Chương 9

Ánh mắt nàng hơi run lên, phải rồi, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện đó chứ?

Nhưng dạo gần đây nàng cũng không có biểu hiện gì lạ, có lẽ không đâu.

Cảm giác sau gáy có chút lành lạnh, Tư Mã Ninh hoàn hồn trở lại thì thấy những ngón tay thon dài của Lục Nghị đang giữ chặt gáy nàng, nhẹ nhàng dùng lực để khuôn mặt nàng mỗi lúc càng gần hơn với khuôn mặt điển trai của anh, cho đến khi giữa bọn họ không còn khoảng cách nào nữa, đôi môi quyến rũ của người đàn ông mới chậm rãi áp lên đôi môi hồng nhuận của nàng, từng chút, từng chút một mυ"ŧ lấy.

Tư Mã Ninh nhìn vào trong mắt anh, chỉ có sự ôn nhu, nàng từ từ khép mi.

Lục Nghị đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào trong lòng: "Nếu thực sự có, anh hy vọng sẽ là một tiểu hoàng tử."

Tư Mã Ninh cảm thấy đáy lòng mình nhẹ hẳn đi: "Em cũng vậy."

•••

Ngày hôm đó trôi qua thật chậm đối với bọn họ, có lẽ là mong đợi, nhưng là...với mục đích khác nhau.

Trên hành lang kéo dài của bệnh viện, thân hình cao lớn của người đàn ông cứ không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng, trông nét mặt có chút không kiên nhẫn.

Đã 15 phút rồi, tại sao nàng vẫn chưa ra?

Lục Nghị nhìn đồng hồ, hàng lông mày lại càng nhíu chặt, không lâu sau, anh mắng lên một câu: "Cái bệnh viện chết tiệt này!"

Thêm vài phút trôi qua, cửa phòng rốt cục cũng chịu mở, ngay sau đó là bóng dáng nhỏ nhắn của Tư Mã Ninh, nhưng trông nàng có vẻ không vui, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi xuống, có chút thất vọng.

Lục Nghị thấy vậy nhanh chóng tiến lại, một cách thật cưng chiều hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng, nóng lòng hỏi: "Kết quả sao rồi?"

Tư Mã Ninh từ từ nâng tầm mắt, nhìn anh, giọng điệu có chút oán trách, nàng nói: "Anh hư lắm, làm con gái nhà người ta có thai rồi!"

Trong mắt Lục Nghị là hàng vạn tia kinh ngạc, anh được làm cha thật sao?

Nhìn khuôn mặt kinh hỷ của anh lúc này, Tư Mã Ninh không khỏi bật cười thành tiếng, vẻ buồn bã trước đó cũng không còn nữa, nàng vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hỏi: "Bạn trai à, cảm giác của anh như thế nào?"

Lục Nghị không nói gì, trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào lòng. Đối với bọn họ, như vậy đã là quá đủ cho một câu trả lời...

•••

Ngay khi rời khỏi viện bệnh, Lục Nghị đưa nàng đến dùng bữa ở một nhà hàng Ý rất nổi tiếng. Ở đây, hai người đã có một bữa tối thực sự lãng mạn...

Đến khoảng 9 giờ hơn, Lục Nghị mới lái xe đưa nàng trở về, nhưng chỉ mới nửa đường, chiếc xe thể thao đột nhiên chết máy.

Tư Mã Ninh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác sợ hãi, nơi này phải nói là vô cùng thanh vắng, cả đèn đường cũng không có, toàn bộ không gian đều bao trùm bởi bóng tối.

"Đừng sợ, có anh ở đây!" Lục Nghị nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo của nàng, một bên trấn an nàng, một bên cầm lấy di động gọi điện cho thuộc hạ của mình.

"Tôi cho cậu 5 phút!" Nói rồi, anh tức giận quăng di động sang một bên, lúc này, ánh mắt có chút phức tạp.

Sự cố lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, nhưng là kẻ nào mới được!

Hắn, xem ra đã chán sống rồi, cho nên mới dám đắc tội với Lục Nghị anh!

"Nghị!" Tư Mã Ninh cảm thấy có chút không ổn, vội tháo dây an toàn, nhích người lại gần anh thêm một chút, giọng của nàng có chút hốt hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn tái nhợt.

Gió bên ngoài, mỗi lúc càng thổi mạnh hơn, đoạn đường vắng tanh!

"Bảo bối, để anh hát cho em nghe!"

Tư Mã Ninh nghe anh nói vậy liền mỉm cười, nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi phần nào, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận...

Nhưng là, khi giọng hát của anh còn chưa kịp cất lên, thì bên tai bỗng truyền đến thứ âm thanh bén nhọn, cơ hồ xuyên thủng cả bầu trời đêm.

Chẳng bao lâu, không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"A..." Tư Mã Ninh chợt kinh hãi, khuôn mặt tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, gắt gao ôm lấy cánh tay của Lục Nghị.

____

Có nhiêu đăng nhiêu luôn.