thú vui ly kỳ và tội lỗi.

Anh mυ"ŧ lấy đôi môi mềm mại của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng và trơn trượt của anh xâm chiếm và nghịch ngợm một cách bừa bãi.

Khi kết thúc, hai má cô đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, anh đặt ngón tay lên môi cô, cười khẽ: “Biểu cảm của bé ngoan nhìn anh da^ʍ lắm đấy.”

Ánh mắt của cô mơ hồ, cái miệng nhỏ hơi hé mở, giống như đang mời gọi anh.

Thẩm Yến đi ra ngoài một lúc, anh gửi tin nhắn Wechat bảo cô lên sân thượng, do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn đi.

Sân thượng.

Đây là lần thứ hai cô lên đây.

Trước kia anh dẫn cô lên, cô sợ hội học sinh sẽ trừ điểm, đến lúc đó chủ nhiệm lớp sẽ gọi lên nói chuyện.

Việc cô là con gái của thị trưởng không ai đề cập trong quá trình nhập học.

Thẩm Yến thì khác, cho dù anh không có thân phận con trai của thị trưởng thì giáo viên vẫn sẽ nhẹ nhàng với anh.

Giáo viên nói không vì điểm số mà có thành kiến với học sinh, con người ai cũng có cảm xúc, không có khả năng không có thành kiến.

Sân thượng có tầm nhìn rộng, bình thường được khóa bằng khóa.

Gió xuân thôi vào mặt, ấm áp dễ dịu.

Chiếc bàn gãy được ghép lại, anh nằm trên đó, còn cô thì ngồi im.

Anh giang hai tay ra: “Bé ngoan, nằm xuống đi.”

Cô quay đầu nhìn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nằm xuống.

Anh nghiêng người, áo đồng phục bó sát cơ thể, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, vừa hay môi áp lên môi anh.

Ánh mắt chạm nhau, mơ hồ không rõ.

Chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng mềm mại, trao đổi nước miếng, lòng bàn tay to rộng hào phóng vuốt ve cơ thể cô qua bộ đồng phục học sinh.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi sắp không thở được nữa mới buông ra, bộ ngực phập phồng dưới lớp áo đồng phục, ánh mắt cầu xin đầy đáng thương: “Cứng.”

“Ư...”

Bàn tay nhỏ bé tiến vào trong quần đồng phục học sinh của anh, cô cảm nhận được sự đυ.ng chạm nóng bỏng như thiêu đốt, ngón tay cô co lại, sắc mặt hơi thay đổi.

“Không được...Thẩm Yến...”

Nếu bị ai đó phát hiện thì chết mất.