Chương 2: Vậy mà Thẩm Yến lại đi cùng một cô gái

Thẩm Lực đã sắp xếp cho Phạm Tư Tư học trường công lập tốt nhất thành phố S.

Cùng lớp với Thẩm Yến.

Học sinh chuyển trường thường là tâm điểm của các cuộc thảo luận.

Có lẽ giáo viên chủ nhiệm không tìm được vị trí nào thích hợp cho nên đối với học sinh mới chuyển đến này, chỉ có thể căng da đầu sắp xếp cô ngồi bên cạnh Thẩm Yến.

Mọi người thổn thức.

Đã lâu lắm rồi không ai dám ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Thẩm Yến.

Ngoài dự đoán chính là Thẩm Yến không phản bác lại giáo viên trước mặt mọi người.

Hoa khôi của lớp Từ Văn Lệ căm hận nhìn học sinh chuyển trường xinh đẹp, lúc mới chia lớp, cô ta định ngồi bên cạnh Thẩm Yến, nhưng khi đó chiếc cặp sách của cô ta trực tiếp bị ném ra ngoài hành lang.

Nghe đồn, anh là con trai của thị trưởng.

Cô ta đã thử quyến rũ, nhưng luôn thất bại.

Một người như Thẩm Yến, trời sinh tính tình kỳ lạ.

Điểm số xuất sắc, sự tồn tại giống như thiên tài, giáo viên cũng chấp nhận sự thật rằng anh chỉ muốn ngồi một mình.

Thế nhưng, học sinh mới chuyển đến hôm nay lại ngồi cạnh Thẩm Yến!

*

Sau giờ học, cô gái ngồi bàn trước xoay đầu chào Phạm Tư Tư.

“Chào cậu, tớ tên là Lâm Mộc Vân, là lớp phó học tập.”

Phạm Tư Tư vô thức quay đầu nhìn Thẩm Yến, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, được nhóm con trai vây quanh.

Không biết bọn họ nói cái gì mà khóe môi của Thẩm Yến hơi cong lên.

Lâm Mộc Vân chú ý tới ánh mắt của Phạm Tư Tư, nói: “Đó là hotboy của trường chúng ta, cậu ấy rất đẹp trai đúng không?”

Phạm Tư Tư lấy lại tinh thần, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Lúc cô vẫn còn đi học ở thị trấn, hotboy trường đã viết thư tình cho cô.

Hotboy trong thị trấn khác hoàn toàn với Thẩm Yến.

Hào quanh tự nhiên xung quanh anh, những người đó không thể so được.

Phạm Tư Tư vốn không phải người nói nhiều, cô yên lặng lắng nghe Lâm Mộc Vân giới thiệu lớp học cho mình.

*

Chuông vào lớp vang lên

Sách của Phạm Tư Tư không cùng bộ với sách ở thành phố S.

Thẩm Yến nhìn khuôn mặt ửng hổng mềm mại của cô chằm chằm, không ồn ào giống Thẩm Văn, cô yên tĩnh giống như búp bê sứ.

Cô hơi quay đầu nhìn Thẩm Yến, ánh mắt của anh sâu thẳm.

Khuôn mặt của Phạm Tư Tư đỏ một cách vô cớ, cô không thường đối diện với con trai như vậy.

Thẩm Yến im lặng, nhìn đôi tai trắng nõn ửng hồng của cô.

Cô là con gái vợ cũ của cha anh.

Về lý thuyết, cô nên gọi anh một tiếng anh trai.

Anh mở cuốn sách ra, đặt ở giữa, Phạm Tư Tư hiểu ý, ánh mắt chăm chú nhìn vào những từ đơn Tiếng Anh trong cuốn sách, nhưng không biết suy nghĩ đã trôi dạt đến chỗ nào.

Cô phát hiện cuốn sách của Thẩm yến không có ghi chú gì, giống như một cuốn sách mới.

Thành tích của cô không tốt lắm, ở tầm giữa.

Đây có lẽ cũng là một phần nguyên nhân tại sao trước khi mẹ qua đời lại muốn đưa cô về nhà họ Thẩm.

*

Trường trung học số 1 thành phố S có một căn tin.

Giữa trưa, học sinh sẽ đến căn tin của trường ăn cơm.

Vừa ra khỏi lớp, Thẩm Yến đã được một đám con trai vây quanh.

Lâm Mộc Vân đưa cô đến căn tin, cô không có thẻ ăn, không thể làm gì khác ngoài việc mượn Lâm Mộc Vân.

Ăn xong là thời gian nghỉ trưa.

Thẩm Yến vẫn chưa về chỗ, bàn sau cũng không có ai.

Lâm Mộc Vân nói mấy người Thẩm Yến có căn cứ bí mật, hội học sinh đều mắt nhắm mắt mở, không ai dám điều tra họ.

*

Khi tan học, Lâm Mộc Vân nói thứ tư tuần sau sẽ bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Cô hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Yến đã thu dọn cặp sách rời đi, anh đã nói vào tối hôm qua.

Cô nhớ cha đã nói rằng phải đi cùng Thời Yến, sẽ có tài xế riêng đến đón.

Cô đuổi theo Thẩm Yến, nhỏ giọng nói: “Cái kia...”

Thẩm Yến dừng lại, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Hả? Có việc gì?”

Theo sau Thẩm Yến là một chàng trai ôm bóng rổ trong tay, nhìn Phạm Tư Tư đầy ái muội.

Trong lòng nghĩ thầm, vừa chuyển đến ngày đầu tiên đã nghĩ đến việc quyến rũ Thẩm Yến, quả là can đảm.

Nhìn quanh toàn bộ trường học, lâu rồi không ai dám dụ dỗ Thẩm Yến như vậy.

Những ánh mắt nóng bỏng xung quanh chăm chú nhìn Phạm Tư Tư, mặt Phạm Tư Tư đỏ ửng, nhìn về phía chàng trai đang cầm bóng rổ, đại khái đoán được tan học xong họ sẽ đi chơi chóng rổ.

Cô im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đi cùng cậu sao?”

Nụ cười trên khóe môi các chàng trai sâu hơn, bọn họ nhìn Thẩm Yến đầy hứng thú, ánh mắt anh bình tĩnh, không chút dao động.

“Ừ, tùy cô.”

*

Từ Văn Lệ nhìn Thẩm Yến đi song song với Phạm Tư Tư thì dậm chân: “Sao cậu ta có thể vô liêm sỉ đến như vậy? Ngày đầu tiên chuyển đến đã dám đi cùng với Thẩm Yến!”

Cô gái đứng bên cạnh Từ Văn Lệ nhíu mày: “Vậy mà Thẩm Yến lại đi cùng cô gái đó!!”