Chương 11: Hôn nhau trong phòng tắm

“Chị ơi, em có thể đi vào không?”

Thẩm Văn chưa từng nói chuyện với Phạm Tư Tư bằng giọng điệu như vậy, trừ khi cô nàng có điều gì muốn nhờ cô.

Phạm Tư Tư ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn ở đũng quần áp lên người, trái tim như thắt lại trong cổ họng.

Chỉ cần then cửa bị vặn là Thẩm Văn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng da^ʍ mỹ này.

Ai quyến rũ ai đã không còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng nhất là cô không thể tiếp tục ở trong căn nhà này nữa.

Sắc mặt cô trắng bệch, không thể thoát khỏi cơ thể cường tráng của anh, cô nhỏ giọng nói: “Thẩm Yến, anh điên rồi sao?”

Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch, cô căn bản không thể giãy giụa, con ngươi đen nhánh trở nên hoảng sợ, cô cắn môi, nhắm mắt lại.

“Chị ơi?” Thẩm Văn vặn then cửa, đồng thời Thẩm Yến cũng đá văng cửa phòng tắm.

Trong không gian tối tăm chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, cảm giác áp bách mãnh liệt tràn ngập, lúc này Phạm Tư Tư mới phát hiện cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Thẩm Yến.

Ngay từ lúc bắt đầu cô đã thua trong trận hormone này.

Cô bắt đầu bằng nhịp tim đập thình thịch, còn anh bắt đầu tư hormone mãnh liệt.

Cô là con mồi của anh, anh bắt được cô rồi, chung quy sẽ có ngày chơi chán.

*

Ngoài cửa, Thẩm Văn nhìn chiếc túi trên bàn, nói thầm: “Chị không ở đây, em cầm đi trước nhé.”

Tiếng Thẩm Văn rời khỏi phòng truyền đến bên tai, Phạm Tư Tư hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Thẩm Yến...Em không muốn chơi trò chơi này với anh...”

Những ngón tay mát lạnh của anh siết chặt cằm cô, giọng nói ái muội chạm đến trái tim cô.

“Vậy em muốn chơi với ai?”

Hai gò má của cô nóng bừng, khô nóng, trái tim như thắt lại ở cổ họng.

Trong bóng tối lờ mờ, cô có thể nhìn thấy đôi môi mỏng gợi cảm của anh cong lên, trên mặt lộ ra vẻ trưởng thành không thuộc về tuổi này.

“Muốn xem phim không?” Thứ cứng rắn ở đũng quần anh dần biến mắt, bốn mắt nhìn nhau, tim cô loạn nhịp.

Cô chưa từng làm chủ trong trò chơi này.

Cô chỉ biết trốn, che giấu tình cảm của mình, như vậy thì cô mới không bị thương trong trò chơi này.

Đôi mắt của cô tối sầm lại: “Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em là vì thích em, hay là chỉ muốn lên giường với em thôi?”

Thẩm Yến liếc nhìn sự cảnh giác trong mắt cô, anh tới gần cô, ấn cô vào tường, dùng đôi chân dài tách hai chân cô ra, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Em cảm thấy thế nào?”

“Thẩm Yến...Em và anh đều là người nhà họ Thẩm.” Cô dùng hai tay đẩy l*иg ngực đang áp sát của anh, cảm nhận được du͙© vọиɠ mãnh liệt giữa hai chân.

Anh có ham muốn của một người đàn ông với một người phụ nữ với cô, số lần bọn họ tiếp xúc không nhiều, anh chỉ đơn giản muốn phát sinh quan hệ với cô mà thôi.

Nhận thức này khiến cô chán ghét bản thân sinh ra phản ứng sinh lý với anh.

“Nếu anh còn tiếp tục thì em sẽ nói với cha.” Giọng nói căng thẳng của cô run rẩy, anh mỉm cười, giữ chặt gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn của anh tràn ngập cảm xúc, sâu và nặng nề, cái lưỡi linh hoạt của anh quét và mυ"ŧ một cách bừa bãi.

Thẩm Yến không khỏi suy nghĩ, trong tìиɧ ɖu͙©, quả nhiên đàn ông không thầy dạy cũng hiểu.

Một khi tiếp xúc thì sẽ lưu luyến hương vị này.

Mặc dù cô và mình có quan hệ huyết thống.

Từ nhỏ đến lớn, thứ anh muốn, anh chưa từng không chiếm được.

Thích? Hay chỉ nói là lên giường.

Điều này không quan trọng, miễn cô là của riêng mình là được.

Nụ hôn hỗn loạn, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay ấm áp nhào nặn bộ ngực, làn da mỏng manh khiến người ta rạo rực.

Anh cắn môi cô, giọng nói tràn ngập du͙© vọиɠ: “Thay bộ váy trắng khi em đến đây, chúng ta đi xem phim.”

Đôi mắt ướŧ áŧ của cô, lông mi run rẩy bất an, lòng anh mềm nhũn, ánh mắt thâm thúy, anh khẽ cắn liếʍ cánh môi mềm mại của cô.

“Không muốn anh làm em thì đừng đỏ mặt trước mặt anh, đừng dùng ánh mắt ái muội nhìn anh như vậy.”

Cô liếc mắt qua, không nhìn anh, sự cố chấp trong mắt khiến anh cảm thấy buồn cười.

Nắm lấy cằm cô, anh hôn sâu vào cổ cô, đưa những ngón tay đang cuộn tròn của cô đến đũng quần mình, cọ xát vật cứng qua lớp vải.

Khuôn mặt vừa mới khôi phục của cô lại đỏ ửng.

“Em ra ngoài thay quần áo trước đi.” Hơi thở của anh xen lẫn du͙© vọиɠ khiến cô mất lý trí.

*

Cửa khép hờ, Phương Vận đi vào nhưng không thấy người đâu, gọi một tiếng về phía phòng tắm: “Tư Tư?”

Tay Phạm Tư Tư bị anh nắm lấy, côn ŧᏂịŧ căng phồng dưới lớp vải, cô rêи ɾỉ mấy tiếng.

Phương Vận nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì hỏi: “Tư Tư, cháu có ở trong phòng tắm không?”

Nói xong, tay đã đặt lên tay nắm cửa.

Phạm Tư Tư nhìn Thẩm Yến, mắt anh sâu thẳm, không dao động, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình.

“Cháu ở đây.” Giọng nói của cô hơi run: “Cháu ra ngay đây ạ. Dì Phương, có chuyện gì không ạ?”

Thẩm Yến cúi đầu cười khẽ, đặt một nụ hôn lên khóe mắt của cô: “Em ra ngoài trước đi, nếu không bà ấy sẽ cứ đứng đó.”

Giọng anh rất trầm, trầm như lông vũ cào vào tim cô.