Sau khi trở về An Thành, tâm tình Nhan Tịch trở nên không tốt, vào ban đêm mất ngủ nghiêm trọng, rạng sáng 4 giờ vẫn cứ ngủ không yên, cô dứt khoát ngồi dậy đọc sách, giống như nỗ lực nhiều một chút thì cô sẽ cách Tạ Gia Diên ngày một gần.
Tạ Gia Diên đưa sách bài tập cho cô, cô vẫn luôn không dám mở ra, sợ nhìn đến lại nhớ đến anh, vạn nhất nước mắt tẩm ướt trang giấy, sẽ vĩnh viễn lưu lại vấu vết khô cạn, cô không muốn đồ vật anh đưa cho cô trở nên không hoàn mỹ.
Ngoài cửa sổ đêm rất tối, Nhan Tịch coi như trân bảo mà lấy sách bài tập, trộm mở ra, một tờ giấy hồng nhạt bỗng nhiên nhẹ nhàng bay xuống.
Cô khom lưng nhặt lên nhìn thấy, phát hiện là một hàng chữ viết cứng cáp hữu lực:
Nhóc con, anh trai ở Vân Đại chờ em, phải tin tưởng bản thân!
Hốc mắt Nhan Tịch đỏ lên, vuốt ve tờ giấy, ngực đau đến không được.
Anh trai Gia Diên, em rất nhớ anh.......
Cô giơ tay xoa xoa nước mắt, đem tờ giấy thật cẩn thận vào sổ nhật ký khóa mật mã.
Trang lót sổ nhật ký khi cô từ 12 tuổi đến bây giờ ghi lại một ít mộng tưởng nhỏ, mà nay cô trịnh trọng viết xuống bốn chữ: Thi đậu Vân Đại.
Nhìn chằm chằm bốn chữ kia một lúc lâu, Nhan Tịch lại bổ sung thêm: ( Chinh phục Tạ Gia Diên)
Về sau, công việc sinh hoạt của Nhan Tịch bắt đầu trở nên lù bù, đầu tiên là báo danh tân sinh, vào ở ký túc xá, sau lại bắt đầu tập huấn, thời tiết ba mươi mấy độ, huấn luyện một vòng, Nhan Tịch cảm thấy mình đen đi nhiều.
Sau khi kết thúc tập huấn có ba ngày nghỉ, Nhan Tịch sau khi về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tìm di động của cô, Ôn Như đặt ở trong ngăn kéo, không có tính cưỡng chế quản chặt cô, dù sao cô muốn trọ ở trường, di động đặt ở trong nhà, cũng không có cơ hội chơi.
Khởi động máy, Nhan Tịch cõi lòng đầy chờ mong bấm vào WeChat, muốn nhìn một chút Tạ Gia Diên có gửi tin nhắn cho cô không, nhưng mà kết quả lại khiến cô thất vọng rồi, cô cùng anh đều không có liên hệ, anh cũng không có tìm cô.
Nhan Tịch ngón tay ấn ở bàn phím, muốn gửi cho anh một tin nhắn nhưng lại không có dũng khí, da mặt cô mỏng, sợ anh cảm thấy cô phiền.
Giãy giụa mấy giây, Nhan Tịch lui mà cầu tiếp theo, click mở ảnh đại diện của Lâm Trạm.
【Anh trai, em tập huấn xong rồi!】
Cô bất quá là muốn thông qua Lâm Trạm biết được một chút tin tức của Tạ Gia Diên.
Lâm Trạm lúc này đang ở ký túc xá chơi game, di động bỗng nhiên tích tích hai tiếng, hắn cầm lấy nhìn, mắt thấy là Nhan Tịch gửi đến, quay đầu hướng người nào đó nhìn, hài hước cong môi nói:
"Em gái gửi tin nhắn cho tớ."
WeChat Tạ Gia Diên đang ở trên máy tính, nghe nói, anh bất động thanh sắc mở ảnh đại diện dâu tây nhỏ kia, nội dung tin nhắn dừng lại ở lần trước nói chuyện phiếm.
"Này nhóc con mới tập huấn xong, nhìn xem em ấy bị phơi nắng." Lâm Trạm nhìn chằm chằm ảnh Nhan Tịch tự chụp gửi cho hắn, cố ý tự nhủ nói.
Tạ Gia Diên tầm mắt nhìn chằm chằm máy tính, trong mắt lộ ra một tia sắc bén.
Nhóc con nhanh như vậy liền đem anh quên mất.
Lâm Trạm nói nửa ngày, không thấy Tạ Gia Diên có phản ứng, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn nghi ngờ mà nhìn về phía Tạ Gia Diên, dường như xác nhận hỏi:
"Nhóc con không tìm cậu nói chuyện phiếm sao?"
Đáp lại hắn vẫn là một trận trầm mặc.
"Ha, quả nhiên vị trí anh trai ở trong lòng em ấy càng quan trọng." Lâm Trạm đắc ý mà cảm khái, rốt cuộc có thể thắng Tạ Gia Diên một lần, hắn không được lên mặt sao?
Tạ Gia Diên dư quang lạnh lùng quét về phía sau, lần đầu sinh ra xúc động muốn lấy băng dính dán miệng người khác lại.
Anh nhìn khung chat của Nhan Tịch, do dự một lát gửi qua:
【Nghe anh trai em nói, tập huấn xong rồi?】
Anh cố ý cường điệu nói câu kia, cũng không biết chính mình muốn nói như vậy.
Nhan Tịch thấy Tạ Gia Diên gửi tin nhắn đến, kích động đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên.
Cô biết tìm anh họ nói chuyện phiếm vô cùng hữu dụng, miệng hắn giống như loa to, quả nhiên không phụ kỳ vọng của cô.
【Đúng vậy anh trai, tập huấn siêu mệt. [Thở dài.jpg]】
Chính Nhan Tịch cũng chưa phát hiện, khi cô cùng Tạ Gia Diên nói chuyện phiếm, ngữ khí giống như làm nũng, cũng Lâm Trạm nói chuyện phiếm hoàn toàn sẽ không như thế.
【Có phải bị phơi đen không?】
Tạ Gia Diên vừa hỏi như vậy, nhóc con quả nhiên đem ảnh tự chụp gửi cho anh.
Click mở ảnh chụp, thấy trên mặt cô gái cười đến tười đẹp xán lạn, đáy mắt Tạ Gia Diên hiện lên một tia phức tạp.
Cùng Tạ Gia Diên còn chưa có nói vài câu, Ôn Như liền về nhà, sợ mẹ cô nói cô chỉ biết chơi di động, Nhan Tịch vội vàng nhắn với Tạ Gia Diên một câu, rồi đem điện thoại thả lại trong ngăn kéo.
"Mẹ, mẹ về rồi."
Nhan Tịch từ phòng đi ra ngoài, Ôn Như cười đi tới, sờ sờ đầu cô.
"Đêm nay không ăn ở nhà, đến nhà ông bà."
"Được."
Theo mẹ đi vào cửa tiểu khu, mới vừa xuống xe, Nhan Tịch liền gặp phải bạn học sơ trung, hắn so với cô thi càng tốt, đỗ Thị Nhất Trung.
"Nhan Tịch, đã lâu không gặp."
Lạc Cảnh Nhiên mỉm cười nhìn Nhan Tịch chào hỏi.
Nhan Tịch gật gật đầu: "Tớ vừa mới tập huấn xong, cậu cũng vậy?"
"Đúng vậy, bọn tớ có ba ngày nghỉ." Lạc Cảnh Nhiên nói xong, nhân cơ hội hỏi Nhan Tịch: "Tớ cùng bọn Kim Luật bọn họ ngày mai đi leo núi, cậu có muốn đi hay không?"
Nhan Tịch xấu hổ: "Mới vừa tập huấn xong, các cậu không mệt a!"
"Ách......." Lạc Cảnh Nhiên ngượng ngùng cười: "Còn tốt."
"Các cậu đi đi, tớ không đi đâu."
Nhan Tịch nói xong, cùng mẹ cô đi về phía trước.
Lạc Cảnh Nhiên nhìn thân ảnh cô biến mất trong bóng đêm, trong mắt tràn ngập tiếc nuối.
Sớm biết vậy hắn sẽ không nói đi leo núi, đi thư viện đọc sách nói không chừng cô sẽ đáp ứng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Nhan Tịch cùng Lộ Y Y đi xem phim, Lộ Y Y vừa thấy cô đến liền bác quái mà tìn hiểu, hỏi cô cùng anh trai đẹp trai tiến triển như thế nào.
Nhan Tịch: "Đêm qua tớ còn cùng anh ấy nói chuyện phiếm, thái độ anh ấy đối với tớ trước sau như một, phỏng chừng là xem tớ như em gái đi."
"Cậu biết cái từ dưỡng thành này không?"
"Có ý gì?"
"Chính là anh ấy đem cậu từ nhỏ nuôi đến lớn, từ A tráo nuôi đến D tráo......."
"Nơi công cộng, nói cái gì đâu?" Nhan Tịch đỏ mặt đánh gãy lời cô ấy nói, bước nhanh về phía trước.
Lộ Y Y cười đuổi theo: "Tớ cùng cậu nói giỡn, da mặt cậu cũng quá mỏng."
Nhan Tịch nhấp môi không nói chuyện, đi vào rạp chiếu phim, lấy di động ra lấy phiếu.
Chờ phim mở màng không có việc gì làm, cô lại theo bản năng click mở ảnh đại diện Tạ Gia Diên, do dự hai giây gõ một hàng chữ: Anh trai, em cùng bạn học đến rạp chiếu phim xem điện ảnh!
Tùy rằng cô rất sợ Tạ Gia Diên thấy cô phiền, nhưng cô thật sự không khống chế được xúc động muốn tìm anh nói chuyện phiếm.
【Con gái các em có phải thích xem phim tình cảm không?】
Tạ Gia Diên trả lời rất nhanh, Nhan Tịch nhấp môi cười trộm một chút, tiếp tục gõ chữ:
【Không, bọn em thích xem hài kịch.】
Cô chỉ phủ nhận ý sau, chỉ ra rằng cô cùng bọn con gái giống nhau.
Đáy mắt Tạ Gia Diên hiện lên một tia ám mang, hỏi cô xem điện ảnh gì.
Nhan Tịch nói cho anh, tâm tình vô cớ thấp thỏm, anh sẽ không rủ nữ sinh đi xem phim chứ?
Anh đẹp như vậy, khẳng định là nữ sinh rủ anh đi?
__
Xem xong phim về nhà, Nhan Tịch còn chưa kết thúc nói chuyện phiếm cùng Tạ Gia Diên, anh nói rất ít, cũng sẽ không gợi chủ đề, cơ bản đều là cô nói anh nghe.
Nhan Tịch rất tự giác mà ngồi xuống làm bài tập, đề nào giải không được cô liền chụp gửi qua cho Tạ Gia Diên, như vậy bọn họ càng có đề tài nói chuyện phiếm.
Tạ Gia Diên trả lời cô bằng giọng nói, Nhan Tịch nhìn đến, theo bản năng ngừng thở, qua vài giây mới click mở, động tác tràn ngập cảm giác tôn nghiêm, như thể cô đang hoàn thành một sứ mệnh nào đó.
Thanh âm Tạ Gia Diên như cũ, trầm thấp dễ nghe, giàu từ tính, Nhan Tịch liên tiếp nghe vài lần, chỉ lo thưởng thức âm thanh anh, cũng chưa chú ý anh nói cái gì.
Ước chừng nghe xong mười lần, cô vẫn là không có biện pháp tĩnh tâm sửa sang lại ý nghĩ, nhưng thật ra từ trong âm thanh của anh phát hiện một chút bất thường.
【Anh, anh bị cảm sao?】
【Không có, chỉ là cổ họng không thoải mái lắm.】
Nhan Tịch lại muốn quan tâm anh, lại sợ quá mức rõ ràng, chỉ có thể bảo anh uống thuốc.
Đem giọng nói cất chứa, cô trịnh trọng gõ nhãn dãn: Anh trai Gia Diên.
__
Chính thức khai giảng, buổi sáng 6 giờ, tiết tự học đã bắt đầu từ sớm, sân trường truyền ra âm thanh đọc sách lanh lảnh.
Nhan Tịch nhập học đã được cô giáo đề cử làm ủy viên ban văn nghệ của lớp, không phải nguyên nhân gì khác, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, cũng có kinh nghiệm vũ đạo.
Vài ngày sau là nghi thức nhập học của tân sinh viên, cô giáo đề cử Nhan Tịch tham gia, sau khi hỏi ý kiến cô, đăng ký một tiết mục múa.
Vào ngày biễu diễn, tất cả học sinh từ năm nhất đều đến khán phòng của trường, hôm nay Nhan Tịch sẽ biểu diễn múa ba lê, cô mặc trang phục màu trắng, thời điểm ở hậu đài đợi lên sân khấu, rất nhiều nam sinh đều trộm đánh giá cô.
Nhan Tịch cũng không biết, khi cô ở kỳ tập huấn cũng đã trở thành nữ thần trong lòng của đông đảo nam sinh, tuy rằng cô mặc quân phục to rộng, nhưng lại không cách nào che giấu khí chất, phá lệ nổi bật lóa mắt đứng trong đám đông.
Sau khi Nhan Tịch lên sân khấu, bạn tốt Lộ Y Y ngồi ở dưới sân khấu chụp ảnh cô, màn ảnh chụp Nhan Tịch, giống một con bướm nhanh nhẹn, mỹ lệ mà linh động.
Trong buổi biểu diễn tối nay, Nhan Tịch đã nổi tiếng. Kể từ đó, ngày càng nhiều nam sinh tặng quà và thư tình cho cô, thậm chí có người trực tiếp chặn cô lại tỏ tình, không ngoại lệ đều bị Nhan Tịch cự tuyệt.
Tâm cô đã bị người vào trước làm chủ, không thể níu kéo thứ gì khác.
Năm nhất học tập so với lớp 11, 12 còn nhẹ nhàng, bất tri bất giác, khai giảng gần một tháng, nghênh đón kỳ nghỉ Quốc khánh.
Thật vật vả mới có được kỳ nghỉ, Nhan Tịch chỉ muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng mẹ cô lại đăng ký một đoàn lữ hành, nói muốn đi ra ngoài du lịch.
Nhan Tịch thực đầu đại, vốn không muốn đi, kết quả vừa hỏi, điểm đến của mẹ cô chính là Nghi thị.
Ôn Như sở dĩ chọn Nghi thị bởi vì ở đó bốn mùa đều như mùa xuân, khí hậu hợp lòng người, cô sợ Nhan Tịch vào cao trung, áp lực quá lớn, không thể thích ứng, thừa dịp hiện tại học tập còn chưa căng thẳng, mang cô đi ra ngoài thả lỏng một chút.
__
Buổi tối, Nhan Tịch cầm di động dò hỏi Tạ Gia Diên Quốc Khánh có về nhà hay không, nếu anh trở về Nghi thị, cô có thể gặp mặt anh.
Đợi đã lâu, Nhan Tịch mới chờ được Tạ Gia Diên trả lời, chỉ có ngắn gọn hai chữ: Không trở về.
Anh lãnh đạm như thế, làm Nhan Tịch có chút không biết làm sao, mỗi một lần cô tìm anh nói chuyện phiếm đều phải lấy dũng khí, hiện tại lập tức nản lòng.
【Ừm, em chỉ hỏi một chút, không có việc gì.】
Nhan Tịch tỏ vẻ vui sướиɠ trả lời, tâm tình hoàn toàn không có cao hứng như trước.
Lại qua mười phút, Tạ Gia Diên mới trả lời cô, lúc này trả lời một đoạn rất dài.
【Vừa rồi cùng thầy giáo nói chuyện phiếm, vội vàng trở về, tiểu Nhan Tịch hỏi anh cái này làm gì?】
Anh giải thích, mây đen trong lòng Nhan Tịch tản ra.
【Ba mẹ em muốn dẫn em đi du lịch ở Nghi thị, cho nên muốn hỏi anh một chút, nói anh trở về, nói không chừng chúng ta có thể ngẫu nhiên găoj được nhau.】
【Vì sao muốn ngẫu nhiên gặp được?】
Trái tim Nhan Tịch bỗng nhiên co chặt, cân nhắc lời anh nói có ý tứ gì, lại thấy anh gửi tới một câu:
【Gặp mặt trực tiếp.】
_______
Editor: sorry mọi người hôm qua mình quên đăng truyện🥲