Chương 16: Anh như vậy không tiện đi ra ngoài

Não của Phạm Tư Tư đang trong trạng thái ngừng hoạt động, những gì cô vừa nghe thấy, chưa từng có ai nói những lời đó với cô một cách thẳng thắn như vậy.

Đôi môi mỏng của Thẩm Yến lướt qua môi cô, cảm nhận được người cô run rẩy, anh không định buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Trả lời anh.”

Nhịp tim của cô càng lúc càng rối loạn, hơi thở nóng như lửa đốt quấy nhiễu suy nghĩ của cô, người cô cứng đờ, run rẩy.

Dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân anh đâm lung tung, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, xen lẫn với tiếng khóc: “Anh đừng như vậy.”

Túi anh rung lên, anh dùng một tay mở khóa màn hình điện thoại, ngón tay vẫn bấu chặt mông cô, xúc cảm mềm mại càng khiến du͙© vọиɠ bành trướng.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đừng lừa anh.”

Cô vừa tức vừa bực, tức vì sự thô lỗ của anh, tức bản thân yếu đuối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô cắn môi, càng khóc dữ dội hơn: “Em không có, em chưa từng yêu, anh đừng như vậy.”

Anh híp mắt, đôi môi mỏng áp lên đôi môi mềm mại của cô, thở hồng hộc: “Đừng nhúc nhích.”

Du͙© vọиɠ nóng bỏng chèn ép vào giữa hai chân cô, âʍ ɦộ chảy ra nước nhờn, qυầи ɭóŧ ươn ướt, mặt cô đỏ bừng, cơ thể tê dại, cau mày.

Ngón tay thon dài của anh vuốt ve lưng cô, hai người ôm nhau như một đôi tình nhân.

*

Thẩm Yến đặt túi đồ lên xe, nói qua với tài xế, sau đó quay người trở lại sảnh thang máy.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Phạm Tư Tư giữ một chút khoảng cách với anh.

Kỳ lạ là lần này anh không ép buộc cô, với sự xa cách như vậy, trái tim cô lại trống rỗng.

Rạp chiếu phim.

Thẩm Yến mua suất cặp đôi.

Nửa tiếng trước, Thẩm Yến lướt điện thoại, không biết Phạm Tư Tư đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên tỏ ra lạnh nhạt với anh.

Mà nội dung tra baidu trên điện thoại của Thẩm Yến là ——

“Tiếp xúc với một cô gái liền cương thì nên làm gì?”

Các bình luận đều nói nhờ bạn gái giải quyết.

Yết hầu của Thẩm Yến lên xuống, gọi cô một cách không được tự nhiên: “Lại đây.”

Phạm Tư Tư giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục lướt Weibo, cô đang đọc những câu châm ngôn về tình yêu.

Cơ thể cao lớn của anh phủ lên người cô, hơi nghiêng người, cắn tai cô: “Vừa rồi hôn anh, em có cảm giác gì?”

Tai cô tê dại, hơi thở trên nên yếu ớt.

Mỗi khi anh đến gần, người cô như bị một dòng điện chạy qua, phía dưới chảy ra một dòng nước ấm.

Trái tim giống như bị xúc động, run lên.

Cô không thể bình tĩnh, tắt điện thoại, hơi ngẩng đầu lên, nói từng chữ một: “Không, anh đừng như vậy nữa.”

Sắc mặt anh u ám, sự lãnh đạm của cô càng củng cố du͙© vọиɠ mới chớm nở trong lòng anh, trong đôi mắt dài hẹp ẩn chứa sự nguy hiểm, cơ thể áp chế người cô.

“Anh đừng như vậy cái gì? Nếu anh muốn em, em trốn được sao?”

——Em trốn được sao?

Giống như ma chú khóa chặt cô lại, không thể cử động.

Hormone tuổi dậy thì quấy phá, là thời kỳ du͙© vọиɠ mạnh mẽ nhất, nếu anh muốn, cô thật sự không trốn được.

Cô bình tĩnh lại, nói: “Nếu anh muốn chơi thì em có thể chơi cùng anh, nhưng chuyện này, chúng ta đừng vượt quá giới hạn, được không?”

Giọng nói giống như cầu xin đập vào tim Thẩm Yến, anh nhướng mày, ra vẻ ngơ ngác: “Loại chuyện nào?”

Hai má của Phạm Tư Tư đỏ bừng, cô hận mình không thể che giấu cảm xúc trước mặt anh, tim đập thình thịch, môi mím chặt.

Cái gọi là trò chơi tình yêu, còn không phải bắt đầu từ tìиɧ ɖu͙© sao?

Những gì cô vừa nói trước mặt anh, chắc chắn bị anh cảm thấy tự giữ thanh cao.

Ánh mắt của Thẩm Yến trầm xuống, ngón tay nhéo vành tai đỏ ửng của cô, giọng điệu mơ hồ: “Suy nghĩ của anh không vượt quá giới hạn, nhưng cơ thể của anh lại luôn không khống chế được, dù sao thì không có người đàn ông nào mà không có phản ứng với gái đẹp, trừ khi anh ta bị bệnh.”

Mỗi lần bị anh chạm vào, cơ thể cô lại run lên bần bật.

“Quan hệ của chúng ta không phải quan hệ bình thường, chúng ta là...”

“Là anh em sao? Anh không có một chút cảm giác em gái nào đối với em.”

Phòng tuyến tâm lý của cô sụp đổ, cô thậm chí còn muốn quay đầu chạm vào đôi môi mềm mại của anh, vô tư hôn, ôm anh, dùng cây gậy cứng rắn kia đâm thủng âʍ ɦộ non nớt chưa từng bị ai xâm phạm.

Nhưng cô không thể, cô biết rõ, Thẩm Yến chỉ đang chơi đùa cô, đùa giỡn cơ thể cô, đùa giỡn tình cảm của cô.

Cô dùng sức thoát khỏi sự kiểm soát của anh: “Anh đừng đến gần em nữa.”

Thẩm Yến cười khẽ, anh nắm lấy cổ tay của cô, cô giãy giụa, đôi môi mỏng của anh áp vào tai cô, thì thầm: “Nếu không muốn anh làm loại chuyện đó với em thì ngoan ngoãn nghe lời.”

Phạm Tư Tư được dẫn vào phòng kiểm vé, lúc này cô mới nhận ra anh chỉ muốn đưa cô vào trong phòng chiếu phim mà thôi.

Mà cô lại hiểu lầm rằng anh muốn cưỡng hôn mình, nhịp tim của cô tăng tốc đến cực hạn.

Cô nắm chặt ngón tay đang buông thõng, hơi ngước mắt lên, khuôn mặt ửng hồng.

Trước khi tắt đèn, Thẩm Yến cúi đầu nhìn cô, cảm thấy đôi mắt ngơ ngác của cô quá đáng yêu, anh đột nhiên rất muốn hôn cô.

Anh giữ cằm cô, không suy nghĩ nhiều mà hôn lên, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, nặng nề mυ"ŧ vào.

Những nụ hôn của anh luôn độc đoán không ai có thể từ chối, cô nắm chặt vạt áo của anh, nhắm mắt đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.

Anh chọn bừa một bộ phim tình cảm, không có nhiều người xem cho lắm.

Đối với thể loại phim này, Thẩm Yến căn bản không có hứng thú.

Khi nụ hôn triền miên kết thúc, đèn tắt, khóe miệng cô treo một sợi chỉ bạc, trông rất đáng yêu, còn có một tia da^ʍ mĩ.

Thẩm Yến không nghĩ ra nó da^ʍ như thế nào, chỉ cảm thấy cô đang quyến rũ mình.

Du͙© vọиɠ phía dưới sưng lên, anh dùng lòng bàn tay xoa khóe miệng của cô, giọng điệu mềm mại: “Anh quên lấy bắp răng bơ.”

Vừa rồi bị giọng nói lạnh lùng của cô kích động khiến tâm trạng của anh bực bội, quên cầm đồ ăn đã mua.

Phạm Tư Tư ngoái đầu nhìn anh, chỉ thấy anh hơi cúi đầu xuống, nắm lấy tay cô, đưa đến chỗ đũng quần đang phồng lên của mình.

Yết hầu của anh lên xuống, giọng điệu chân thành: “Anh như vậy đi ra ngoài không tiện, em đi lấy đi.”

Phạm Tư Tư cảm thấy mình bị Thẩm Yến làm cho phát điên, anh nói những lời đó, thậm chí cô còn không nghe thấy cả dấu câu.

Sự ngọt ngào khó hiểu bỗng lấp đầy trái tim cô, hương vị tràn ngập tình yêu, cô vừa hưởng thụ lại vừa sợ hãi.