Trên đường về nhà, chỉ có Thẩm Yến và Phạm Tư Tư.
Anh nắm tay cô, cô không tránh.
Lúc anh không nói câu nào, khí thế của anh mạnh mẽ, bao trùm cô, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Suy cho cùng, vì tính cách cho nên cô không kiểm soát được những cảm xúc đó.
Môi cô mấp máy: “Thẩm Yến...”
Thẩm Yến tạm dừng lại, ánh mắt tập trung: “Hả?”
Phạm Tư Tư nắm lấy bàn tay to rộng và ấm áp của anh, dừng lại tại chỗ, trong lòng chuẩn bị tâm lý, rồi hôn lên cằm anh, giọng nói mềm mại: “Có phải em khiến anh không vui không? Có phải ở bên cạnh em không hạnh phúc như anh tưởng tượng không?”
Ánh mắt của Thẩm Yến khẽ nhúc nhích, yết hầu lăn lộn, trong lòng tràn ngập chua xót.
Anh sống 18 năm, chưa từng có cảm xúc như vậy.
Anh vươn tay giữ gáy của cô, mạnh mẽ hôn lên, giống như phát tiết, đam mê, cùng với tình yêu và nhiều cảm giác lạ lẫm hơn.
“Không phải anh không vui.” Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào con ngươi ẩm ướt của cô: “Ở trước mặt anh em không cần phải cẩn thận như vậy, quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ bình đẳng, tìиɧ ɖu͙© chỉ là một phần của tình yêu thôi, lúc nào em không cho anh chạm vào em, anh có thể kiềm chế là bởi vì anh yêu em.”
Phạm Tư Tư cụp mắt không nói gì.
Thẩm Yến sờ trán cô, hơi nóng, con ngươi đen nhánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Bé ngoan.”
Cô ngước mắt lên, đột nhiên hôn anh, đầu lưỡi ướt nóng, mềm mại luồn vào trong miệng anh, cuốn lấy cái lưỡi của anh, nuốt chửng nước miếng của anh.
“Anh ơi, chúng ta làʍ t̠ìиɦ được không?”
Một cảm giác ngứa ran như điện giật chạy khắp người, Thẩm Yến ôm lấy cô, nắm chặt bàn tay nóng bỏng của cô, thấp giọng nói: “Bé ngoan, em đừng nháo, trán em hơi nóng rồi.”
Cô kiễng chân, tiếp tục hôn anh, dùng lưỡi liếʍ môi anh: “Anh, em muốn làʍ t̠ìиɦ, tối nay anh sang phòng em được không?”
Thẩm Yến không đoán được suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, cổ họng thắt chặt, trả lời: “Được.”
*
Ông bà ngoại đã đi ngủ.
Nghe thấy tiếng mở cửa thì mặc áo khoác đi ra ngoài.
“Thẩm Yến có thể ngủ cùng một phòng với Thẩm Lịch không?”
Thẩm Yến nhìn sô pha: “Không cần đâu ạ, cháu sẽ ngủ tạm ở sô pha một đêm.”
Ông bà ngoại không nói thêm gì nữa, dù sao thì con trai cũng không thích cậu con trai của anh rể cũ đến từ thành phố này.
Thẩm Yến không được chào đón càng khiến Phạm Tư Tư buồn hơn.
Sau khi rửa mặt, cô phát hiện anh đang cầm điều khiển điều chỉnh TV.
TV kiểu cũ, không có kết nối mạng, chỉ có truyền hình vệ tinh.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ cũ, xù lông, rất ấm áp.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chân anh, ngửa khuôn mặt ửng hồng lên: “Anh đi tắm không? Em tìm cho anh một bộ quần áo nhé.”
Thẩm Yến nuốt nước miếng, cúi đầu hôn cô, vừa gặm cắn vừa liếʍ mυ"ŧ.
“Quyến rũ anh à?”
Phạm Tư Tư đứng dậy ngồi lên người anh, ôm mặt của anh, tiếp tục hôn anh, lại bị anh đẩy xuống sô pha, đôi môi hồng hào áp lên môi anh, lẩm bẩm nói: “Thẩm Yến, tại sao anh lại yêu em?”
Anh siết eo cô, hôn mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đặt ở mông cô, cô cảm hận được nhiệt tình của anh.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, anh nói: “Hai ngày anh đi thành phố B, sáng nào tỉnh dậy anh cũng nhớ em, nhớ dáng vẻ em ngủ say trong lòng ngực anh, muốn gửi tin nhắn hỏi em đã dậy chưa. Buổi sáng sợ ảnh hưởng đến việc em đi học cho nên anh nhịn không gửi tin nhắn, buổi tối không nhận được tin nhắn của em, chỉ có thể chủ động gọi video cho em.”
“Anh nghĩ tình yêu không phải một kế hoạch hay một sự kiến vĩ đại, chỉ là khi anh nhớ em, tâm trạng của anh rất vui.”
“Anh thừa nhận lúc đầu anh chỉ muốn trêu em thôi.”
Hơi thở của Phạm Tư Tư hỗn loạn, tim đập loạn nhịp, ánh mắt mờ mịt, cô nhìn anh: “Khi nào? Anh muốn trêu em? Lần đầu tiên cưỡng hôn em hay là lúc đi xem phim?”