Nhà họ Thẩm.
Ba anh em vừa về nhà không bao lâu thì Thẩm Lực cũng về.
Ánh mắt của Phương Vận vẫn ái oán nhìn Phạm Tư Tư, cô nhỏ giọng nói: “Dì ạ.”
Không có gọi Thẩm Lực là cha.
Cô không gọi được.
Cho dù mẹ từng nói cha và mẹ từng rất yêu nhau.
Khi mang thai mẹ lừa cha cho nên cô mới thiếu mất tình thương của cha.
Thẩm Lực uống rượu, cầm bát canh giải rượu cho Phương Vận chuẩn bị, ông gọi Phạm Tư Tư: “Tư Tư, lại đây.”
Phạm Tư Tư đứng đối diện với Thẩm Lực, nghe sự sắp xếp của ông.
Ông nói sẽ sắp xếp lớp học bổ túc tốt nhất cho cô, đồng thời đăng ký cho cô một số lớp học theo sở thích để bồi dưỡng tình cảm.
Mẹ của Phạm Tư Tư là một vũ công, lúc ấy Thẩm Lực đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, phải theo đuổi rất quyết liệt thì mới đuổi đến tay.
Ông muốn bồi dưỡng Phạm Tư Tư trở thành người giống như mẹ của cô.
Sắc mặt của Phương Vận ngày càng lạnh, mãi cho đến khi nghe thấy Thẩm Lực bày tỏ thì mới không nhịn được mà hét lên: “Thẩm Lực! Đủ rồi!”
Phạm Tư Tư bị Phương Vận đuổi lên lầu, tay cô đổ đầy mồ hôi, Phương Vận vừa rồi như muốn ăn thịt cô vậy.
*
Khi lên đầu, cô thấy Thẩm Yến đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi xuống lầu.
Xung quanh mũi tràn ngập mùi thơm của sữa thắm, Phạm Tư Tư hít sâu một hơi, không biết nên gọi là anh trai hay cái gì nữa.
Cả ngày, cô chỉ vật lộn với câu hỏi này.
Không khí trở nên ngột ngạt, cô mấp máy môi, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thẩm Yến hơi ngước mắt lên, giọng điệu bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Tôi dùng máy sấy trong phòng cô.”
Phạm Tư Tư sững sờ, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen vẫn còn đang nhỏ nước.
Cửa phòng không khóa, căn phòng được Thẩm Lực đặc biệt sắp xếp và trang trí, một màu hồng công chúa.
Có thể thấy được Thẩm Lực thật sự muốn nuôi Phạm Tư Tư như một cô công chúa nhỏ.
Thẩm Yến nhếch môi, cha vẫn chưa hiểu rõ mẹ.
Anh đứng ở phòng cô, tiếng máy sấy vo ve, suy nghĩ của cô quay cuồng theo nó.
Âm thanh đột ngột dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bất giác, cô cảm thấy giữa mình và Thẩm Yến có gì đó ái muội.
Cô đã trưởng thành nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi với người con trai nào như vậy.
*
“A Yến?” Cửa phòng mở ra, Phương Vận nhìn bóng lưng của Thẩm Yến.
Anh đang đứng đối diện với Phạm Tư Tư, bà hiểu Thẩm Yến, từ trước đến nay anh chưa từng tiếp xúc với con gái.
Mà cái người Phạm Tư Tư lại có thể quyến rũ con trai cưng của bà vào trong phòng ngay ngày thứ hai chuyển đến.
Bà nắm chặt tay, trái tim co thắt, sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Yến đặt máy sấy lên mặt bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng của cô.
“Cô thích đỏ mặt lắm à?”
Phạm Tư Tư nhìn Phương Vận đứng ngoài cửa, con ngươi của Phương Vận tràn ngập ghen tỵ, cô rất quen thuộc với chúng.
“Không.” Cô bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ căn nhà này, ngoại trừ Thẩm Lực ra thì cũng chỉ có Thẩm Yến là người tốt.
Ít nhất thì anh cũng sẽ không nói mấy lời khó nghe.
Phương Vận đứng khá xa, không biết hai người đang thì thầm cái gì, không vui nói: “A Yến, mẹ có việc tìm con.”
*
Thẩm Yến xoay người đi về phòng, Phương Vận đi vào theo, cau mày nói: “Con trai, con và Tiền Giai Giai còn liên lạc với nhau không?”
Toàn thân Thẩm Yến trở lại trạng thái lạnh lùng, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng khi ở trong phòng Phạm Tư Tư.
Phương Vận nhìn khuôn mặt anh chằm chằm, chung quy lại vẫn không thể nói ra những lời tích tụ trong lòng.
“Tiền Giai Giai là con gái của một quan chức cấp cao trong thành phố, nếu con liên lạc với cô bé đó, nó sẽ có lợi cho sự nghiệp của con sau này.”
“Ngày mai con phải đi học.” Thẩm Yến lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
*
Đi ra từ phòng của Thẩm Yến, Phương Vận gõ cửa phòng Phạm Tư Tư, giọng điệu không có cảm xúc: “Bây giờ cha cháu nhất quyết muốn cháu gia nhập vào nhà họ Thẩm, dì chỉ có thể đối đãi với cháu như con gái ruột của mình.”
“Tới nhà họ Thẩm, nên chú ý thì vẫn phải chú ý.”
“Đừng để dì nhắc nhở, cho dù cháu không sống với Thẩm Yến và Thẩm Văn từ nhỏ, nhưng cả ba đều chảy chung dòng máy của nhà họ Thẩm.”
Rất lâu sau khi Phương Vận rời đi, Phạm Tư Tư vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Ý của bà là cô và Thẩm Yến quá thân thiết sao?
Thật ra hôm nay bọn họ nói với nhau còn chưa nổi 10 câu.