Chương 30: Sướиɠ không?

Phạm Tư Tư đi xuống dưới trước Thẩm Yến.

Hình như Thẩm Lực không có việc gì vào cuối tuần, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài thư giãn cùng bạn bè, Phương Vận cũng đi ra ngoài.

Nhà Lục Đình Hạo có việc cho nên đã đi từ sớm.

Trong nhà chỉ có Thẩm Văn.

Cô nàng nhìn Phạm Tư Tư: “Trước đây nhà này chỉ có một mình em ngủ nướng, sao hôm nay chị và anh đều dậy muộn vậy?”

Eo của Phạm Tư Tư hơi đau, trên người cô không có chỗ nào là không đau, cô xoa eo.

Thẩm Yến liếc nhìn Thẩm Văn đang chơi game: “Làm xong bài tập chưa mà ngồi chơi game?”

Phạm Tư Tư ngửa đầu, anh nghiêm khắc giống hệt như một người anh trai, nhưng lại biến thành một người khác nói lời tục tĩu vào tai cô.

Dường như Thẩm Văn rất sợ anh.

Không có Phương Vận ở đây, Phạm Tư Tư thoải mái hơn nhiều, cô để mặc Thẩm Yến nắm tay mình đi vào gara lấy xe máy.

Hai người chơi ở bên ngoài đến tối mới về.

Đến khi Thẩm Lực và Phương Vận về nhà thì cô đã ở trong phòng ngủ.

Ga giường đã được thay mới.

Quyển vở bài tập trên bàn cũng bị ném vào sọt rác.

Cô nằm trên giường nghĩ lại chuyện tối qua, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Eo đột nhiên bị siết chặt, cái đầu vùi vào trong lòng ngực ấm áp, cô tự nhiên ôm anh, nũng nịu nói: “Sao giờ anh mới sang đây?”

Dường như cô đã đợi cái ôm ấm áp này rất lâu.

Thẩm Yến không biết cô đang mơ màng, anh tự giải thích cho bản thân: “Giáo viên gọi điện hỏi anh một số chuyện, nhân tiện anh kiểm tra bài kiểm tra của em, trong các môn thì môn vật lý em học kém nhất, còn mắc nhiều lỗi trong câu hỏi trắc nghiệm——”

Cô vòng tay ôm anh, dùng ngón tay vuốt ve cơ bụng của anh.

Anh cúi đầu xuống thì phát hiện cô đã ngủ say.

Khóe môi anh mấp máy, cười ngượng nghịu.

*

Nhờ Thẩm Yến lập kế hoạch học tập mà điểm số của cô được cải thiện vượt bậc.

Lâm Tư Triết vẫn bối rối về quan hệ của hai người, sau tiết thể dục, cậu vỗ bóng rổ, đi cùng với Thẩm Yến.

“Có phải cậu đang theo đuổi Phạm Tư Tư không?”

Thẩm Yến cầm chai nước khoáng, liếc nhìn cậu rồi vặn nắp uống mấy hớp: “Trọng điểm của cậu là theo đuổi hay là cái khác?”

Lâm Tư Triết nhìn chằm chằm vào bình nước lọc trong tay anh, đó là bình nước Phạm Tư Tư chuẩn bị cho anh trước khi đi học.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, cậu trợn tròn hai mắt: “Con mẹ nó, không phải đã làm rồi chứ?”

Thẩm Yến tỏ thái độ chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời nói.

Lâm Tư Triết sốc, có thể lên giường, vậy chắc chắn không có quan hệ huyết thống.

Cậu sửng sốt một lúc, đuổi theo Thẩm Yến: “Sướиɠ không?”

Con trai vào tuổi dậy thì luôn thích thảo luận chuyện này để chứng tỏ bản thân khác biệt.

Thẩm Yến không cho phép bất kỳ ai thèm muốn Phạm Tư Tư, vì vậy anh liếc nhìn Lâm Tư Triết đầy lạnh lùng.

Trước cửa siêu thị trường học, Phạm Tư Tư mới đi ra từ thư viện cùng với Lâm Mộc Vân, chuẩn bị đến siêu thị mua băng vệ sinh.

Thẩm Yến cầm đồ trong tay cô, đặt chúng lên quầy thanh toán: “Muốn mua gì nữa không?”

Mặt Phạm Tư Tư đỏ ửng, cả Lâm Mộc Vân và Lâm Tư Triết đều đang nhìn cô.

“Không.” Cô cúi thấp đầu, giống như một đứa bé mắc lỗi.

Sau khi thanh toán tiền, Thẩm Yến đi cùng cô một cách hợp lý.

Bỏ lại hai người Lâm Tư Triết và Lâm Mộc Vân đang nhìn nhau ở phía sau.

Thẩm Yến đưa cho cô túi nilon màu đen: “Bà dì đến rồi à?”

Cô ừ một tiếng.

Nghe rất ngoan ngoãn.

Yết hầu của Thẩm Yến lên xuống, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng: “Tan học muốn ăn gì?”

“Em không muốn ăn.” Cô cụp mắt xuống, sóng vai đi cùng anh, giống như quan hệ bạn bè bình thường.

Thẩm Yến biết cô đang bị đau bụng kinh.

Lâm Tư Triết nói các cô gái quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì sẽ không đau, cậu từng chữa cho một người.

Bụng của Phạm Tư Tư đau thắt lại, khuôn mặt vốn trắng nõn lại có vẻ tái nhợt.

Anh nhíu mày: “Đau lắm à?”

Cô nhỏ giọng ‘ừm’ một tiếng.

Trước kia từng nghe nói sau khi kết hôn sẽ không đau, Tống Ngọc Kỳ tương đối thẳng thắn, từng nói sau khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì sau này sẽ không đau nữa.

Chỉ là lời nói không có căn cứ.

Vào lớp, Thẩm Yến cầm bình nước của cô, lấy nước nóng cho cô.

Nhân tiện cầm về chỗ ngồi rót cho cô cốc nước nóng: “Thử xem có được không.”

Cô đau đến mức ôm bụng, mềm oặt nằm trên bàn.

Một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay của cô, cô sửng sốt một lúc, nắm lấy tay của anh, dùng mắt ra hiệu bảo anh không được xằng bậy.

Anh dùng tay vén áo đồng phục của cô lên, xoa bụng cho cô, nằm xuống bên cạnh cô: “Ngủ một lúc đi, khi nào tan học anh sẽ gọi em dậy.”

Lòng bàn tay ấm áp có nước ấm, xoa bụng nhỏ, ấm nóng cực kỳ.

Cô quay đầu nằm sấp xuống, đối diện với ánh mắt của cô, vô cớ muốn hôn anh.

Dường như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh tiến lại gần hôn lên môi cô, cách chồng sách cao ngất ngưởng, dù là bàn trước hay bàn sau đều không thể nhìn thấy rõ hành động của bọn họ.

Anh thè lưỡi, móc lưỡi của cô, liếʍ mυ"ŧ quấn lấy nhau.

Hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào mặt cô, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt sáng ươn ướt.

“Đôi mắt của bé ngoan rất quyến rũ.”

Trái tim của Phạm Tư Tư mềm nhũn, cô kéo tay anh ra, nắm chặt tay anh, dịu dàng nói: “Em không thấy đau nữa rồi.”

Lâm Tư Triết đang nghịch điện thoại, nhạy bén nhận ra động tĩnh của hai người phía trước, nhìn qua khe hở của chồng sách, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.

Còn có cái lều trại đựng đứng dưới lớp áo đồng phục của Thẩm Yến.

“Mẹ nó...”

Phạm Tư Tư lập tức muốn rút tay về, Thẩm Yến dùng sách chặn khoảng trống, tiếp tục nắm tay cô, trên môi nở nụ cười: “Ngày mai là sinh nhật của Lâm Tư Triết, em có muốn đi không?”

“Cậu ấy không mời em.” Cô lật sách, lơ đãng nói.

“Em coi như là người nhà.”

Hai má cô ửng hồng, sợi tóc sau tai nóng bừng: “Em không muốn đi, tiệc tùng của các anh quá dâʍ ɭσạи.”

Anh biết cô đang nói đến lần sinh nhật đó của anh.

Có mấy người làʍ t̠ìиɦ trong phòng bao.

Liệu cô có nghĩ rằng vật họp theo loài, người chơi theo nhóm không?

Anh nghịch những ngón tay mịn màng của cô: “Bé ngoan và anh trai không dâʍ ɭσạи sao?”

Cô xoay người bịt miệng anh lại, nhíu mày: “Không chép phép nói bậy bạ ở trường.”

Anh thè lưỡi liếʍ lòng bàn tay của cô, cô cảm nhận được một dòng nước ấm trào ra ở phía dưới, thấm ướt chiếc quần đồng phục của cô...