Chương 9

Vào những đêm mùa thu không khí đã có chút mát mẻ, sân vận động của thành phố K, có sức chứa 80.000 người, giống như một bếp lò khổng lồ.

Các fan ở phía dưới sân khấu đã đứng dậy, chen thành một đoàn, giơ tay cao, hò hét và cổ vũ cuồng nhiệt, tất cả là vì người con trai Qua Duệ từ từ lên bục giàn giáo, bắt chước cách catwalk của người mẫu và bước từ từ lên sân khấu đó.

Trên sân khấu, anh đội một bộ tóc giả màu bạc kéo dài đến thắt lưng, trang điểm màu khói dày và nhấn mạnh, mặc một bộ quần áo cắt may sang trọng được thiết kế riêng tạo thành giống như một vài mảnh vải vụn và phác thảo bộ ngực hoàn mỹ, bụng dưới cùng chân đường cong màu đen liên thể áo.

Tất cả các ánh sáng đều bị dập tắt và toàn bộ khán giả chìm vào bóng tối.

Kaka, Kaka, Kakaka ——

Trong bài hát chủ đề của album mới nhất của Qua Duệ, đoạn dạo đầu của bản nhạc điện tử có tựa đề "Kiss Kiss" vang lên và một vầng sáng hình tròn mờ nhạt chiếu vào chính giữa sân khấu. Anh hơi nghiêng đầu, tay trái thản nhiên đút vào trong túi quần, tay phải nâng lên ngón trỏ cùng ngón giữa giơ lên

nhẹ nhàng vuốt ve môi của mình.

"Kiss, kiss, kiss, kiss..."

Với thanh âm nhạc đệm phong phú và mơ hồ vang lên, Qua Duệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ném nụ hôn gió giữa hai ngón tay phải về phía khán giả dưới sân khấu, cười nhẹ, vừa híp mắt vừa nhảy điệu nhảy cơ động, một bên ngân nga.

Em có một đôi môi đẹp

Em có một tâm hồn rất mơ mộng

Em thật ngốc

Tôi vẫn còn quá ngây thơ

Em quá ngu ngốc

Hoặc tôi quá đơn thuần

Tình yêu là gì

Chỉ cái này đến cái khác

Nụ hôn lạnh lùng hay nụ hôn nóng bỏng

Come on

Hãy hôn

Kiểm tra nhiệt độ của nhau

...

Những động tác vũ đạo cường độ cao khiến anh rất nhanh đổ mồ hôi, lúc lắc đầu mồ hôi trên trán lấm tấm trên mặt nhưng anh không quan tâm mà tiếp tục chăm chú hát và nhảy.

Khi kết thúc bài hát, anh cong môi lên và nở một nụ cười gợi cảm, rồi ngã người ra sau với động tác ngã xuống tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi bên trong khán đài, phía sau mấy cái vũ công vững vàng tiếp được anh. Anh đột nhiên nhảy lên, ôm lấy một trong các vũ công nữ móc một chiếc cà vạt màu bạc, đôi môi mỏng vẫn hát lời bài hát kề sát mặt cô, cách môi cô một tấc, không vội mà hôn đi, nhưng lại giống như luyến tiếc rời đi.

Come on

Hãy hôn

Kiểm tra nhiệt độ của nhau

"A --"

"A a a -"

"không muốn --"

"A --"

Trên khán đài vang lên một tiếng thét chói tai, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.t người, vũ nữ bị Qua Duệ ôm khẳng định sớm phải chết ngàn vạn lần.

Sau khi hát xong lời cuối, Qua Duệ nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ trong tay mình ra, ánh sáng dần dần mờ đi, chỉ có một mình anh đứng trong bóng tối, nhắm mắt nhìn bầu trời đêm, ngón trỏ tay phải đặt lên môi làm động tác hư thanh thủ thế*.

*Hư thành thủ thế chính là kiểu cử chỉ động tác đặt lên môi của anh Quá Duệ á*

Các fan ngoan ngoãn im lặng.

Trong im lặng, Qua Duệ thì thầm câu nói xuất hiện trong cảnh cuối cùng của MV như là phần kết của bài hát, "If you don' t love me, don' t kiss me."

(Nếu không yêu tôi thì đừng hôn tôi)

Đèn lại tắt và sau đó, với một tiếng nổ lớn, pháo hoa rực rỡ thắp sáng toàn bộ sân vận động, toàn cảnh sân khấu lộng lẫy cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Qua Duệ nở nụ cười rạng rỡ hướng mọi người ném một cái hôn gió.

Tiếng hò hét, tiếng huýt sáo, tiếng hò reo lại như thủy triều vang lên, Qua Duệ không nghỉ ngơi liền hát ngay bản tình ca được hát rất cao "Người kia" trích từ album mới. Buổi biểu diễn bắt đầu chưa đầy mười phút, tất cả đã có một bản hợp ca 10.000 người đầu tiên vang lên.

Đào Từ núp ở phía sau hậu trường, từ xa nhìn đàn ông trên sân khấu hưng phấn không nói được lời nào.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu xem buổi hòa nhạc của Qua Duệ nhưng là lần đầu tiên cậu xem ở phía sau hậu trường.

Trước đây với tư cách là một khán giả thuần túy, cậu chỉ cần mua vé vào địa điểm, hò hét, khua tay múa mép hát theo... Lần này cậu tham gia toàn bộ hành trình chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, xem Qua Duệ tập luyện, tập luyện, tập luyện không ngừng, anh luyện tập đến toàn thân đều mồ hôi ướt đẫm và nhắm mắt lại không mở ra được, nhìn anh làm tóc, trang điểm, thay quần áo, nhìn xem anh đi đến giàn giáo...

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bao nhiêu mồ hôi và công sức anh đã bỏ ra dưới ánh hào quang chói lọi của anh và cuối cùng cậu đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói ba phút trên sân khấu và mười năm làm việc.

Bộ não của cậu căng phồng, đột nhiên cậu cảm thấy như thể mình đang ở gần anh hơn một chút, rồi bỗng nhiên cậu cảm thấy rằng anh đã quá xa không thể chạm, rằng anh không phù hợp với thế giới của mình.

Bài hát cuối cùng của buổi hòa nhạc là bài hát nổi tiếng "Đêm qua Dạ Tinh Thần" của Qua Duệ khi còn trong ban nhạc Dạ Tinh. Nốt cuối cùng rơi xuống và anh biến mất trên sân khấu theo bậc giàn giáo rơi từ từ, giữa một bản encore chói tai, sau vài phút, với tất cả sự mong đợi, anh lại xuất hiện.

Không còn pháo hoa lung linh, không còn những vũ điệu lộng lẫy, không còn giọng hát đệm và hiệu ứng âm thanh... Anh lặng lẽ đứng giữa sân khấu, tay cầm micro, nhắm mắt và hát bài hát yêu thích của Đào Từ một cách chăm chú và trìu mến " Nếu ngày mai là tận thế"

Buổi biểu diễn kết thúc vào lúc 11 giờ, trong ba tiếng rưỡi mà không có khách nào, Qua Duệ dùng giọng hát và vũ đạo của mình để trình bày một bữa tiệc thính giác và thị giác cho mọi người.

Người hâm mộ không muốn rời đi vẫn hò hét Encore, nhưng mà trên đời không có buổi tiệc nào không tàn.

Qua Duệ trở lại hậu trường, vô thức thả mình trên ghế sô pha, nhân viên đang bận giúp anh lau mồ hôi và đưa nước. Thường Dục ở bên ngoài nghe điện thoại, Đào Từ đứng ở một bên đần độn mà nhìn xem, một điểm bận bịu đều không thể giúp.

Qua Duệ tinh thần phục hồi một chút, vừa mở mắt liền thấy một mặt ngơ ngác của Đào Từ, mỉm cười, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh nói: "Tới ngồi đi."

Đào Từ ngoan ngoãn bước tới, cẩn thận ngồi xuống cách anh một vai.

“Lại đây.” Qua Duệ lại nói.

"Hả? Vâng..." Đào Từ hơi nhúc nhích, Qua Duệ có chút không kiên nhẫn, kéo cậu đến bên cạnh mình, gối đầu lên vai cậu

Các nhân viên bận rộn dường như không nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt và tiếp tục công việc của mình, thu dọn, tẩy trang... Cơ thể Đào Từ cứng lại ngay lập tức.

Qua Duệ nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, anh rất mệt, để cho anh tựa một lát."

"Vâng..." Đào Từ cố gắng nhẹ nhàng hô hấp, thả lỏng cơ thể.

Thường Dục bước vào sau cuộc điện thoại, hơi sửng sốt khi thấy hai người đang âu yếm nhau, hắn nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, bước tới đẩy Qua Duệ ra và nói: "Tương Ngữ đến rồi."

“Hả?” Qua Duệ có chút mơ hồ.

Đào Từ nhịn không được hỏi Thường Dục: "Ai vậy?"

Thường Dục chưa kịp trả lời, một cô gái xinh đẹp mặc váy dài lộ vai màu tím cầm theo một bó hoa loa kèn màu trắng, nhét bó hoa vào tay Qua Duệ, sau đó cúi xuống kéo cổ áo anh cười nói: "Qua Thiên vương, hôm nay anh đẹp trai quá ~ "

Đào Từ kinh ngạc nhìn cô, đây không phải là Khang Tương Ngữ, người dẫn chương trình phỏng vấn ngôi sao "Bright Life", đang tăng rating đều đặn gần đây sao? Cô ấy cùng Qua Duệ quan hệ rất tốt?

Chú ý tới ánh mắt của Đào Từ, Khang Tương Ngữ đang ngồi ở bên kia Qua Duệ liếc mắt thăm dò, chọc lấy cánh tay Qua Duệ hỏi: "Anh chàng đẹp trai này là ai, tôi chưa từng thấy qua."

“Tên của cậu ấy là Đào Từ…Đào Từ, cô ấy chắc là em biết, anh không cần giới thiệu cô ấy nhỉ?” Qua Duệ nói.

Đào Từ vẫn ngơ ngác nhìn Khang Tương Ngữ, dưới cái nhìn của đôi mắt to, cậu không hiểu sao khẩn trương đến cà lăm, " Biết, biết rồi..."

Khang Tương Ngữ cười nói, là con gái duy nhất của ông chủ công ty truyền thông giải trí lớn nhất trong nước, có thể nói cô đã trưởng thành trong bể nhuộm lớn của làng giải trí, đã lâu rồi cô không được thấy một khuôn mặt sạch sẽ như Đào Từ, cô lại nhìn kỹ cậu lại hỏi: "Cậu có thể ca hát hay diễn xuất không? Cậu có muốn vào làng giải trí không?"

“Ừm?” Đào Từ sững sờ trước câu hỏi đột ngột của cô, cậu trong tiềm thức nhìn Qua Duệ.

" Cậu ấy không có hứng thú với chuyện này, đừng để ý tới.” Qua Duệ mỉm cười, đổi chủ đề hỏi cô, “Không phải nói hôm nay chương trình đã lên kế hoạch ghi hình, cũng không rảnh tới sao? Làm sao, lại để khách quý leo cây?"

Khang Tương Ngữ nhún vai, nhìn Qua Duệ vẻ mặt cường điệu, "Anh không biết, trong lòng tôi không có gì quan trọng hơn anh."

Qua Duệ bật cười, "Cứ tiếp tục như thế này."

Giọng điệu của anh có chút bất lực và có một chút gì đó của sự cưng chiều. Đào Từ nghe, không hiểu có chút chua chua.

"Cái này kỳ tiết mục khách quý là ai?" Qua Duệ hỏi.

“Đoán xem?” Khang Tương Ngữ nháy mắt nói.

"Không đoán được."

"Được, nói cho anh biết..." Vừa nói xong, Khang Tương Ngữ liền cố ý kéo xuống giọng điệu, " Anh ta là..."

Qua Duệ liếc cô một cái.

Vẻ mặt bí ẩn của Khang Tương Ngữ ngay lập tức bước xuống, cào vào tường và phun ra một cái tên: "Hà Tứ Thanh."

"..." Qua Duệ có chút không nói nên lời, đại ca của giới chủ trì dám thả bồ câu*, cô còn muốn trà trộn vào giới chủ trì!

*Thả bồ câu có nghĩa là cho leo cây nhé*

"Ôi, không thể trách tôi, ai đã làm cho anh ấy đầy đủ như vậy, chỉ có hôm nay anh ấy là rảnh rỗi và hôm nay anh tình cờ có buổi biểu diễn..."

Khang Tương Ngữ và Quả Duệ nói gì, Đào Từ một câu cũng không thể hiểu được.

Vừa lúc lâm vào trầm mặc, Thường Dục ngắt lời hai người nói: "Được rồi, sau này nếu có gì muốn nói sau, giờ chúng ta phải đến khách sạn mở tiệc ăn mừng."

"Ồ, vậy uống một chút? Đi đi đi về khách sạn đi ~" Khang Tương Ngữ vui vẻ nói.

Quả Duệ lạnh nhạt nói: "Cô uống ít đi. Lần trước say rượu còn chưa đủ hổ thẹn mà làm rầm rộ trên phố sao?"

Tuy nói vậy nhưng khi về đến khách sạn, mọi người trong công ty và bạn bè đều đến chúc mừng thành công của đêm diễn đầu tiên.

Khang Tương Ngữ gặp Trịnh Diệc Phi cũng nghiện rượu cùng Trình Kính Nguyên, ba người tại nơi hẻo lánh cụng rượu uống đến đầy mặt đỏ ửng, càng uống càng hưng phấn.

Thường Dục giúp Qua Duệ chặn rất nhiều rượu, hắn say quá, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đem thẻ phòng đưa tới người hiện tại tỉnh táo duy nhất là Đào Từ, đầu lưỡi thú nhận: "Cậu đưa Qua Duệ đi lên, đi lên đi..... Hắn rõ ràng, ngày mai sẽ có thông báo, không thể cho cậu ấy uống nữa... "

Đào Từ cầm lấy thẻ phòng, khoác một tay Qua Duệ lên vai, khó khăn đỡ anh đi vào thang máy.

Vẫn có sự hỗn loạn ở bất cứ nơi nào bạn đến, một số người xé toạc cổ họng và hát, một số đang nhảy gợi cảm múa thoát y, có người tại không coi ai ra gì thân mật... Hô hấp ở giữa khắp nơi đều là nồng đậm mùi rượu cùng mùi khói, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, để người không phân biệt rõ ràng ngày lẫn đêm.

Loại cuộc sống ăn uống về đêm này đối với Đào Từ cũng không quen thuộc, cậu cho rằng sau những năm làm việc, cậu đã tiếp xúc với mọi mặt của xã hội, từ lâu đã quen với thế giới say sưa này. Sau đêm nay, cậu phát hiện ra mình vốn dĩ còn quá non nớt, khoảng cách và rào cản giữa Qua Duệ và môi trường sống vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Thường Dục, Khang Tương Ngữ, Trình Kinh Nguyên, Trịnh Diệc Phi là bởi vì bọn họ cùng thế giới với Qua Duệ, còn cậu chỉ là người ngoài.

Thực tế này làm cho Đào Từ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, có chút buồn bực.

Cậu đưa Qua Duệ đang say rượu vào phòng, đặt anh lên giường, cậu ngồi xổm trên mặt đất, khoanh tay nằm ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh mà thèm thuồng.

Cậu không biết mình đã xem bao lâu, cho đến khi cảm thấy chân mình tê dại, cậu không nhịn được đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào lông mày và mũi của anh, cuối cùng vẫn ở trên đôi môi hơi hé mở của anh.

Cậu nhớ đến bài hát mà anh đã hát, "Come on, chúng ta hãy hôn nhau và kiểm tra nhiệt độ của nhau..."

Đôi môi của Qua Duệ, đang lạnh hay đang nóng?

Nóng.

Hơn nữa còn là mềm mềm, ẩm ướt...

Khi Đào Từ định thần lại, cậu ngạc nhiên phát hiện mình thực sự cúi xuống hôn môi Qua Duệ.

Và Qua Duệ đã mở mắt...

- ----------------------------------------------------------------

Phải công nhận rằng tui edit lời bài hát quá thô ㅠㅠ