Mô hình trên ốp điện thoại vẫn cười thiếu đánh như vậy.
Tay duỗi đến chỗ mèo con ngừng lại, anh cầm điện thoại di động lên, ngồi trên sô pha.
Nhìn chằm chằm di động, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ấn sáng màn hình.
Trên màn hình di động là ảnh cô gái ôm mèo con, là tấm ảnh chụp ở cửa hàng thú cưng vừa nãy, bị cô thuận tay đặt làm ảnh nền.
Nhưng ảnh bị cắt rồi, vốn là ảnh chụp chung của hai người, anh chỉ còn lại một bả vai, một tay ôm lấy cô.
Tự nhiên có chút khó chịu.
“Meo ——”
Mèo con kêu một tiếng, móng vuốt nhỏ cào trên đùi anh, mở mắt to nhìn anh.
Phó Minh Viễn rũ mi nhìn nó, khẽ thở dài.
Tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn trà, ôm mèo con đến cuối hành lang…
Lúc Nguyễn Ngưng tỉnh dậy từ giấc ngủ, mặt trời đã treo ở chân trời.
Cô duỗi eo, cười tủm tỉm ôm lấy gối đầu mềm mại mà cọ.
Bên trên còn sót lại mùi nắng, vừa khô mát lại dễ ngửi.
Cọ cọ, rốt cuộc ý thức được không đúng.
Mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, nơi này hình như là phòng tân hôn Phó phu nhân bố trí giúp cô và Phó Minh Viễn.
Cô ngủ từ khi nào vậy? Lại còn chạy tới đây ngủ?
Nguyễn Ngưng ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Anh Minh Viễn đâu?
Cô xoay người xuống đất, không tìm thấy dép lê của mình, đành phải để chân trần, chạy xuống dưới lầu.
Dưới lầu cũng không thấy ai.
Cô xem xét xung quanh, phát hiện có một tờ giấy đè trên bàn trà.
Trên tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ, thể chữ thanh thuân tú dật, đầu bút mạnh mẽ có lực.
“Kẹo bông gòn ở sát vách phòng chứa đồ, tủ lạnh có bánh bao nhân nước, nhớ hâm nóng lại rồi hãy ăn —— Phó Minh Viễn.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, tưởng tượng dáng vẻ lúc anh gọi Kẹo bông gòn, luôn cảm thấy mang theo chút đáng yêu không giống bình thường.
Cô đứng dậy đi đến cuối hành lang.
Sâu bên trong phòng chứa đồ, cách vách hẳn là phòng theo như lời Phó Minh Viễn.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng trống rỗng, đồ dùng nào cũng không có, có lẽ là phòng để đó không dùng.
Cô hơi lướt qua, nhìn thấy mèo con đang ôm chổi lông gà, nằm trên mặt đất chơi vô cùng vui vẻ.
Cách nó không xa là bát mèo, bên trong còn lại mấy hạt đồ ăn cho mèo.
Bên cạnh bát mèo để nước, còn WC để cách xa đổ đầy cát.
“Meo ——”
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, Kẹo bông gòn kêu một tiếng, bước ngắn chạy tới chỗ cô, không sợ lạ chút nào.
Nguyễn Ngưng hơi mỉm cười, khom lưng ôm nó lên, xoa đầu nhỏ của nó.
Lại nói, điện thoại của cô đâu?
Cô đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, bỗng nghe được một tiếng dingdong vang lên.
Theo tiếng mới phát hiện điện thoại của cô không biết đã đặt trên bàn trà từ khi nào.
Cầm lấy đọc, vừa nãy là tin nhắn WeChat của Phó Minh Viễn.
“Tối nay anh về muộn, không cần chờ anh.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, đêm nay anh còn về sao?
Không phải nói là không ở đây sao?
Cô nói thầm, khóe môi lại hơi cong lên, lộ ra răng nanh đáng yêu.
Ngồi trên sô pha, ôm mèo con mềm mại ấm áp trong ngực, không biết vì sao, cô bỗng nhiên có loại cảm giác rất yên tâm.
Giống như trái tim cuối cùng cũng rơi xuống đất, không còn bay bổng như đang trên mây nữa.
Điện thoại rung lên.
Nhìn thấy giao diện nói chuyện phiếm nhảy ra một con thỏ, trên đầu có chữ được, khoé miệng Phó Minh Viễn hơi cong lên.
Xem ra là dậy rồi.
Anh đút điện thoại vào túi quần.
Kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh, không biết đã mở mắt từ khi nào.
Thấy anh cất điện thoại, Phó Tư Vân ho khan một tiếng, hỏi: “Em dâu à?”
Phó Minh Viễn gật đầu, làm bộ không nhìn thấy ý cười chế nhạo đáy mắt anh ấy.
Thấy anh ấy giãy giụa đứng dậy thì đi qua dìu anh ngồi dậy, lót gối sau lưng anh.
“Vốn dĩ ngày đầu tiên kết hôn em nên ở nhà với em dâu, vì sao còn chạy đến bệnh viện?”
Phó Tư Vân lải nhải nói, “Chắc chắn em dâu sẽ trách anh.”
“Vẫn chưa làm hôn lễ đâu.” Phó Minh Viễn bất đắc dĩ nói.
“Kết hôn rồi, người ta là vợ em!” Mắt Phó Tư Vân trợn trắng, “Tiểu tử thối, em sẽ không quỵt nợ đúng không?”
Phó Minh Viễn không nói chuyện, rót cốc nước cho anh.
Phó Tư Vân nhận nhưng không uống, anh lắc đầu nói: “Chỉ chớp mắt, em cũng thành gia lập nghiệp rồi, sau này nên hiểu chuyện, đừng lúc nào cũng đối nghịch với ba mẹ, bọn họ cũng là vì tốt cho em thôi.”
Thật ra lần này em trai chịu đồng ý liên hôn, anh thấy rất ngoài ý muốn.
Dẫu sao theo hiểu biết của anh với Minh Viễn, em trai không phải người dễ thỏa hiệp như vậy, trước kia chưa từng nghe nói em trai và thiên kim Nguyễn gia có giao thiệp.
Phải chăng là tại một tháng ngắn ngủn này, em trai rơi vào bể tình với cô nương nhà người ta, thế cho nên cam nguyện bước vào phần mộ hôn nhân?
Phó Tư Vân rất rõ ràng, chắc chắn trong đó có ẩn tình, nhưng cụ thể vẫn phải để thân thể anh khang phục rồi điều tra.
Nghe anh khuyên bảo, Phó Minh Viễn khựng lại.
Nếu anh ấy biết, suýt chút nữa anh bị ông già kéo xuống đài, còn nghĩ như vậy sao?
Chỉ là, bây giờ anh không thể nói cho anh ấy.
Vì suy nghĩ cho thân thể Phó Tư Vân, người Phó gia không nói tình huống thật cho anh ấy, dẫu sao chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, đả kích thật sự quá lớn.
“Anh dưỡng thương cho tốt, sớm ngày bình phục, đừng làm cho chị dâu lo lắng.”
Anh không đáp lại, trực tiếp chuyển đề tài.
Phó Tư Vân không có cách với anh, đành phải đáp lời, bảo anh có thời gian thì đưa vợ đến rồi tống cổ anh đi.
Phó Minh Viễn ra khỏi phòng bệnh.
Vừa quay đầu, nhìn thấy Ứng Mạn Nhu ngồi trên ghế dài hành lang, đặt một bình giữ ấm bên cạnh.
Nghe được động tĩnh, cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy anh ra ngoài, nhoẻn miệng cười.
Phó Minh Viễn nhìn phía sau, đóng cửa phòng lại, gật đầu với cô: “Chị dâu.”
“Minh Viễn à, sao hôm nay em lại đến?”
“Đột nhiên muốn đến nhìn xem, thế là đến.”
Ứng Mạn Nhu chần chờ, muốn nói lại thôi.
Nhìn ra cô có chuyện muốn nói, Phó Minh Viễn đi vài bước đến cửa sổ, cách xa phòng bệnh.
Ứng Mạn Nhu thấy thế cũng đi qua theo.
“Chị dâu, có lời gì, chị cứ việc nói thẳng.”
Ứng Mạn Nhu cười khổ, nói: “Minh Viễn, cảm ơn em nguyện ý giúp đỡ, nếu không phải em, chỉ sợ lần này anh trai em không thể được rồi.”
Cô biết, bố chồng vẫn luôn hy vọng em chồng về tiếp nhận công ty, ông rất xem trọng đầu óc của anh, mà bây giờ chồng cô vì tai nạn xe cộ mà thân thể bị hao tổn, chờ thương thế bình phục rồi còn phải làm phẫu thuật, đúng lúc dựa chuyện này ép em chồng đi vào khuôn khổ.
Nhưng chồng cô đã trả giá bao nhiêu tâm huyết cho tập đoàn Phó thị?
Để anh rời đi ngay lúc này, lại còn là vì nguyên nhân như vậy, sao anh có thể chịu nổi cơ chứ?
May mà em chồng không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nguyện ý kết hôn, giảm bớt áp lực của cô và chồng, ngoài cảm kích trong lòng, cô cũng khó tránh khỏi áy náy.
Phó Minh Viễn nhìn bóng đêm dần đậm ngoài cửa sổ, nói: “Vâng, nếu không có chuyện gì khác, em đi về trước.”
“Được, mau về đi, em dâu vẫn đang chờ em ở nhà đấy.”
Phó Minh Viễn gật đầu, lúc lướt qua bên cạnh cô, bước chân ngừng lại.
“Chăm sóc tốt anh trai em, đừng nghĩ quá nhiều.”
Vành mắt Ứng Mạn Nhu ửng đỏ, cắn môi gật đầu.
Phó Minh Viễn thu hồi tầm mắt, bước chân không ngừng rời khỏi bệnh viện, mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại của người đại diện Văn Triết.
“Nói, hôm nay cậu làm gì?!”
Vừa ấn nghe, giọng nói hùng hổ của Văn Triết liền truyền tới.
Phó Minh Viễn nhíu mi, đem điện thoại di động cách xa một chút.
Lúc bên kia yên tĩnh lại mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi? Cậu chờ đấy cho tôi.”
Nói xong anh ta treo điện thoại.
Phó Minh Viễn chớp mắt, chẳng hiểu gì cả.
Chẳng qua di động rung lên rất nhanh, nhìn thấy hình ảnh Văn Triết gửi tới trên WeChat, anh mới biết anh ta có ý gì.
Ngay sau đó, anh ta lại gọi điện thoại đến.
Lần này Phó Minh Viễn dùng tai nghe Bluetooth, vừa ấn nghe vừa xem những ảnh chụp đó.
Chắc là hôm nay lúc anh dẫn Nguyễn Ngưng đến cửa hàng thú cưng bị chụp được.
Nhưng ảnh hơi mờ, anh lại đeo khẩu trang, cho nên mấy tấm ảnh này cũng chẳng làm được gì.
“Cậu nói, người trên ảnh có phải cậu không?” Văn Triết nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ừ.”
Phó Minh Viễn không phủ nhận, sau đó lại cường điệu, “Tôi đeo khẩu trang.”
“Hừ, nếu không phải đeo khẩu trang, bây giờ cậu còn có thể thảnh thơi như vậy sao?” Văn Triết hừ hừ nói.
Phó Minh Viễn lướt xem ảnh chụp, chắc người chụp chỉ là quần chúng vây xem bình thường, cách khá xa. Tuy rằng bị chụp chính mặt nhưng rất mờ, phóng to thì vỡ ảnh, không nhìn thấy mặt mũi Nguyễn Ngưng.
“Cô gái trên ảnh là đối tượng xem mặt của cậu à?” Ngữ khí Văn Triết hòa hoãn chút.
Phó Minh Viễn gật đầu, “Ừ.”
“Hai người… đi dạo phố?” Văn Triết nhiều chuyện hỏi.
Anh ta thật sự tò mò, không phải Phó Minh Viễn bị trong nhà ép đi xem mặt sao? Hẳn là rất không tình nguyện, thế mà lại còn đi dạo phố với con gái nhà người ta? Còn biểu hiện thân mật như vậy?
Nếu không nhìn thấy ảnh chụp, đánh chết anh ta cũng không tin.
Nhưng thật đáng tiếc, anh ta thật sự quá quen thuộc Phó Minh Viễn, liếc mắt một cái liền xác định một trong hai nhân vật chính trên ảnh chính là anh.
“Coi như là vậy.”
Phó Minh Viễn hàm hồ đáp lời, hỏi tiếp, “Không có ảnh chụp khác sao?”
“Không có.” Văn Triết lập tức ngửi được ẩn tình, “Hẳn là có ảnh chụp khác? Hôm nay cậu còn làm gì?”
“Ừ, buổi sáng đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”
“Ồ, đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn… Đậu má? Phó Minh Viễn cậu nói lại một lần nữa cho tôi!”
Phó Minh Viễn không để ý đến anh ta, tiếp tục nhìn điện thoại.
“Những ảnh chụp này truyền ra ngoài chưa?”
“Lên hot search rồi, cậu thấy sao?”
Văn Triết còn ở trong gió hỗn độn, “Nhưng đã tạm thời áp xuống rồi, cậu muốn làm thế nào? Dứt khoát công khai?”
Phó Minh Viễn ngừng lại, nghĩ đến bản hiệp nghị kia, anh lắc đầu, “Không, áp xuống trước đi.”
Anh mở Weibo ra quét mắt đọc, quả nhiên nhìn thấy các đề tài liên quan đến # ngẫu nhiên nhìn thấy Phó Minh Viễn hẹn hò dạo phố với người phụ nữ thần bí #.
Nhưng độ hot xếp hạng dưới hai mươi, không biết có phải là kết quả khi bị đè độ hot xuống hay không.
Ấn vào, điều thứ nhất đứng đầu Weibo mới được một giờ, share và bình luận cũng đã hơn vạn.
Nội dung không khác suy đoán của anh lắm, đúng là người qua đường ngẫu nhiên chụp phải.
Anh không đọc mục bình luận, đại khái fans có phản ứng gì, anh vẫn có thể đoán được, không cần đọc.
“Được, tôi sẽ phân phó xuống, nhưng sau này cậu phải chú ý chút.”
Văn Triết cảnh cáo trong điện thoại, “Hiện tại thử vai còn chưa quyết định, cậu cũng biết cách làm người của Kỷ lão, lúc này có tai tiếng sẽ giảm ấn tượng.”
Sợ là sợ bị người có ý lợi dụng, tuy rằng công khai là có thể tiêu diệt hết thảy lời đồn đãi, nhưng vấn đề là Phó Minh Viễn không định công khai.
Phó Minh Viễn đồng ý, rời khỏi cái hot search kia.
Vừa mới chuẩn bị rời khỏi Weibo thì nhìn thấy phía cuối của bảng hot search bỗng nhiên lại có thêm một đề tài mới ——
# Ninh Như An nuôi mèo #.
Lòng anh dao động, tiện tay ấn vào.
@ Ninh Như An: Từ hôm nay trở đi, trong nhà có thêm một thành viên mới. 【 ảnh 】
Trên ảnh là một mèo con màu trắng ngà, đôi mắt màu hổ phách nhìn ống kính, nghiêng đầu, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Mục bình luận đã trở thành hiện trường nuôi mèo khổng lồ.
@ mềm đát miêu: Đáng yêu, như mặt trời vậy!
@ ăn nửa cân rau thơm: Mau, 360 độ không góc chết mà hấp thụ ánh sáng!
@ áo bông nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn: A a a, phát hiện người mất tích! Nhuyễn Nhuyễn mất tích nhiều ngày như vậy, là phản bội chúng ta có mèo sao?
@ Yêu Yêu nữ thần của tôi: Shh! Đây là mèo gì vậy Nhuyễn Nhuyễn? Chân ngắn sao? Đáng yêu quá nha ~
Ánh mắt của Phó Minh Viễn dừng ở hai chữ.
Trong nhà?
Anh nhẹ nhàng cong môi, không nhịn được like một cái.
Vừa mới ấn like chưa đến ba giây đồng hồ, tai nghe lại lần nữa truyền tới tiếng rống giận rung trời của Văn Triết.
“Đậu má, cậu lại làm gì vậy? Vì sao lại like cho Ninh Như An? Cậu có biết tôi tốn bao nhiêu sức lực mới đè hot search xuống được hay không? Cậu vừa mới đồng ý với tôi cái gì?!”
Phó Minh Viễn chớp mắt, bình tĩnh nói: “Trượt tay.”
—
Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】
Văn Triết: Trượt tay? Trượt tay em gái cậu!
Phó Minh Viễn không nói gì, xoa mặt.
Văn Triết: Cậu đang làm gì vậy?
Phó Minh Viễn: Không có gì, mặt hơi đau.
Văn Triết:…
*Editor: ở đây chúng tôi gọi đó là tự vả.
*Beta: chúng tôi gọi đó là nghiệp đến tức thời.