Chương 4: Sơ kiến

“Con liên hệ trước đi, cứ nói chuyện trước đã.”

Lâm Mạt Hương dặn dò Nguyễn Ngưng.

Nhìn vẻ mặt chân thành của bà, Nguyễn Ngưng có chút không đoán được tâm tư của bà, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nhận tờ giấy, chần chờ một chút, mở miệng hỏi: “Mẹ, chị họ Mỹ Âm, chị ấy…”

Không có ý kiến gì sao?

Lâm Mạt Hương giật mình, hình như không ngờ cô sẽ nhắc tới Trình Mỹ Âm.

“À, con nói Mỹ Âm à.” Bà gật gật đầu, “Sáng nay nó đến, con còn đang ngủ nên không gọi con.”

Hiển nhiên, Lâm Mạt Hương không nhận ra cô muốn hỏi gì.

“Con có việc tìm nó sao?”

Nguyễn Ngưng vội vàng lắc đầu, “Không, con nghe thấy bác quản gia nhắc đến chị ấy.”

Cô nhỏ giọng nói chuyện, khác với Trình Mỹ Âm ỏn ẻn nhõng nhẽo, càng nhu nhược nghe lời.

Lâm Mạt Hương cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy con lên trước ạ.”

“Ừ, đi đi, nhớ phải liên hệ người ta trước nhé.”

Nhìn cô lên lầu, Lâm Mạt Hương vẫn không quên dặn dò.

Trở lại phòng, Nguyễn Ngưng ngẩn ngơ nhìn tờ giấy trong tay.

Cô không ngờ Phó nhị thiếu gia sẽ thật sự nhìn trúng cô, còn hẹn gặp mặt.

Phó gia là thế gia hào môn nổi tiếng số một, số hai ở thủ đô, Nguyễn gia ba đời phú quý cũng khó có thể so sánh.

Tin tức Phó phu nhân muốn tìm vợ cho con thứ hai được đưa ra khiến không biết có bao nhiêu người muốn trèo cao.

Mà Lâm Mạt Hương và Phó phu nhân là chỗ quen biết cũ, có tầng giao tình này, nói chuyện cũng tiện hơn. Hơn nữa nói đến cũng khéo, vô tình Nguyễn Ngưng còn gặp Phó phu nhân một lần, hình như bà rất thích cô.

Tuy Phó phu nhân nói muốn hỏi ý kiến con trai, nhưng Lâm Mạt Hương, thậm chí Nguyễn Lập Hoành đều rất xem trọng việc hôn nhân này, thường xuyên tiếp thu lời dạy dỗ như vậy, Nguyễn Ngưng cũng chậm rãi tiếp nhận hiện thực.

Chỉ là hôm nay trong lúc vô ý nghe được đoạn đối thoại kia, lại khiến cô cho rằng, có lẽ, người gả đi không phải cô.

Thậm chí cô còn cho rằng, tư liệu Lâm Mạt Hương thì được đưa qua, còn của cô liệu có khi nào bị sửa chữa hoặc loại ra không, dù sao phim truyền hình đều diễn như vậy.

Bây giờ xem ra, hình như là cô suy nghĩ nhiều.

Nguyễn Ngưng đi đến mép giường, ngồi xuống.

Cô nhìn chằm chằm dãy số trên tờ giấy thật lâu, cuối cùng yên lặng gấp tờ giấy lại.

Dù sao ngày kia gặp mặt rồi, bây giờ gọi điện thoại cho anh cũng không có ý nghĩa gì.

Muộn thế này, có khi người ta đã nghỉ ngơi rồi? Hoặc là còn đang tăng ca?

Hơn nữa chắc chắn đối phương cũng có số điện thoại của cô, nếu anh muốn liên hệ trước, tất nhiên sẽ tìm cô.

Đương nhiên, cô cũng biết đây đều là lấy cớ.

Cô chỉ không muốn gọi điện thoại mà thôi, bởi vì cô căn bản không biết điện thoại sau khi kết nối thì phải nói cái gì.

Đáy lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng cô không muốn nhanh như vậy phải đối mặt.

Đến lúc đó rồi nói sau.

Cô bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo, giống như đà điểu trốn tránh mà nghĩ thầm.

Sáng sớm ngày hôm sau Nguyễn Ngưng đã bị Lâm Mạt Hương túm ra từ trong ổ chăn.

“Đi thôi, hôm nay đi thẩm mỹ viện với mẹ.”

Nguyễn Ngưng không từ chối, ngoan ngoãn đi theo ra cửa.

Hơn nữa cô cũng thực ngoài ý muốn, không ngờ Lâm Mạt Hương sẽ quan tâm cô như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ bà chỉ là coi trọng chuyện liên hôn này.

“Đừng căng thẳng quá, chỉ là đi gặp mặt thôi mà.”

Trong phòng dành cho khách quý của thẩm mỹ viện, Lâm Mạt Hương vừa làm đẹp vừa nói với con gái.

“Đứa bé kia đẹp trai, chắc chắn con sẽ thích, đúng rồi, hôm qua dì Phó của con còn gửi ảnh chụp cho mẹ, con muốn xem không?”

Nguyễn gia có thể kết thành quan hệ thông gia với Phó gia, dĩ nhiên bà và chồng rất vui mừng.

Nhưng theo ý chồng, việc này còn phải được con gái cam tâm tình nguyện gật đầu, vì vậy bà mới cần phải phụ đạo tâm lý cho cô.

Con gái ấy mà, ai không thích người đẹp trai?

Đứa bé Phó gia kia, chỉ nhìn ảnh chụp đã biết là tuấn tú lịch sự, có thể gả cho người đàn ông như vậy, còn có gì không hài lòng?

Trái lại bà sợ người ta sẽ chướng mắt con gái nhà mình.

Nguyễn Ngưng nghe được lời của bà, chỉ cười, không tiếp lời.

Cô biết, Phó nhị thiếu gia cùng tên với ảnh đế Phó Minh Viễn.

Bởi vì chuyện này, lúc Lâm Mạt Hương muốn đứng dậy cầm điện thoại, cô nhẹ nhàng từ chối.

Cho dù Lâm Mạt Hương có thổi phồng thế nào, mặc kệ Phó nhị thiếu gia có đẹp trai ra sao, có thể đẹp trai hơn Phó ảnh đế sao?

Cho dù có thêm vầng hào quang của thần tượng, cô cũng không thể không thừa nhận sự thật này.

Khuôn mặt của Phó ảnh đế, thậm chí còn phù hợp với tiêu chuẩn của cô hơn so với Dụ Nhược Vũ.

Cho nên không đối lập thì không có thương tổn, dù sao gặp mặt thì biết bộ dáng thôi.

Làm xong gói dịch vụ làm đẹp, Lâm Mạt Hương lại dẫn Nguyễn Ngưng đến cửa hàng quần áo, tự mình chọn lựa trang phục hợp cho cô.

Lăn lộn cả ngày, hai mẹ con về đến nhà đã là đêm tối.

Cuối cùng dưới sự giám sát của Lâm Mạt Hương, Nguyễn Ngưng lên giường sớm.

Thật ra cô cũng không buồn ngủ, hôm nay

ở thẩm mỹ viện đã ngủ một lúc lâu, hơn nữa nghĩ tới ngày mai là ngày gặp mặt, cũng làm cô có chút hưng phấn.

Nhắm mắt lại, đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc ngủ.

Nhưng mà, cô ngủ cũng không an ổn, bởi vì cô mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô và Phó nhị thiếu gia gặp mặt rất suôn sẻ, cuối cùng kết hôn.

Cô dọn vào nhà họ Phó, nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh mới, người thân mới.

Cái khác đều tốt, nhưng Phó nhị thiếu gia rất thích tham gia tiệc rượu thương nghiệp, hơn nữa lần nào cũng phải dẫn cô theo.

Cho dù cô từ chối cũng vô dụng, bởi vì cô là vợ của anh, xã giao vốn chính là việc cô nên làm.

Nhưng vừa đến tiệc rượu anh liền chạy trốn mất dạng, luôn ném một mình cô lại trong đống người xa lạ.

Người chung quanh ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ.

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ cô, khe khẽ nói nhỏ, tạp âm càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng mơ hồ.

Cô cảm thấy sợ hãi, bắt đầu gọi tên chồng mình, nói với anh cô muốn chạy.

Nhưng mà anh cũng không đáp lại cô, lúc cô muốn đi tìm anh, bỗng nhiên lại ý thức được, căn bản cô không nhớ rõ anh trông như thế nào…

Cô gái nằm im trên giường, bỗng nhiên mở hai mắt.

Cô nắm chặt cổ áo ngủ, hô hấp dồn dập, trong mắt là hoảng hốt chưa lắng xuống.

“Đinh đinh đinh ——”

Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cũng mang cô về lại hiện thực.

Nguyễn Ngưng ngồi dậy, tắt đồng hồ báo thức đi.

Tay nhỏ trắng nõn vỗ vỗ gương mặt, để bản thân tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ.

Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, trong mơ đều là ngược với hiện tại.

Nói không chừng, bản thân Phó nhị thiếu gia cũng là trạch giống cô thì sao?

Tuy rằng ngẫm lại cũng biết không có khả năng, nhưng không phải mẹ đã nói sao? Đi gặp một lần mà thôi.

Xây dựng tâm lý xong cô mới xuống giường, bắt đầu rửa mặt, chải đầu, trang điểm.

Hơn một tiếng sau, Lâm Mạt Hương tiễn cô đi, cô ngồi trên xe anh trai Nguyễn Dật Trạch.

“Anh, anh… có biết Phó nhị thiếu gia không?”

Trên đường, Nguyễn Ngưng nắm chặt dây an toàn, bỗng nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi anh trai cô.

Nghe vậy, Nguyễn Dật Trạch nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

“Không quen biết, nhưng gặp qua anh trai cậu ta vài lần.”

Thật ra anh có ủy thác thám tử tư điều tra, nhưng thủ đoạn của Phó gia lợi hại, đến nay người của anh vẫn không tìm được tin tức gì.

Nhìn ra cô căng thẳng, anh vội vàng trấn an nói: “Gia phong Phó gia rất tốt, Phó Tư Vân làm người không tồi, nên chắc em trai cậu ta cũng không đến nỗi nào.”

“Coi như em đi quen một người bạn, gần xong thì anh tới đón em.”

“Vâng.” Nguyễn Ngưng gật đầu.

Mặt ngoài cô bình tĩnh, trong lòng lại như giống như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng giữa biển rộng mênh mông, không tìm ra phương hướng.

Lát nữa cô sẽ phải cùng một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm vài giờ đồng hồ.

Hơn nữa người đàn ông này còn rất có khả năng sẽ trở thành chồng của cô trong tương lai.

Bất an vẫn luôn bị đè nén, đột nhiên bùng lên vào khoảnh khắc này.

Tựa như lời của Âu Lam ngày đó.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và anh hai, cô không có kinh nghiệm đơn độc ở chung với người đàn ông khác.

Lúc gặp mặt cô phải nói gì?

Hình như anh lớn hơn cô rất nhiều, sẽ thích đề tài gì nhỉ?

Nếu không nói lời nào, có phải sẽ rất xấu hổ hay không?

Nhưng nếu cô không nói tiếp được gì thì làm sao bây giờ?

Nguyễn Ngưng choáng váng nghĩ, càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Mà bất tri bất giác, xe Nguyễn Dật Trạch đã tiến vào chỗ hẹn ở một hội sở tư nhân.

Dưới chỉ thị của anh hai, cô mơ màng hồ đồ xuống xe, cùng anh đến trước quầy lễ tân.

Cô lễ tân sau quầy hỏi họ tên của bọn họ, sau đó khẽ cười nói: “Phó tiên sinh đang chờ, mời đi bên này.”

Nguyễn Dật Trạch muốn đi cùng, lại bị ngăn cản.

“Xin lỗi vị tiên sinh này, Phó tiên sinh chỉ mời Nguyễn tiểu thư, nếu ngài muốn cùng vào, tôi cần xin ý kiến của Phó tiên sinh trước.”

Nguyễn Dật Trạch biết quy củ của loại hội sở tư nhân cao cấp này, cũng không làm khó người ta.

Chờ một lúc để lễ tân gọi điện thoại, cuối cùng lại xin lỗi nói:

“Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, Phó tiên sinh nói, hy vọng hôm nay có thể đơn độc gặp mặt Nguyễn tiểu thư, nếu có chỗ mạo phạm, hôm khác sẽ tới cửa tạ tội.”

Nguyễn Dật Trạch nhăn chặt mày, sắc mặt biến thành màu đen.

Anh vốn định vào xem tên nhóc kia này là mặt hàng gì, không ngờ lại bị ngăn ngoài cửa. Nếu anh cứ khăng khăng xông vào thật sự có vẻ quá không có giáo dục.

“Biết rồi.” Anh trầm giọng nói.

Rồi nhìn về phía em gái nhà mình, “Vậy một mình em vào đi thôi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh nhé.”

Anh nói vậy, không chỉ cô lễ tân, ngay cả Nguyễn Ngưng cũng thở phào.

Thật sự là vẻ mặt anh trai quá dọa người, giống như một lời không hợp liền đánh nhau vậy.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, anh đi trước đi, lúc về em sẽ gọi cho anh.”

Nguyễn Dật Trạch xoa đầu cô, nhìn cô đi vào.

Chờ thân ảnh của cô biến mất mới lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người ra cửa chính hội sở.

Cô lễ tân dẫn đường, Nguyễn Ngưng xuyên qua hành lang thật dài, đi vào một phòng trà thanh tĩnh.

“Ùng ục ùng ục ——”

Trong phòng thanh nhã u tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi cuồn cuộn trong ấm nước.

Một người đàn ông mặc sơ mi màu trắng, ngồi trên ghế mây đưa lưng về phía cô, dáng ngồi thẳng tắp như cây tùng, khí chất đoan chính mẫu mực.

Nguyễn Ngưng vốn đang khẩn trương lại sinh ra vài phần thấp thỏm.

Cô nuốt nước miếng, luôn có một loại cảm giác trở lại thời học sinh, bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng nghe dạy dỗ.

Cô muốn chạy trốn, nhưng vị “chủ nhiệm lớp” này cũng không cho cô cơ hội chạy trốn.

Dường như nghe được động tĩnh, người đàn ông nghiêng đầu qua.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm phải.

Nguyễn Ngưng sững sờ tại chỗ.

“Phó tiên sinh, Nguyễn tiểu thư tới rồi.”

Cô gái dẫn đường tươi cười thân thiết, dịu dàng nói.

“Vâng, cảm ơn.”

Tiếng nói thanh nhuận trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Thanh âm kia như một dòng suối thăm thẳm, chảy xuôi trong nhã thất thanh tĩnh, lặng yên lướt qua trái tim.

Nghe được chính là một loại hưởng thụ.

Còn Nguyễn Ngưng lại không rảnh thưởng thức.

Cô trừng mắt nhìn Phó Minh Viễn, nhìn gương mặt quen thuộc đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đồng tử dần co rút lại.

Ơ?

Ơ!!!



Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Phó Minh Viễn: Hử? Hoá ra anh là hình mẫu lý tưởng của Ngưng Ngưng sao?

Nguyễn Ngưng: Không, em không nói vậy (*/ω\*)

Phó Minh Viễn: Ừ, chính là nghĩ vậy thôi.

Nguyễn Ngưng: (▽)