- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mật Hôn
- Chương 21: Ái muội
Mật Hôn
Chương 21: Ái muội
Nguyễn Ngưng theo sau Phó Minh Viễn, đi vào phòng trong.
Bố cục và bài trí trong phòng đều vô cùng giản lược, nhưng không giống chỗ làm việc, ngược lại giống chỗ ở bình thường hơn.
Cô ghé đầu vào cánh cửa rộng mở xem xét, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái giường.
“Bình thường anh hay ở đây.”
Phó Minh Viễn xoay người đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tạp âm và tầm mắt có khả năng ở bên ngoài.
“Ồ.” Nguyễn Ngưng gật đầu.
Đây là “chỗ khác” hôm qua anh nói sao?
Không giống tưởng tượng của cô lắm, nhưng mà quả thực căn phòng này có hơi thở sinh hoạt hơn chung cư của anh.
Phó Minh Viễn tiện tay đặt hộp cơm lên quầy bar.
“Ngồi.”
Thấy cô vẫn đứng, anh chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói.
Nguyễn Ngưng vội vàng gật đầu, bước nhỏ qua, ngồi trước quầy bar.
Vì hôm nay thử vai, Phó Minh Viễn ăn mặc rất chỉnh tề.
Tây trang giày da, âu phục màu xanh đen tôn lên dáng người anh, giỏi giang, quyết đoán.
Nhưng ngày hè nắng chói chang, mặc tây trang trên người thực sự khó chịu.
Bây giờ về tới nhà, tất nhiên anh sẽ không ủy khuất chính mình nữa.
Anh lưu loát kéo cà vạt, cởi nút thắt trên cùng của áo sơ mi, da thịt màu lúa mạch và xương quai xanh gợi cảm lộ ra, như ẩn như hiện.
Rồi cởϊ áσ khoác ra, tiện tay ném cùng với cà vạt lên sô pha.
Động tác của anh tiêu sái tùy ý, có vẻ không chút để ý, lại lộ ra cái đẹp cấm dục.
Nếu mà quay video, quay chậm đăng lên, chắc chắn có thể làm vô số em gái thét chói tai…
Ý tưởng này chợt loé lên trong đầu cô rồi biến mất.
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Nguyễn Ngưng dừng lại, cuống quít thu hồi tầm mắt và những suy nghĩ linh tinh đó.
Nhưng vài giây sau, lại không nhịn được, ánh mắt trộm dừng trên người anh.
Phó Minh Viễn đang cởi nút tay áo ra, chắc là muốn xắn tay áo lên.
Nghĩ tới hôm nay anh đúng lúc xuất hiện ở hội trường, giải vây giúp cô, Nguyễn Ngưng cảm kích trong lòng, có ý muốn báo đáp.
“Anh Minh Viễn.”
Giọng nói tinh tế mềm mại của cô gái vang lên.
“Em giúp anh nhé.”
Trong lòng Phó Minh Viễn khẽ động, dừng tay.
Ngước mắt nhìn qua, thấy cô đi từng bước một đến trước mặt anh.
Nguyễn Ngưng lộ ra răng nanh nho nhỏ, cười thẹn thùng với anh.
Sau đó cúi đầu, vươn tay nhỏ cởi nút thắt cổ tay áo giúp anh.
Đầu ngón tay mềm mại, thỉnh thoảng khẽ chạm vào da cổ tay, mang đến một loại tê dại giống như bị dòng điện đánh trúng.
Phó Minh Viễn rũ mắt, nhìn cô gái gần trong gang tấc.
Cô vốn chỉ cao tới ngực anh, đeo giày cao gót cũng chỉ đến cằm. Vóc dáng nhỏ nhắn, làm người ta rất muốn ôm vào trong lòng mà trân quý.
Hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô bay tới, như có như không, rồi thật sự tác động đến trái tim anh.
Đáy mắt người đàn ông dần dần nhiễm vẻ đen tối.
Nguyễn Ngưng cởi nút tay áo giúp anh, rồi xoắn hai bên tay áo của anh lên.
Nhìn kiệt tác của bản thân, cảm thấy thật hài lòng.
Cô ngẩng đầu, nhếch miệng cười với anh, mi mắt cong cong.
“Anh Minh Viễn, được rồi đó.”
Nhưng ngẩng đầu lên mới phát hiện khoảng cách của hai người hơi gần.
Phó Minh Viễn rũ mi nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, tựa như làn nước sâu thẳm, lại mơ hồ mang theo vài phần ý vị xâm lược, làm cô cảm thấy sợ hãi.
“Chúng… chúng ta đi ăn cơm đi…”
Cô thu nụ cười, lắp bắp nói, lui về phía sau.
Kết quả vội vàng lùi về phía sau nên giày cao gót không nghe sai khiến mà nghiêng một cái.
Cảm giác được cơ thể mất cân bằng, còn có mắt cá chân vặn vẹo không chịu khống chế, Nguyễn Ngưng thầm hô không xong.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, cô cảm thấy hai cánh tay mạnh mẽ có lực quấn lấy eo cô.
Cổ chân chưa truyền đến cảm giác đau đớn, cô đã bị kéo về.
Hai chân cách mặt đất.
Ngay sau đó, thân mình chặt chẽ dán lên thân thể nóng bỏng của người đàn ông.
Hai đường cong thân thể, hoàn mỹ dán sát bên nhau.
Gắn bó chặt chẽ, kín kẽ.
“Thình thịch —— thình thịch ——”
Nguyễn Ngưng thấy trái tim đập nhanh hơn, hoàn toàn không chịu khống chế của cô.
Hoá ra trong lúc nguy cấp, Phó Minh Viễn ôm eo cô, kéo cô lên.
Nhưng cơ thể của cô lại không thể tránh né mà dán lên anh.
Thậm chí bởi vì hai chân bay lên không, điểm chống đỡ cơ thể cô hoàn toàn dừng trên người anh…
Từng đợt nóng truyền đến từ bộ vị kề sát của hai người.
Hơi thở nóng rực bao vây lấy cô, thiêu đốt cô cũng đến mức cả người sắp vắt ra máu.
“Anh… anh Minh Viễn…”
Cô đỏ mặt, ngập ngừng mở miệng.
Nhưng hình như thanh âm của cô đánh vỡ sự cân bằng nào đó.
Phó Minh Viễn vốn đang ở thế mạnh mẽ chống đỡ, bỗng nhiên buông lỏng, mặc bản thân ngã về phía sau.
Vì thế trong tiếng kinh hô của cô gái, hai người ngã trên sô pha đôi.
“Rầm ——”
Trong quá trình té ngã, trán cô đυ.ng phải ngực Phó Minh Viễn.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu rên.
Nguyễn Ngưng ôm đầu, thấy hơi choáng váng, nhưng sau khi ý thức được chính mình đυ.ng phải cái gì, cô vội vàng ngồi dậy.
“Anh Minh Viễn, anh không sao chứ?”
Tay nhỏ ấn ngực anh, khẩn trương sờ sờ.
Phó Minh Viễn cau mày, bị đυ.ng phải như vậy, không đau là giả.
Nhưng phong cảnh nhìn thấy lúc mở mắt ra lại làm anh ngẩn người.
Trang phục hè của cô gái vốn mỏng, tuy là kiểu dáng bảo thủ nhưng tư thế cúi người như vậy, lại đem hết tất cả tốt đẹp, e lệ ngượng ngùng của cô hiện ra trước mắt anh.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô, nhất thời đã quên nói chuyện.
“Anh Minh Viễn, anh có sao không?”
Lúc này, giọng nói mềm mại của thiếu nữ lại vang lên, mang theo vài phần sốt ruột, gần như sắp khóc nức nở.
Sao anh không nói lời nào?
Vừa mới va chạm kêu to như vậy, không phải là anh bị thương chứ?
Nguyễn Ngưng hấp tấp nghĩ, gấp đến độ sắp khóc.
Phó Minh Viễn lấy lại tinh thần, thấy vành mắt cô đo đỏ, ấn đường nhíu lại.
Một tay đè tay nhỏ đang làm loạn trước ngực lại, một tay khác nâng lên, lòng bàn tay xoa khóe mắt cô.
Nguyễn Ngưng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.
“Anh không sao, đừng lo lắng.” Người đàn ông thấp giọng nói.
Thanh âm dịu dàng, trấn an trái tim hoảng loạn của cô.
Nguyễn Ngưng hít mũi, vốn định xin lỗi lại bỗng nhiên ý thức được tư thế ái muội của hai người.
Cô còn khóa trên người anh, cả người dán lên người anh.
Mà càng xấu hổ chính là, làn váy cô cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn vừa nãy mà lật lên, lộ ra một mảng lớn chân nhỏ trắng như tuyết.
Cô đang định xoay người ngồi dậy, kết quả ——
“Cốc cốc cốc ——”
Lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị gõ vang.
Không đợi trả lời, người bên ngoài đã mở cửa vào.
Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn, đồng thời nhìn qua.
“Phó Minh Viễn, buổi sáng thử vai xong cậu lại…”
Văn Triết cứng tại chỗ, lời chất vấn nghẹn trong cổ họng.
Anh ta nhìn đôi nam nữ với tư thế ái muội, quần áo xộc xệch trên sô pha, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp, cảm xúc thay đổi nhiều đến nỗi đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung nữa.
Đm, thật sự đang chơi văn phòng play!
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Anh ta thu tầm mắt, mặt không biểu tình mà nói.
Sau đó lưu loát xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn săn sóc mà đóng cửa phòng lại.
Nguyễn Ngưng trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, mặt vốn đỏ bừng lập tức trở nên nóng bỏng.
Nghe quản lý nói… có, có phải anh ta hiểu lầm cái gì không?
Cô nhanh chóng xoay người đứng lên, đưa lưng về phía Phó Minh Viễn, hoảng loạn sửa sang lại quần áo của mình.
Phó Minh Viễn cũng ngồi dậy.
Tay phải nắm thành quyền, không được tự nhiên mà che miệng khụ khụ.
“Anh Minh Viễn, chúng ta… có phải nên giải thích với Văn tiên sinh không?”
Nguyễn Ngưng xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Thấy cô xoay người lại, Phó Minh Viễn điều chỉnh sắc mặt, nhún vai nói: “Không cần.”
Hiểu lầm thì sao? Tiểu nha đầu vốn chính là vợ anh.
“Nhưng mà…”
“Chân em không sao chứ?”
Phó Minh Viễn cúi đầu nhìn chân cô.
Chân cô thật đẹp, làn da tinh tế trắng nõn, ngón chân mượt mà, hồng nhạt.
Nhưng bị đầu nhọn của giày cao gót đè, hơi thay đổi hình dáng.
Anh hơi nhíu mày, mang theo chút lạnh lẽo.
Nguyễn Ngưng thẹn thùng rụt ngón chân, ngượng ngùng nói: “Dạ, không sao, cảm ơn vừa rồi anh đã cứu em…”
Phó Minh Viễn không nói chuyện, đứng dậy vào phòng cách vách.
Dưới cái nhìn chăm chú tò mò của cô, lấy một đôi dép lê từ trong ra, đặt trước mặt cô.
“Đổi đi.” Anh nói chuyện không cho cô từ chối.
Nguyễn Ngưng nhấp miệng, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, giải phóng đôi chân khỏi giày cao gót.
Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, làm cô có chút thẹn thùng.
Đây là lần đầu tiên cô để chân trần trước mặt người ngoài, cởi giày ra xong, cô nhanh chóng xỏ chân vào dép bông giấu đi.
Dép mềm mại, dẫm lên đi rất dễ chịu, không giống giày cao gót vừa cứng vừa đau chút nào.
“Đổi xong rồi.”
Cô nhìn chằm chằm dép bông, cười khúc khích, răng nanh vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.
Phó Minh Viễn bình tĩnh nhìn cô, sắc mặt dịu dàng.
Anh gật đầu, nói: “Sau này ít đi giày cao như thế này nhé.”
Nghe vậy, Nguyễn Ngưng lại hơi bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Người ta muốn trông cao hơn chút mà…”
Tai Phó Minh Viễn rất thính, dĩ nhiên nghe thấy lời cô.
“Vì sao?” Anh hỏi.
Làm một người đàn ông thân cao chân dài gần một mét chín, quả thực anh rất khó lý giải loại tâm tư này của con gái.
Nhìn đôi chân dài của anh, rồi nhìn hai chân nhỏ ngắn ngủn của mình, Nguyễn Ngưng phồng má.
Cô căm giận trừng mắt liếc anh một cái, cam chịu nói:
“Bởi vì em lùn chứ sao, hừ.”
Một tiếng cuối cùng kia, hầm hừ, lại mềm như bông.
Dừng ở trong tai như đang rắc đường, ngọt tới tận tim.
Thấy cô thở phì phì, Phó Minh Viễn buồn cười.
Rồi lại cảm thấy ở chung như vậy thân thiết lên nhiều, không hề mang theo câu nệ và xa cách như ngày thường.
Cảm giác ấm áp, lại có chút ngọt ngào.
“Không sao.” Anh nhẹ giọng nói, “Anh thấy rất tốt.”
Nguyễn Ngưng nhìn nhỏ xinh, nhưng tỉ lệ dáng người lại rất tốt, nếu phóng đại gấp đôi có lẽ chính là tiêu chuẩn người mẫu.
Huống hồ… nhớ tới nơi đầy đặn run nhè nhẹ trước mắt, anh khựng lại, mím môi không được tự nhiên.
“Tốt chỗ nào?”
Không phát hiện anh khác thường, Nguyễn Ngưng bĩu môi, hiển nhiên rất để ý vấn đề chiều cao.
Phó Minh Viễn nhìn cô, duỗi tay xoa đầu cô.
“Rất đáng yêu.”
Nói xong rồi xoay người đi đến quầy bar.
Nguyễn Ngưng che tóc bị xoa rối lại, buồn bực chu môi.
Nhưng nhìn bóng dáng anh, lại dần toét miệng, con ngươi trong veo rực sáng.
Anh Minh Viễn... thấy cô đáng yêu sao?
“Ăn cơm thôi.”
Trước quầy bar, lấy túi nilon cơm trưa ra, Phó Minh Viễn quay đầu nói với cô.
“Dạ, được!”
Nguyễn Ngưng vội vàng đi đến.
Bốn món mặn một món canh, còn có cơm và điểm tâm ngọt, làm cơm trưa của hai người xem như phong phú.
Đừng nhìn vóc dáng Nguyễn Ngưng nhỏ xinh, ăn uống lại rất tốt.
Quả thực đồ ăn của Nam Phong Các rất ngon, cô ăn nhiều thêm một chút.
Cô học lễ nghi rất tốt, tuy ăn nhiều nhưng vẫn luôn vẫn duy trì bộ dáng ưu nhã thục nữ.
Nhưng ở trong mắt Phó Minh Viễn lại cực kỳ giống một con hamster nhỏ.
Nho nhỏ mềm mại, có khi rất lanh lợi, có khi lại lộ ra ngây thơ.
Làm anh rất muốn nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở.
Hai người im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện.
Bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp lẳng lặng chảy xuôi.
Tuy im lặng nhưng ấm áp trong đó lại là thật.
“No rồi?”
Thấy Nguyễn Ngưng ngừng đũa, Phó Minh Viễn hỏi.
Nguyễn Ngưng gật đầu, mặt đỏ hồng mà cười cười, cảm giác có chút ngượng ngùng.
Hình như cô ăn hơi nhiều, ăn hết tất cả đồ ăn rồi…
Phó Minh Viễn lại không để bụng.
Cô nhóc quá gầy, nuôi béo chút mới tốt.
Sau đó, hai người ngồi trên sô pha, một người xử lý văn kiện, một người chơi điện thoại.
Dần dần, sâu ngủ đột kích, Nguyễn Ngưng ngáp không ngừng, dần ngủ gật.
Nhưng không đợi cô mất đi ý thức, Phó Minh Viễn lại đánh thức cô.
“Vào trong ngủ đi, anh xử lý xong sẽ gọi em dậy, rồi đưa em về.”
Tuy công việc ở phòng làm việc luôn là Văn Triết quản lý, không cần anh lo lắng, nhưng làm ông chủ cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.
Nguyễn Ngưng mơ màng gật đầu, buông gối đang ôm trong ngực, xoa mắt đứng lên.
Cuối cùng được anh chỉ điểm, nghiêng ngả lảo đảo vào phòng trong, thuận lợi sờ đến giường mềm mại. Cô chậm rãi leo lên trên, kéo chăn quấn lên người, đầu gối lên gối đầu, lập tức ngủ.
Thấy cô ngủ rồi, nhớ tới chuyện Weibo, Phó Minh Viễn đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị tìm Văn Triết hỏi một chút.
“Xong rồi? Nhanh vậy luôn?”
Kết quả vừa đối mặt, Văn Triết kinh ngạc hỏi.
Phó Minh Viễn: “…”
Cho nên mỗi ngày trong đầu người đại diện của anh đều suy nghĩ gì vậy?
Beta: Em chỉ muốn hỏi anh trai có nhớ mình kết hôn được mấy ngày rồi? Có cảm thấy mặt đau không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mật Hôn
- Chương 21: Ái muội