Sau khi xem phim xong về nhà, Nhan Tịch nhận thấy được rằng không khí trong nhà không thích hợp, dì dượng đều không có về nhà, chỉ có anh họ một mình ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu không nói một lời.
Một người bình thường ầm ĩ như vậy, đột nhiên lại an tĩnh, làm người ta cảm giác rất quỷ dị, Nhan Tịch nhìn hắn chằm chằm cảm giác lạnh sống lưng.
"Anh họ?" Nhan Tịch thử gọi một tiếng.
Lâm Trạm chậm rãi ngẩng đầu: "Đã trở lại."
Cô nhẹ nhàng gật đầu, do dự một lát, vẫn quyết định hỏi một câu.
"Anh xảy ra chuyện gì?"
Bị Nhan Tịch hỏi như vậy, Lâm Trạm cư nhiên che thấp mặt khóc lên, hắn trước nay không tâm không phổi, giống như không có phiền não, sao lại khóc đến thương tâm như vậy?
Nhan Tịch đoán có liên quan đến Ninh Nghiên, ngập ngừng hỏi:
"Anh bị nữ thần của anh cự tuyệt sao?"
"Cô ấy....... cô ấy cùng nam sinh khác ái muội anh cũng không biết, chẳng hay biết gì." Lâm Trạm cười tự giễu.
"Đều do anh khờ, nếu cô ấy thích anh thì đã sớm cùng anh ở bên nhau, mệt anh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần anh kiên trì có thể làm cô ấy cảm động."
Nhan Tịch nghe thấy tâm liền đau, cô sờ sờ đầu hắn: "Anh họ, không khóc, anh xứng đáng có một nữ sinh tốt hơn."
Tuy rằng hắn hay khi dễ cô, cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng ở trong lòng cô, hắn vẫn là anh trai tốt nhất.
Lâm Trạm khóc đến chật vật, cũng mặc kệ không có mặt mũi, chỉ muốn phát tiết cảm xúc.
Chờ hắn khóc đủ rồi, mới rút khăn giấy lau nước mắt, tự nhủ nói:
"Từ nay về sau, lão tử không bao giờ nói chuyện tình cảm."
Cũng không cần nhất thiết như thế này.
Nhan Tịch buồn cười mà nhìn hắn, thấy hắn khóc đến đôi mắt sưng đỏ, giống như hạch đào, thực đau lòng.
"Chiều nay anh đột nhiên nói có việc, chính là đi bắt quả tang bọn họ sao?" Nhan Tịch rót nước đưa cho hắn.
Lâm Trạm uống vài ngụm, thở dài nói:
"Là Triệu Triết Hiên gọi điện thoại cho anh, cậu ta nói nhìn thấy......."
Vừa nói đến, Lâm Trạm cảm thấy trái tim như bị kim đâm đau, hắn thật sự dụng tâm đối đãi Ninh Nghiên, phàm là cô muốn, chỉ cần hắn có thể làm được, đều nỗ lực vì cô thực hiện, không nghĩ thế nhưng đổi lấy hậu quả như vậy.
Lâm Trạm cùng Nhan Tịch nói nửa ngày vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, đại khái chỉ có say không còn biết gì mới có thể tạm giải buồn bực trong lòng hắn.
【Các huynh đệ, lão tử thất tình, đến uống rượu.】
Trong nhóm ký túc xá Lâm Trạm đã gửi một tin nhắn như vậy, nhưng mà qua hơn mười phút không có người trả lời hắn.
Hắn cũng không tin năm người đều không một ai xem di động, rõ ràng không muốn phản ứng hắn, cho dù là nghỉ về nhà, không thể đến kịp, ít nhất cũng nói câu an ủi.
【Quên đi, các cậu không đi cùng tớ, tớ tìm em gái tớ cùng tớ uống rượu.】
Lâm Trạm cố ý nhắn một câu như vậy, quả nhiên không tới hai phút, Tạ Gia Diên trả lời hắn, nhưng chỉ nhắn cho hắn có một cái [ đầu chó ].
【Có ý gì? Cậu rốt cuộc có rảnh hay không?】
【Đến nhà tớ.】
Nhìn thấy Tạ Gia Diên gửi tin này, Triệu Triết Hiên ngay sau đó trả lời: 【Tớ cũng đi.】
Lâm Trạm nghiến răng, không nói nghĩa khí phát hỏa.
"Anh muốn đến nhà lão Tạ? Em đi không?" Lâm Trạm hỏi Nhan Tịch một câu.
Cô chớp chớp đôi mắt: "Em ở nhà một mình quá sợ hãi."
"Em nói thẳng em đi không phải được rồi?" Lâm Trạm cứng họng, cùng nữ sinh nói chuyện rất phiền toái.
__
Đi vào nhà Tạ Gia Diên, Lâm Trạm vừa mới gõ cửa, Tạ Gia Diên liền mở.
Tầm mắt anh lập tức nhìn về Nhan Tịch phía sau hắn, cong môi cười nói:
"Vào đi, anh trai cho em ăn tôm hùm đất."
Anh ở trước mặt cô luôn nhắc đến tôm hùm đất, cái này chẳng phải là không qua được sao?
Lâm Trạm vừa uống rượu liền bắt đầu thương tâm khổ sở, phun tào không dứt, Triệu Triết Hiên vừa mới bắt đầu còn an ủi hắn, về sau bản thân tự uống rượu của mình, cũng không nói cái gì.
Nhan Tịch đang lột tôm hùm đất, bỗng nhiên mẹ cô gọi điện thoại tới, cô vội vàng làm cái "Hư" thủ thế, chạy tới ban công nghe điện thoại.
"Alo, mẹ."
Tạ Gia Diên bất động thanh sắc mà lột tôm hùm đất, lột một con bỏ vào trong chén, nhìn như đang chuyên tâm vào việc riêng, nhưng kỳ thật cô cùng mẹ nói chuyện phiếm, nội dung một chữ cũng không kém đều nghe lọt vào lỗ tai.
"Mẹ muốn ba tự mình tới đón con sao?"
"Không cần, con tự ngồi tàu cao tốc về là được, không phải ba mẹ công tác rất bận sao?"
"Vậy được rồi, con ngoan ngoãn chờ ba mẹ tới đây, trên đường chậm một chút, không cần sốt ruột."
Nhan Tịch nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng ăn, Lâm Trạm uống đến đôi mắt đỏ bừng, trong miệng còn đang lẩm bẩm "Vì cái gì".
"Mẹ em gọi điện thoại sao?"
"Ừm, em muốn đi trường học báo danh, mẹ cùng ba tự mình đón em trở về."
Thời điểm Nhan Tịch nói lời này có trộm đánh giá phản ứng của anh, muốn xem anh có biểu hiện ra hay không.
Nhưng anh không có, chỉ khuyên nhủ nói:
"Cuộc sống cao trung rất khổ, tiểu Nhan Tịch phải kiên trì."
Nhan Tịch trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Em sẽ."
Vì anh, em sẽ cắn răng kiên trì.
"Em gái đi rồi, khẳng định là cậu rất luyến tiếc?" Triệu Triết Hiên đυ.ng vào bả vai Tạ Gia Diên hỏi.
Nhan Tịch rất muốn biết đáp án, cái này cô không dám hỏi, cô thật cảm kích Triệu Triết Hiên đã thay cô hỏi ra.
Tạ Gia Diên uống ngụm rượu, nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời một câu:
"Tớ coi em ấy như em gái ruột của mình, cậu nói đi?"
Chỉ là em gái sao?
Trái tim Nhan Tịch đột nhiên trầm xuống, rũ mắt nhìn mặt đất, cảm xúc mất mát tựa như lên men, không tiếng động mà lan tràn khuếch tán.
Triệu Triết Hiên thổn thức một tiếng, không tiếp tục truy vấn.
Lâm Trạm uống quá nhiều, đầu ngã vào trên bàn, Tạ Gia Diên trực tiếp cho hắn ở chỗ này ngủ.
Anh nhìn về phía Nhan Tịch, do dự hỏi:
"Em ngủ ở đây hay là anh đưa em về?"
"Không có phòng......." Cô thật ra rất muốn ngủ chỗ này.
"Em ngủ ở phòng anh."
Đang mặc áo chuẩn bị trở về Triệu Triết Hiên nghe thấy lời này, kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Tạ Gia Diên không phải có thói ở sạch sẽ sao? Bình thường ở trong ký túc xá, người khác ngồi giường anh một chút, anh đều sẽ trở mặt không biết người, hiện tại cư nhiên chủ động kêu Nhan Tịch ngủ giường mình, nói anh không có ý với Nhan Tịch, đánh chết hắn cũng không tin.
Đáy lòng Nhan Tịch dâng lên một tia mật ý ngọt ngào, duy trì nữ sinh rụt rè, cô vẫn nên do dự một chút mới đáp ứng.
"Vậy phiền anh rồi."
Vừa lúc cô muốn ở chung với anh nhiều hơn, sau khi trở về không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Triệu Triết Hiên khơi mào khóe môi, nửa nói giỡn mà nói:
"Anh trai Gia Diên của em sẽ không sợ em phiền toái cậu ta."
Tạ Gia Diên trừng mắt liếc hắn một cái, giống như đang nói: Cậu có chuyện gì?
"Được rồi, anh cũng không ở đây quấy rầy......." Triệu Triết Hiên vỗ vỗ miệng mình "Nói sai nói sai."
Hắn đẩy cửa ra ngoài, Nhan Tịch tiễn hắn đến cửa, Triệu Triết Hiên nhớ đến cái gì, lấy di động ra.
"Em gái, anh trai hình như còn chưa thêm em......."
"Đi thong thả, không tiễn."
Hai chữ WeChat còn chưa có nói ra, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Triệu Triết Hiên đứng ở ngoài cửa, bất đắc dĩ cười.
Không phải chứ? Như vậy cũng ăn giấm?
__
Tạ Gia Diên đem Lâm Trạm kéo vào phòng cho khách ngủ, đi ra thì thấy Nhan Tịch trung thực khoanh chân ngồi ở ghế sô pha, bộ dáng động cũng không dám động, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ở nhà anh làm cô cảm thấy đặc biệt câu nệ sao?
"Anh trai Gia Diên."
Ngẩng đầu thấy Tạ Gia Diên, Nhan Tịch theo phản xạ gọi một tiếng.
Vừa nãy là xuất phát từ xúc động Nhan Tịch đã đồng ý rồi, xong nghĩ lại cô là một cô gái ở lại nhà người khác phái không quá thích hợp, liền thay đổi quyết định.
"Ừm?"
Tạ Gia Diên ngồi bên chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, ngón trỏ chậm rãi vuốt ve cằm.
"Em không ở nơi này của anh được, em tự gọi xe trở về."
Tạ Gia Diên nghe nói, chau mày: "Em cảm thấy anh có thể yên tâm?"
"Anh em ở nơi này, anh đưa em trở về có được không?"
"Cậu ấy còn có thể đem nhà anh phá đi sao?"
Tạ Gia Diên rất tôn trọng ý kiến của cô, cũng không cảm thấy cô đột nhiên thay đổi chủ ý là có ý gì, đi qua mặc áo khoác "Đi thôi."
Nhan Tịch trong lòng cân nhắc, trời nóng như vậy, anh còn mặc nhiều như vậy làm gì, kết quả khi cô đi ra ngoài hiên, một trận gió lạnh truyền đến khiến cô lùi lại.
"Tại sao buổi tối lại lạnh như vậy?"
Cô nói thầm một tiếng, bả vai rơi xuống một chiếc áo khoác.
Nhan Tịch vội vàng nói: "Em không lạnh, anh vẫn nên để cho mình mặc đi."
"Em cho rằng anh chuẩn bị cho bản thân mặc?"
Bất quá anh lo lắng ban đêm nhiệt độ hạ, để ngừa vạn nhất thôi.
Rốt cuộc hiện tại đã là giữa tháng 8.
Nhan Tịch nghe được anh nói lời kia, cảm xúc kích động, bậc thang dưới chân cũng không chú ý tới, thiếu chút nữa dẫm lên không trung, Tạ Gia Diên nắm lấy chiếc mũ nhỏ của cô.
"Nhóc con, sao lúc nào cũng không nhìn đường?" Trong giọng nói anh có vài phần bất đắc dĩ.
Nhan Tịch liếc anh một cái: "Em sai rồi, anh trai......."
"Thời điểm ở cùng anh thì không sao, nhưng khi em ở một mình thì không được."
Tạ Gia Diên kéo cửa xe cho cô ngồi vào, lại cẩn thận dặn dò nói:
"Phải học được cách bảo vệ tốt bản thân, anh trai không thể lúc nào cũng ở bên em."
Nhan Tịch không muốn nghe nhất chính là loại lời này, tưởng tượng đến về sau không gặp được anh, không được ở cùng anh, trong lòng cô dường như bị nhồi nước.
Miệng bẹp bẹp, Nhan Tịch nhìn anh, muốn nói lại thôi, hỏi:
"Anh, anh nói chúng ta về sau có thể gặp lại nhau không?"
"Tại sao không? Anh trai bảo đảm có cơ hội liền đi gặp em."
"Kia muốn đã lâu." Nhan Tịch nói thầm câu, vươn ngón út cùng anh ngoéo tay.
"Dù sao anh cũng nói, không bằng đáp ứng em, ít nhất nửa năm gặp một lần."
Đáy mắt Tạ Gia Diên tràn ngập ý cười: "Muốn gặp anh trai như vậy?"
".........." Không xong, cô không cẩn thận đem mục đích của bản thân bị bại lộ.
Tạ Gia Diên câu lấy ngón út của cô: "Anh trai không làm tổn thương em."
Anh nói chuyện với cô giống như đối với đứa trẻ, Nhan Tịch ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ thầm anh có thể nói giữ lời.
Có cái hứa hẹn nửa năm này, cô sẽ cảm thấy không tuyệt vọng như vậy.
"Ngồi im, thắt dây an toàn."
Tạ Gia Diên trở lại chuyện chính, nói xong đi đến ghế lái.
Nhan Tịch thích nhất nhìn bộ dáng anh lái xe, sườn mặt lưu sướиɠ, thần thái nghiêm túc, đặc biệt có mị lực.
Bỗng nhiên, một câu nói hài hước truyền tới lỗ tai: "Tiểu Nhan Tịch muốn đem nửa năm không gặp mặt dùng một lần sao?"
Không xong! Anh phát hiện cô nhìn lén anh!